Đọc truyện Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường – Chương 47: Chí Cốt Trong Tủ Đồ
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Nụ hôn này mềm mại nhẹ nhàng, rõ ràng là lần đầu tiên nhưng Đường Ngữ lại có cảm giác rất quen thuộc, như thể đã từng hôn Băng Mật rồi, sao có thể vậy được.
Đôi môi hai người chầm chậm tách ra, hai má Đường Ngữ đỏ bừng, ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Băng Mật.
Cậu dùng mũ áo hoodie che mặt, cố làm cho mình bình tĩnh hơn.
“Bây giờ mới biết xấu hổ, vừa nãy ai hùng hổ dọa người thế?” Băng Mật nhịn không được mà trêu ghẹo Đường Ngữ.
Đường Ngữ càng ngại hơn, trời mới biết là ai cho cậu dũng khí, có thể là Lưỡng Tĩnh Như, chẳng phải vừa nãy nhà ăn mở nhạc của cổ à.
“À thì…” Đường Ngữ hấp háy mắt, có vẻ như khó mở miệng, “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi.”
“Không phải.” Mắt Băng Mật đượm ý cười.
“Hả?!” Đường Ngữ giương mắt nhìn hắn, sốt ruột, “Thật mà, tôi chưa từng hôn ai hết, cậu là người đầu tiên!”
Băng Mật buồn cười nhưng vẫn muốn chọc cậu: “Cũng không phải là lần đầu của tôi.”
“!” Đường Ngữ bỗng trợn to mắt, tâm trạng xoay 180 độ, trong nháy mắt, lửa giận bùng lên trong lòng, “Nụ nụ nụ hôn đầu của cậu bị ai cướp mất?!”
Băng Mật chỉ cười mà không nói gì, hắn ghé vào tai Đường Ngữ thì thầm: “Đêm đó cậu say…!rồi sau đó…”
“Tôi cưỡng hôn cậu?” Đường Ngữ ngơ ngác, cậu chủ động như thế à?
Băng Mật gật đầu chỉ vào môi: “Cậu còn cắn tôi một cái.” Cái này là nói dối.
Quả nhiên Đường Ngữ xấu hổ đỏ bừng mặt, Băng Mật giơ tay vuốt ve gương mặt cậu: “Vậy nên tôi cắn trả,” tay chầm chậm trượt xuống cổ cậu, đầu ngón tay lướt nhẹ qua dấu hôn, “Ở đây này.”
Cơ thể Đường Ngữ khẽ run lên, nơi bị Băng Mật chạm vào nóng như thiêu đốt, cậu lập tức túm lấy ngón trỏ hắn: “Cậu đừng nói nữa mà.”
Hóa ra là từ hôm sinh nhật của Băng Mật, hai người đã trao nụ hôn đầu của mình cho nhau.
Băng Mật cái tên lừa đảo này, lúc đó còn giả bộ như chưa có gì xảy ra.
Bỗng nhiên, Đường Ngữ nhận ra mình để sót một mắt xích, cậu hỏi: “Nhưng mà lúc đầu khi tôi chặn cậu lại, cậu cũng không thích tôi mà, tại sao còn gượng gạo* trò chuyện với tôi?”
*尬聊 (Gà liáo) = giới liêu, ngôn ngữ mạng, nghĩa là trò chuyện vụng về, khiến bầu không khí đóng băng.
Câu hỏi này hỏi trúng điểm quan trọng rồi, nếu không nhờ “Hệ thống Oan gia hòa hảo”, Băng Mật cũng không tiếp xúc sâu với Đường Ngữ.
Hắn có nên phải kể cho Đường Ngữ về sự tồn tại của hệ thống không, nhưng mà chuyện này nghe rất hoang đường.
Có điều, nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Đường Ngữ, hắn vẫn quyết định nói thật: “Nếu tôi nói với cậu rằng ngay từ đầu tôi đã bị hệ thống trói định thì cậu có tin không?”
“Cái gì?!” Đường Ngữ nghi ngờ tai mình có vấn đề, cả gương mặt cậu nhăn hết lại.
Bản thân cậu bị hệ thống trói định, không ngờ Băng Mật cũng bị hệ thống trói định.
Bảo sao ngay từ đầu nhiệm vụ nào mình cảm thấy không thể hoàn thành cũng hoàn thành được.
Băng Mật tưởng Đường Ngữ không tin, hắn túm chặt tay cậu: “Không có gì, coi như tôi chưa nói gì hết.”
“Không phải không phải, tôi tin, tôi tin mà.” Đường Ngữ nhíu mày, “Cậu nói lại lần nữa, hệ thống kia tên gì?”
“Hệ thống Oan gia hòa hảo.” Băng Mật nói, “Bởi vì lúc ấy chúng ta là oan gia, bắt đầu từ lần tập huấn quân sự lớp 10, chúng ta đã không đội trời chung, nên tôi bị hệ thống ràng buộc, bắt phải đồng ý mọi yêu cầu của cậu, mục đích cuối cùng là hòa hảo.” Chỉ là đã hòa hảo với Đường Ngữ từ lâu mà có vẻ 222 vẫn chưa phải đi, cái này có hơi kỳ lạ.
Đường Ngữ: “…” Cậu là Oan gia hòa hảo, còn tôi là Oan gia tương luyến, chỉ khác nhau có hai chữ, nhưng ý nghĩa lại chênh lệch rất lớn.
【520, mày có biết cậu ấy có hệ thống không?】 Đường Ngữ hỏi.
【Hả? Tôi có biết đâu, làm sao tôi biết được? 】520 giả ngu, đùa à, bây giờ sao nó nói là mình phân thân được?
Đường Ngữ im lặng vài giây, chỉ cần nghĩ đến việc hệ thống trói định Băng Mật để hòa hảo với mình, còn hệ thống trói định với mình lại là để yêu đương với người ta, thì cậu lại thấy ngượng ngùng.
Hotboy trường Băng Mật có nhiều người thích như vậy, lại thích cậu chỉ bởi vì cậu có đường tắt là hệ thống.
Chuyện này có thể rất không công bằng, nhưng mà…!cảm giác này siêu sướng!
Chẳng qua…!bây giờ Đường Ngữ lại thấy hơi áy náy.
“Bé Đường ơi?” Băng Mật nghi ngờ nhìn nét mặt trăm biến vạn hóa của Đường Ngữ.
“Không không có gì, chúng ta đi xuống đi.” Đường Ngữ kéo Băng Mật đi nhưng kéo không nổi, cậu đành quay lại nhìn hắn.
“Cậu…!cũng đang giấu tôi chuyện gì đúng không?”
“Tôi…”
“Khi đó bỗng nhiên cậu thay đổi, bắt đầu đối xử rất tốt với tôi, quan tâm tôi, đưa bữa sáng cho tôi, gửi tin nhắn chào buổi sáng chúc ngủ ngon, lại còn đòi làm bạn cùng bàn của tôi các thứ.
Cậu biết không, lúc ấy tôi đã nghĩ rằng đây là cách quậy mới mà cậu nghĩ ra, nhưng không phải, cậu chỉ đơn giản là đối xử tốt với tôi, giống như đối xử với người yêu vậy.
Tôi thấy rất khó hiểu, tôi tưởng lúc đó cậu cũng không thích tôi mà?”
Hắn nghi ngờ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thẳng, hắn tin Đường Ngữ sẽ không lừa gạt hắn, nhất định sẽ thẳng thắn.
520 âm thầm xoa tay, trong lòng nghĩ: Hồi hộp quá, nhìn xem tui đã làm chuyện tốt gì nè~ Mấy cái giải Kim Kê Oscar gì đó của loài người làm sao xứng với kỹ thuật diễn của tui, há há há….!
Gió trên sân thượng thổi lạnh đến nỗi làm Đường Ngữ tỉnh táo hẳn.
Cậu hít một hơi thật sâu, làm sao bây giờ, cậu không dám nói hệ thống của mình là hệ thống Oan gia tương luyến đâu, vậy khác nào tất cả những gì cậu làm đều có mục đích.
Băng Mật là người kiêu ngạo như vậy, chắc là không thể nào tha thứ việc người khác đùa giỡn mình đâu nhỉ?
Sợ rằng nói ra rồi thì đến lúc đó bạn bè cũng không làm được…!
Khó khăn lắm người mình thích cũng thích mình, chuyện tốt đẹp như vậy thật sự phải bị phá nát lập tức sao?
Đừng mà…!
Rất lâu sau, Đường Ngữ mới cúi đầu nói: “Thật ra, tôi cũng có hệ thống.”
“?” Băng Mật ngẩn người, hắn không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vầy, nhưng rất nhanh hắn lại thấy như vậy mới hợp lẽ thường.
“Hệ thống gì?” Băng Mật hỏi.
“Giống với…!của cậu.” Trong giây lát, Đường Ngữ muốn cắn nát đầu lưỡi mình, cuối cùng cậu vẫn nói dối.
“Giống tôi?” Băng Mật cúi đầu nhìn cậu, “Chỉ là cậu cứ chủ động, còn tôi thì vẫn bị động.
Cậu mà không làm gì, thì hệ thống của tôi cũng không chủ động đưa nhiệm vụ.”
Đường Ngữ quắn lưỡi: “Ờm, cái đó thì…”
“Tôi biết rồi, tuy cùng là hệ thống hòa hợp, nhưng công năng cụ thể vẫn có chỗ khác nhau, đúng không?”
“…Đúng”
Băng Mật cười, xoa cái đầu đang đội mũ của Đường Ngữ: “Bảo sao, vậy tính ra duyên phận của chúng ta có thể nói là do trời định.”
Đường Ngữ: “……” Không dám lên tiếng.
520 ngu người, đây là hướng đi gì đây, tui phục* rồi.
Nhưng mà kích thích quá, há há há há!
*我佛了 (tôi phật rồi): ngôn ngữ mạng, vì “phật” đồng âm với “phục” trong tiếng trung.
Cụm từ này thường thể hiện hiện sự ngưỡng mộ, khâm phục, hoặc đơn giản là cạn lời không biết nói gì.
Đây có thể là lần làm nhiệm vụ sướng nhất của hệ thống 520.
“Băng Mật!” Bỗng Đường Ngữ nắm tay hắn, nghiêm túc nói, “Hệ thống này là bí mật của chúng ta, lúc này chỉ có trời biết đất biết, tôi biết cậu biết, ngoài ra không còn ai biết hết, cho nên, chúng ta phải giữ bí mật cho nhau.”
Nhất định không thể nói thêm với người thứ ba, bởi vì một lần nói như thế là một lần Đường Ngữ cắn rứt lương tâm.
“Được, bí mật riêng của chúng ta.”
Đường Ngữ hơi yên tâm, lấy hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng trong túi ra, đưa cho Băng Mật một viên, nói: “Ăn viên kẹo này, chúng ta chính là chí cốt trong tủ đồ.”
“Không phải là chí cốt trong khuê phòng*, mà là tủ đồ?” Băng Mật nhướn mày.
“Bọn mình…!xuất quỹ, lại còn có chung bí mật, nên chính là trong tủ đồ*.” Cái đầu nhỏ của Đường Ngữ còn chứa lắm thứ linh tinh, bịa đặt nghe rất có lý.
Được rồi, Băng Mật phục.
*Cụm từ gốc 闺中密友 (bạn thân khuê phòng) là chỉ bạn thân của con gái thời xưa, 闺 (khuê) là phòng ở của con gái thời xưa, nhưng Đường Ngữ nói 柜中密友 (bạn thân tủ đồ), chữ 柜 (quỹ) là cái tủ trong từ 出柜 (xuất quỹ) tức là cụm từ “coming out of the closet” ẩn dụ việc cộng đồng LGBT+ công khai xu hướng tính dục.
Cả hai cùng bóc kẹo, nhìn nhau cùng ăn, như thể không phải ăn kẹo mà là ăn thuốc khóa miệng.
Miệng ăn viên kẹo ngọt nhất, mắt nhìn người mình thích nhất.
Có lẽ tình cảm thời niên thiếu chính là điều đơn giản mà lại ngây thơ đến vậy nhỉ.
Bỗng dưng Đường Ngữ nghĩ ra, cậu với Băng Mật cũng tỏ tình với nhau rồi, vậy tiếp theo là bắt đầu hẹn hò hả?
Hiển nhiên là Băng Mật đã nghĩ đến là vấn đề này từ sớm.
Đường Ngữ chỉ thấy Băng Mật nắm tay mình rồi im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc thận trọng nói: “Bây giờ chỉ cần nhìn cậu một cái tim tôi cũng nhảy dựng rồi, bởi vì tôi đã biết là cậu thích tôi.
Có điều…!cậu còn chưa thành niên, hơn nữa hình như cậu cũng chưa rõ hai đứa con trai ở bên nhau sẽ khó khăn thế nào, nên chúng ta…”
“Cho nên cậu sẽ không hẹn hò với tôi hả?” Mắt Đường Ngữ đong đầy tủi thân.
“Không phải, mà chúng ta sẽ hẹn hò thực tập.” Băng Mật nói, “Nói cách khác, trước khi hẹn hò chính thức, có một khoảng thời gian thực tập.
Trong khoảng thời gian này, lúc nào cậu cũng có thể dừng lại, sau đó tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Nhưng khi cậu đã đủ mười tám tuổi, đã hiểu rõ tình yêu đồng tính mà vẫn không muốn dừng lại, thì chúng ta sẽ chính thức hẹn hò, cậu thấy sao?”
Thì ra cái “thích” của Băng Mật lại lý trí như vậy, cẩn thận như vậy.
Đường Ngữ nhìn nam sinh đẹp đẽ trước mắt, cậu thấy lòng càng ấm áp thì chỗ sâu thẳm trong lòng kia lại càng áy náy.
Thật ra như vậy cũng tốt, bởi vì trước sau gì thì cậu cũng có chuyện giấu Băng Mật.
Cậu sợ ngày một nào đó Băng Mật biết cậu nói dối, rồi người muốn dừng lại sẽ là Băng Mật.
Đến lúc đó dù có tách ra thì cũng không phải là chia tay, mà chỉ là thực tập không đủ tiêu chuẩn.
Đường Ngữ ngây thơ nghĩ.
“Được, thực tập vui vẻ.” Đường Ngữ nở nụ cười tỏa nắng đáng yêu, đưa tay muốn bắt.
“Hy vọng tôi sẽ không làm cậu thất vọng.” Băng Mật bắt tay cậu.
Trên sân thượng, hai thiếu niên nhìn nhau mỉm cười.
Buổi chiều tan học, ba người tuân theo hình phạt trực nhật lớp.
Nòng Nọc mặt như quả mướp đắng, thân cao gần 1m9 co lại sắp lùn bằng cái bàn.
Cuối cùng cậu ta nhịn không nổi nữa, đi đến trước mặt Đường Ngữ, bày ra vẻ mặt cháu trai đáng thương: “Con trai ơi xin lỗi mày, lần này ông sai rồi, từ nay về sau sẽ không rủ mày chơi trong giờ học nữa đâu.”
Sau đó cậu ta lại đi đến trước mặt Băng Mật, người càng rúm lại, chỉ thiếu điều quỳ gối trước mặt hắn, đáng thương nói: “Anh Băng em xin lỗi, em sai rồi, về sau em sẽ không bao giờ kéo chân sau anh nữa đâu.”
Đường Ngữ và Băng Mật nhìn nhau, cả hai bật cười, Đường Ngữ cầm chổi quất một phát lên mông cậu ta: “Đồ ngu nhà mày, bọn tao không giận mày, hơn nữa…!còn muốn cảm ơn mày đó!”
Nếu không phải Nòng Nọc đòi chơi cái trò ngốc nghếch kia, thì cậu với Băng Mật một người lý trí, một người nhút nhát sẽ không biết làm sao để bày tỏ lòng mình, càng sẽ không nghe người kia tiết lộ về hệ thống.
“Hả?” Nòng Nọc cảm thấy khó hiểu với sự thay đổi đột ngột này.
Anh da đen hỏi chấm.
Đường Ngữ ôm vai Băng Mật, tỏ vẻ thân mật: “Thấy không, quan hệ bọn tao tốt như này, nói không giận mày thì chính là không giận, đừng có truy hỏi đến cùng* nữa, cẩn thận tao thả Băng Mật ra đông chết mày.”
*打破沙锅问到底 (đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng): nồi đất rất dễ bị vỡ, chỉ cần một chút rạn nứt thì sẽ nứt thì sẽ nứt hết từ trên xuống dưới.
Ở đây chơi chữ vì 问 (truy cứu) đồng âm với 璺 (nứt), nên người đời sau mượn chữ “truy cứu” này để nói nếu truy cứu vấn đề thì tìm đến tận ngọn nguồn, giống như cái nồi bị nứt vậy.
Nòng Nọc nhìn người ngày xưa mặc cùng một cái quần đùi lớn lên với mình thân mật ôm người khác trước mặt, cảm thấy hình như mình thất sủng rồi.
“Đường Ngữ, đồ vô lương tâm, tao là bạn từ nhỏ của mày mà, chỉ vì tao ở nội trú trong trường, không về nhà với mày nữa, nên mày mới yêu người khác đúng không?”
“Bạn từ nhỏ là bạn từ nhỏ, yêu…” Đường Ngữ dừng đúng lúc, thiếu chút nữa cậu lỡ miệng trước mặt tên ngốc này rồi.
“Luyện cái gì*?” Nòng Nọc chăm chú nhìn Đường Ngữ.
*Trong tiếng trung, luyến 恋 trong luyến ái (nghĩa là yêu đương) có chữ luyến đồng âm với chữ luyện (练).
Băng Mật nhìn Đường Ngữ, chỉ cười không nói.
“Không có gì không có gì, có nói thì mày cũng không hiểu,” Đường Ngữ sợ mình nhiều chuyện sẽ lỡ miệng nên vội vàng đưa chổi của mình với Băng Mật cho cậu ta, “Vậy đi, nếu mày áy náy đến thế thì quét một mình đi, vĩnh biệt*.”
*沙油啦啦 (shā yóu lā lā), đọc giống さようなら (sayonara) trong tiếng Nhật, nghĩa là vĩnh biệt hoặc tạm biệt.
Sau đó cậu kéo Băng Mật đi, vơ lấy cặp hai người rồi chạy ra khỏi lớp.
“Ê —— luyện cái gì?!” Cơn tò mò của Nòng Nọc bị Đường Ngữ gợi lên, nhưng người đã sớm chạy mất dép.
Đường Ngữ kéo Băng Mật chạy một mạch đến cổng trường, sau đó vịn gối thở dốc, thấy Băng Mật hơi thở ổn định, thầm nghĩ người này là quỷ biến thành hay gì vậy.
Hai người đứng một chỗ, tranh chân dung chỗ lưng áo đồng phục bày ra trước mắt mọi người, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thấy giống tranh đôi, đồ đôi.
“Xứng đôi quá.” Một nữ sinh thì thầm nói với một nữ sinh khác.
“Đồng ý”
“Mau chụp lại đi!” Nữ sinh cầm điện thoại chụp liên tiếp mấy tấm ảnh bóng lưng hai người rồi lại đăng lên topic mới lập sáng nay, viết rằng: Quan hệ hai người tốt ghê!
Đám học sinh hồi sáng còn lo lắng vừa thấy mấy tấm ảnh này đã hồi máu ngay tức khắc, nói đó là hai người đã cùng nhau trải qua khó khăn các kiểu.
Hai vị kia không chú ý couple trên diễn đàn nên tất nhiên là không biết người ta đang nói gì, đã ra khỏi cổng từ lâu.
Lúc này Đường Ngữ đứng trước tiệm trà sữa, chỉ vào bên trong nói với Băng Mật: “Bạn thân, lần trước cậu mời tôi uống trà sữa, lần này tôi mời cậu nha.”
“Không cần, tôi không thích uống ngọt.” Băng Mật nói.
Đường Ngữ cười hì hì, ghé vào tai Băng Mật thì thầm: “Tôi ngọt như thế, sao cậu dám hôn tôi.”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Đường: Chào cậu, chí cốt trong tủ đồ, quãng đời còn lại nhờ cậu chăm sóc.
– —
*Khoai tây xàm xí: Tui bị nghịn gem mới còn Hoàn Thựn thì mê ghép mô hình nên chương này đã bị ngâm nước lâu ơi là lâu.
Nma ngọt quá huhuhu, Đường Ngữ ngọt như thế Băng Mật không thích ăn ngọt thì nhường lại cho iêm đây nè, iêm sẵn sàng hốt.
13/07/2021
Hết chương 47..