Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 31: Oẳn Tù Tì


Đọc truyện Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường – Chương 31: Oẳn Tù Tì


Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
“Ôi chao, có ngấy không?” Có bạn nữ nhìn không nổi.

“Ăn kem bơ không thì sao có thể không ngấy được?”
Đường Ngữ: “Vẫn ổn, tôi còn ăn tiếp được.”
“Đường Ngữ bé nhỏ đáng yêu quá đi!” Bạn nữ vẫn đang cầm điện thoại chụp ảnh cậu.

Quả thật Đường Ngữ đeo cài tóc tai chuột cực kì hợp, lại còn ăn kem bơ, thật sự giống như Jerry biến thành người, siêu* đáng yêu luôn.

*炒鸡 (chǎo jī) nghĩa là gà xào đọc gần giống 超级 (chāojí) nghĩa là siêu.

Băng Mật lẳng lặng nhìn Đường Ngữ ăn.

Chậu kem bơ kia sau sáu phút ăn hết ba phần năm, các bạn xung quanh ai cũng đang hô cố lên.

“Đường Ngữ…” Băng Mật khẽ gọi cậu một tiếng.

“Hả?” Miệng Đường Ngữ đầy kem bơ, bên mép cũng dính một chút kem, đôi mắt mở to vô tội nhìn Băng Mật.

“Ăn không nổi thì đừng ăn nữa.” Băng Mật thấy cậu hẳn là rất khó chịu.

Hắn nhìn cái trán mồ hôi nhễ nhại và chóp mũi ửng đỏ, cuối cùng lại theo cái miệng nhìn sang chậu kem bơ.

Hắn vừa nhìn đống kem bơ trắng mịn đó đã thấy ngấy rồi, nói chi đến cái mùi ngọt đến nỗi chóng mặt kia.

Chẳng hiểu Đường Ngữ làm thế nào mà ăn được nhiều như vậy.

Đường Ngữ cười ngây ngô: “Không sao, tôi vẫn ăn được, cũng không ngấy lắm đâu.” Nói xong, cậu lại tiếp tục ăn một miếng.

Thật ra Đường Ngữ ăn không nổi nữa rồi, kem bơ nếu ăn cùng với bánh kem còn ngon, chứ ăn không chịu sao nổi.

Nhưng mà các bạn ai cũng có thể hoàn thành những nhiệm vụ kì quái này, thì tại sao cậu lại không thể.

Cậu không cần đối xử đặc biệt, ngay cả khi bây giờ cậu rất muốn nôn, thì cậu vẫn muốn ra vẻ có thể ăn được nhiều.

Hơn nữa, hình như Băng Mật hơi lo lắng, vậy thì càng không thể tỏ ra khó chịu.

Sau đó, cậu vừa mới múc một muỗng kem bơ lớn chưa kịp cho vào miệng thì tay đã bị Băng Mật nắm lấy ngăn cản hành động của cậu.

“Đừng ăn.” Băng Mật nhíu mày.

“Không được đâu, sắp hết thời gian rồi, tôi phải nhanh lên.” Đường Ngữ ngọ nguậy muốn tránh thoát, nhưng Băng Mật nắm rất chặt, không thoát được.

Cái tay còn lại của Băng Mật kéo chậu kem bơ đến trước mặt mình, sau đó rút cái muỗng trong tay Đường Ngữ dễ như trở bàn tay.

Mọi người không hô cố lên nữa, nghi hoặc nhìn hành hành động của hai người.

Đường Ngữ càng ngơ ngác hơn.

“Băng Mật cậu làm gì vậy?”
“Còn mấy phút?” Băng Mật hỏi bạn học.


Có người nói: “Hai phút.”
Vậy là đủ rồi, Băng Mật nghĩ.

Sau đó hắn dứt khoát múc chỗ kem bơ vừa nãy Đường Ngữ chưa ăn cho vào miệng.

Lúc kem bơ vào miệng, vị ngọt có thể làm người ta choáng váng đó xông thẳng lên não Băng Mật.

Nói thật, hắn cảm thấy cả người đều không ổn, còn khổ sở hơn cả uống thuốc độc.

Lúc kem bơ trôi xuống cổ họng, Băng Mật thấy buồn nôn nhưng vẫn nhịn xuống.

Trên mặt hắn trừ đôi lông mày hơi nhíu, gần như là không thể nhìn ra một chút khó chịu nào.

Các bạn ngơ ngác nhìn Băng Mật ăn từng miếng xong chậu kem, càng thấy ngạc nhiên vì Băng Mật thế mà ăn giúp Đường Ngữ.

Cằm Đường Ngữ như muốn rơi xuống.

“!” Bỗng Đường Ngữ nhớ trước đây Băng Mật từng nói, hắn không thích ăn ngọt, kẹo đưa cho hắn, hắn chưa từng ăn dù chỉ một lần.

Theo trí nhớ của cậu là như thế, hắn rốt cuộc có ăn không cậu cũng không nhớ rõ.

Vậy mà, bây giờ Băng Mật đang làm gì thế?
Kem bơ này cậu ăn nhiều còn ngấy đến muốn ói, nói chi Băng Mật không ăn đồ ngọt!
Vả lại, trong chậu vẫn còn hai phần năm số kem bơ, nếu Băng Mật ăn hết, vậy thì sẽ có hậu quả thế nào?!
“Cậu đừng có ăn!” Đường Ngữ giật nhẹ tay áo Băng Mật, nhưng Băng Mật hoàn toàn không để ý đến cậu, mặt không biểu cảm ăn hết, nhìn không ra một chút đau khổ nào.

Các bạn học cũng không biết Băng Mật có khó chịu không, nhưng thấy hắn ăn nhanh như vậy, hẳn là không sao nhỉ?
“Băng Mật!” Đường Ngữ sốt ruột, “Cậu không cần giúp tôi, tôi tự ăn, tôi ăn được.

Cậu mới không ăn được, tôi biết cậu đang giả bộ thôi.”
“Đã hết giờ!” Bạn học tính giờ nói.

Động tác của Băng Mật dừng lại, mọi người cùng nhìn vào cái chậu, phát hiện bơ đã bị ăn hết.

Mọi người vậy mà cùng thở phào.

Có người nói: “Nhiệm vụ hoàn thành.”
“Ây, đợi đã,” Có bạn nữ nói, “Đây là Băng Mật ăn hộ Đường Ngữ, cho nên nhiệm vụ này không phải một mình Đường Ngữ hoàn thành, như vậy không tính.”
Nòng Nọc đứng lên: “Sao lại không tính, chỉ cần ăn là được mà, con trai tôi cũng đâu có nói là không ăn.”
Anh em tốt chuẩn Trung Quốc!
“Được rồi được rồi,” Bùi Cẩn xua tay, “Chúng ta tiếp tục, tiếp tục thôi.”
Đường Ngữ vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc, sững sờ mãi chưa trở lại bình thường được.

Cậu nhìn Băng Mật nhã nhặn lấy khăn giấy lau kem bơ dính trên khóe môi.

“Cậu…!có ổn không?” Đường Ngữ lo lắng hỏi.

“Không sao.” Giọng Băng Mật nghe chẳng có chút nhiệt độ nào.

“Thật không?” Đường Ngữ nhìn kĩ mỗi một góc cạnh trên gương mặt Băng Mật, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.

“Ừ.” Băng Mật không nhìn Đường Ngữ.

Chỉ có bản thân hắn biết bây giờ bụng hắn không thoải mái cỡ nào, trong dạ dày giống như có máy trộn bê tông, khó chịu kinh khủng.


Đời này hắn chưa từng ăn nhiều đồ ngọt đến thế, cũng chẳng hiểu vừa nãy tại sao hắn cứ cố chấp một hai phải ăn hộ Đường Ngữ, có lẽ là do…!không thể nhìn nổi Đường Ngữ bị tủi thân.

Hắn nghĩ, sau này hắn có thể sẽ ám ảnh với kem bơ.

Nếu không bị bắt buộc, hắn sẽ không bao giờ đụng vào cái thứ này nữa.

Hắn đã cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng Đường Ngữ cứ nhìn hắn chằm chằm không thôi với ánh mắt nóng rực, như thể phải nhìn ra được điều gì đó.

Nếu hắn cứ bị ánh mắt đó nhìn một lát nữa, có thể hắn sẽ không kiểm soát nổi nữa.

Bỗng nhiên, bàn tay Đường Ngữ phủ lên mu bàn tay của Băng Mật.

Tay trái của Băng Mật vốn đang để ở mép ghế, bây giờ trên mu bàn tay lại có thêm một bàn tay ấm áp.

Hắn bỗng nhìn sang Đường Ngữ, ánh mắt như muốn hỏi “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi biết cậu rất khó chịu,” Giọng Đường Ngữ rất khẽ, run run truyền vào tai Băng Mật, “Có muốn đi…”
Cậu nhìn sang nhà vệ sinh bên kia hành lang.

Băng Mât: “…” Lần đầu tiên, suy nghĩ của hắn dường như bị Đường Ngữ nhìn thấu, nhưng trong lòng không hề có thấy cảnh giác, mà lại thấy ấm áp vì được thấu hiểu.

Nhưng mà, hắn sẽ không thừa nhận đâu.

“Không đi.” Băng Mật nhắm mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Đường Ngữ nhíu mày, răng hàm nghiến thành tiếng.

Cậu nhìn chằm chằm vào sườn mặt Băng Mật, chỉ thiếu điều bổ ngực hắn ra để nhìn xem trái tim kia rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì.

Hai người cứ giằng co mãi đến khi món tiếp theo được mang lên.

Sau khi mọi người đọc yêu cầu dưới đĩa, ai cũng nhìn Băng Mật mặt không biểu cảm bằng ánh mắt mong chờ và vẻ mặt sâu xa.

Đường Ngữ cảm nhận được ánh mắt của mọi người bèn nhìn hàng chữ dưới đĩa, trên đó viết: Tom và Jerry oẳn tù tì, người thắng đánh người thua một cái, tổng cộng năm ván.

Ông chủ đi ra đây, tôi đảm bảo không đánh ông đâu.

Toàn là mấy cái nhiệm vụ kì quái trẻ trâu, hệt như muốn ganh đua với nhiệm vụ 520 giao.

520:【Ký chủ, cậu gọi người ta hả~】
Đường Ngữ:【Không có, bai bai.】
Nòng Nọc: “Há há há há, con trai ơi mày xong phim rồi, tao thấy chắc mày thua hết luôn.”
“Ăn đồ ăn của mày đi.” Đường Ngữ gắp một viên thịt lớn bỏ vào chén Nòng Nọc.

Các bạn học dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đường Ngữ và Băng Mật.

Bùi Cẩn lấy đũa gắp một hạt đậu phộng ném vào trán Đường Ngữ, cười nói: “Hotboy của lớp nhanh lên, đàn ông con trai còn sợ bị đánh à?”
“Đúng đó, Băng Mật cũng sẽ không đánh mạnh đâu, cùng lắm là vỗ cậu một cái thôi.”
“Ha ha ha……”
Các bạn học không tim không phổi lại lăn ra cười, Đường Ngữ chẳng hiểu sao bọn họ có thể khẳng định mình chắc chắn sẽ toàn thua nữa, chẳng phải oẳn tù tì phải dựa vào may mắn à? Cậu không tin Băng Mật lần nào cũng thắng được.


Cũng không phải là cậu sợ bị đánh, mà là cậu cảm thấy nếu dựa vào may mắn mà lần nào cũng thua, vậy thì quá là xui xẻo.

“Đến đi, hotboy trường!” Đường Ngữ nghiêng người đối mặt với Băng Mật, tay phải đã giơ lên chuẩn bị xong xuôi rồi.

“Mọi người chú ý chú ý, một trận đọ sức giữa hotboy lớp và hotboy trường chính thức bắt đầu!” Độ trẻ trâu của Nòng Nọc đạt một trăm phần trăm.

Băng Mật không thèm để ý đến Nòng Nọc, tùy ý đưa tay: “Oẳn tù tì.”
Sau khi nói xong chữ “tì”, hắn ra búa, còn Đường Ngữ ra bao.

Thua.

Các bạn học: “…” Được thôi, ván đầu tiên là nhờ may mắn, tin rằng Băng Mật chắc chắn có thể tìm ra được kịch bản của Đường Ngữ rồi phản kích.

Đường Ngữ cười ha ha, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hình như mình vẫn khá may mắn.

“Vậy…!tôi đánh nha?”
Băng Mật nhún vai chẳng quan tâm, ý bảo “Tùy cậu.”
Đường Ngữ cười xấu xa, nhìn Băng Mật bằng ánh mắt tà ác.

Hôm nay Băng Mật mặc thường phục, áo khoác vải nỉ dài màu đen ở ngoài, ở trong là áo sơ mi caro xám và trắng, ở dưới là quần jean.

Rất thoải mái, lại mang theo chút cảm giác lạnh lùng xa cách.

Băng Mật mặc cái gì cũng đẹp.

Đường Ngữ nhìn vào chỗ cổ áo Băng Mật, nút áo sơ mi cài đến tận khuy trên cùng, nhìn theo lên là thấy được hầu kết rõ ràng.

“Hotboy lớp cậu đừng có sợ, thắng thì đánh mau đi, cơ hội hiếm có* đó nha.”
*过了这个村可就没这个店了 (qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào nữa): cơ hội độc nhất vô nhị, cơ hội cuối cùng, sẽ không có lần sau.

“Đúng đúng đúng, trước kia chẳng phải cậu cực kì ngứa mắt Băng Mật à, bây giờ là lúc cậu có thể quang minh chính đại báo thù đó.”
Nguyên một đám đều là ngọn cỏ đầu tường.

Xúi giục người vô tội.

Thật ra Đường Ngữ nhìn từ trên xuống cũng không thấy chỗ nào để xuống tay, cuối cùng lại đối diện ánh mắt Băng Mật, thấy hơi ngượng, cũng hơi khó xử.

Cậu không muốn đánh Băng Mật tí nào, hơn nữa bạn học đều kêu báo thù, cậu càng không muốn đánh, vì hiểu lầm gì đó đã được giải quyết từ lâu.

Nhưng mà cứ do dự như vậy cũng không được, cuối cùng cậu vẫn tùy ý đánh tay Băng Mật một cái rất nhẹ, không đau tí nào.

“Chậc—— nhẹ như vậy, cậu mát xa cho hotboy trường mình à?”
Đường Ngữ tiếp lời: “Mát xa thì làm sao, bao nhiêu người muốn mát xa cho cậu ta còn không có cơ hội.”
“Được*! Bốn ván nữa rồi nói.” Nòng Nọc tỏ vẻ tán thành
*呦西, bắt nguồn từ một từ tiếng Nhật là よし, có ý tán thành.

“Nào nào nào, tiếp đi tiếp đi!”
Khóe môi Băng Mật ẩn một nụ cười nhẹ, trước kia hắn đã thấy Đường Ngữ chơi oẳn tù tì với người khác, lần nào cũng ra bao đầu tiên, cho nên nếu không có gì bất ngờ thì lần này cậu ấy nhất định cũng sẽ ra bao.

Hơn nữa…!Nếu ra bao mà thắng, thì tiếp theo sẽ ra búa.

“Oẳn tù tì!” Quả nhiên Đường Ngữ ra búa.

“Lại thắng?” Tiết Oánh Oánh.

“Hôm nay vận khí của hotboy lớp bùng nổ kìa.”
“Lần này không được đánh cùng chỗ với lần trước, cũng phải đánh mạnh hơn.” Bạn bè bắt đầu tăng độ khó.

Thật ra đám đó chỉ muốn hóng hớt chuyện náo nhiệt, hơn nữa càng náo nhiệt càng tốt.

Nòng Nọc: “Các cậu không sợ sau này anh Băng sẽ mượn việc công báo thù riêng* à?”

*公报私仇 (công báo tư thù): dùng việc công trả thù riêng
“Băng thần cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, với cả, Đường Ngữ cũng không dám thật sự đánh mạnh mà.”
Được lắm, đám này hóng hớt còn sợ chuyện không lớn.

Sắc mặt Băng Mật đã khá hơn nhiều, như thể bị đánh đến vui vẻ.

Đường Ngữ cũng không biết bây giờ hắn còn buồn nôn nữa không.

Nghĩ một lúc, cuối cùng Đường Ngữ đánh tay còn lại của Băng Mật, sức lực thật sự mạnh hơn lần trước.

Hai lần Đường Ngữ đánh Băng Mật đều bị quay lại thành video ngắn rồi đăng lên vòng bạn bè các thứ.

Người ta còn ghi tiêu đề là: Chuột đánh mèo.

Đường Ngữ mà thấy được chắc sẽ lật bàn.

“Hotboy lớp, cậu đây là chưa ăn cơm hay là xót không nỡ đánh, con trai với nhau cả, đánh một cái có sao đâu.”
“Vậy cũng không được, dù gì thì bọn tôi cũng là bạn cùng bàn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, vẫn nên giữ quan hệ tốt.” Đường Ngữ nói như thể rất có lý.

Sau đó chơi thêm hai ván, Đường Ngữ vẫn thắng.

Các bạn học: “……” Cằm rớt hết xuống đất.

Theo thao tác thông thường của hotboy trường học giỏi, hắn lúc nào cũng có thể nhanh chóng nhìn ra cách chơi của người khác, vậy hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Bị đánh bốn lần liền cũng không muốn đánh lại?
Đường Ngữ cảm thấy hôm nay mình thật là may mắn, thắng tận bốn lần liền, mà đối phương còn là Băng Mật đó.

Đánh Băng Mật tận bốn lần, đánh đến mức cậu cũng ngượng.

Nếu như bị mấy fangirl của hotboy trường biết, cậu chắc chắn sẽ bị vô số ánh mắt hình viên đạn bắn thủng lỗ chỗ.

Cánh tay bả vai đã đánh hết rồi, lần sau phải đánh chỗ nào đây?
Khoan từ từ, lỡ như lần sau cậu thua thì sao.

Băng Mật sẽ đánh cậu sao?
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Hotboy trường: Còn chưa có hẹn hò đã đánh bạn trai rồi, chậc…!
520 cười xấu xa: Hê hê, sau này cậu lại đè lên giường “đánh” mà.

– —
*Đoạn “Băng Mật mặc thường phục, áo khoác vải nỉ dài màu đen ở ngoài, ở trong là áo sơ mi caro xám và trắng, ở dưới là quần jean.” Quần jean chỗ này tác giả viết là 水洗牛仔裤, mình đoán là quần jean đã wash.

Wash quần jean là công đoạn gần như sau cùng để sản xuất quần jean.

Quần jean sau khi may xong sẽ được mang đi wash để làm mềm vải và tạo các màu sắc, kiểu mài, sờn hoặc rách khác nhau phụ thuộc vào ý muốn của các nhà sản xuất.

Như chúng tôi đã giới thiệu trong phần sản xuất vải denim.

Để tăng độ bền cho vải, các nhà sản xuất đã phủ một lớp hồ vào các sợi dọc của vải khiến cho vải denim sống bị cứng.

Ngoài việc tạo các hiệu ứng cho quần jeans thì mục đích của việc wash là khiến cho vải mềm hơn tạo cảm giác thoải mái khi mặc.

(tìm hiểu thêm ở)
*Khoai tây xàm xí: Ư ư chương này tui bị nhồi quá nhiều bánh gato, toi sẽ chết với tư cách của một con chó độc thân béo phì tiểu đường huhu.

Nma bạn Băng Mật ngồi suy ra kịch bản để cho bạn trai nhỏ mình thắng thoi đó hỏ, ôi cái tụi iu nhao….!Mọi người thấy bọn tui edit chỗ nào chưa ổn thì cứ thoải mái góp ý nha, bộ này sẽ còn beta dài dài.

Mà tui không biết nên để hotboy trường hay giáo thảo nữa, cứ thấy để hotboy trường với hotboy lớp nghe nó vui vui kiểu gì ấy.

18/06/2021
Hết chương 31..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.