Xác Ấm

Chương 29


Đọc truyện Xác Ấm – Chương 29

Chúng tôi chạy. Julie chạy trước, dẫn đường xuyên qua những con phố hẹp. Sau lưng chúng tôi, những tiếng hò hét giận dữ vang ra từ nhà Julie. Rồi tiếng bộ đàm hú lên. Chúng tôi chạy, và chúng tôi đang bị đuổi. Julie dẫn đường không lấy làm quyết đoán cho lắm. Chúng tôi phải liên tục chạy thành hình dích dắc hoặc đi ngược lại. Chúng tôi như những con chuột lồng lên trong cũi. Chúng tôi chạy trong khi những mái nhà vươn cao xoay tít trên đầu.

Rồi chúng tôi bắt gặp bức tường. Một bức tường chắn bằng bê tông gắn đủ loại giàn giáo, thang và lối đi chẳng dẫn đến đâu hết. Những ghế ngồi đã biến mất, nhưng vẫn còn lại một cái cầu thang; một con đường tối tăm mời gọi chúng tôi trèo lên trên. Chúng tôi chạy tới đó. Mọi thứ hai bên cầu thang đã bị gỡ bỏ hết, nó lơ lửng giữa không trung như chiếc thang của Jacob[2] vậy.

[2] Cầu thang dẫn lên thiên đường trong Kinh thánh.

Chúng tôi vừa lên đến lối ra thì một tiếng quát vọng lên từ mặt đất bên dưới. “Cô Grigio!”

Chúng tôi quay nhìn lại. Đại tá Rosso đang đứng ở bậc thang dưới, vây quanh là một đội sĩ quan An ninh. Ông là người duy nhất không giương súng lên.

“Xin đừng chạy!” ông gọi Julie.

Julie kéo tôi vào hành lang và chúng tôi lao vào bóng tối.

Khoảng trống bên trong rõ ràng là vẫn đang xây dựng dở, nhưng phần lớn vẫn còn nguyên hình dáng như khi nó bị bỏ hoang. Hàng bán xúc xích, ki ốt đồ lưu niệm, và những quầy bán bánh vòng giá tám đô la nằm im lìm lạnh lẽo trong bóng mờ. Tiếng quát tháo của đội An ninh vang vọng sau lưng chúng tôi. Tôi chờ đợi một ngõ cụt chặn đường chúng tôi, bắt tôi phải quay lại đối mặt với điều không thể tránh khỏi.

“R!” Julie vừa chạy vừa hổn hển nói. “Chúng ta sẽ thoát, anh hiểu không? Chúng ta sẽ làm được!” Giọng nàng vỡ ra, vừa vì mệt vừa vì những giọt nước mắt đang dâng lên. Tôi không thể trả lời nổi.

Hành lang kết thúc. Trong ánh sáng mờ nhạt xuyên qua những cái lỗ trên lớp bê tông, tôi thấy một tấm biển trên cửa đề chữ:

LỐI THOÁT HIỂM

Julie chạy nhanh hơn, kéo tôi theo. Chúng tôi lao người vào cánh cửa và nó mở tung ra…

“Ôi chết t…” nàng hức lên một tiếng và quay ngoắt lại, nắm chặt lấy khung cửa trong khi một chân lơ lửng từ độ cao tám tầng.

Gió lạnh gào rú quanh khung cửa, nơi cầu thang thoát hiểm đã bị gỡ mất, chỉ còn lại một mẩu ngắn nhô ra từ bức tường. Chim bay qua. Dưới chân chúng tôi, thành phố trải rộng như một nghĩa địa mênh mông với các tòa nhà chọc trời là những tấm bia.

“Cô Grigio!”

Rosso và các sĩ quan của ông dừng lại cách chúng tôi chừng hai mươi bước. Rosso thở nặng nhọc, rõ ràng ông đã quá già để đuổi bắt như thế này.

Tôi nhìn xuống mặt đất bên dưới. Tôi nhìn Julie. Tôi nhìn xuống một lần nữa, rồi lại nhìn Julie.

“Julie,” tôi nói.

“Gì cơ?”

“Cô có chắc là muốn… đi với tôi không?”


Nàng nhìn tôi, cố hít thở qua những thanh phế quản đang nhanh chóng bóp nghẹt lại. Trong mắt nàng hiện lên vô số câu hỏi, có cả nỗi nghi ngờ, hình như cả sự sợ hãi nữa, nhưng nàng gật đầu. “Có.”

“Xin đừng chạy nữa,” Rosso rên lên, chống tay vào đầu gối. “Đường đó không ra được đâu.”

“Cháu phải đi,” nàng đáp.

“Cô Cabernet. Julie. Cháu không thể để bố cháu lại đây được. Ông ấy chỉ còn có mình cháu.”

Nàng cắn môi dưới, nhưng mắt vẫn lạnh băng. “Bố cháu đã chết rồi, bác Rosy ạ. Bố chỉ chưa rữa ra đấy thôi.”

Nàng nắm tay tôi, bàn tay tôi đã làm gãy khi đấm vào mặt M, và siết chặt đến nỗi tôi sợ nàng sẽ làm gãy nó lần nữa. Nàng ngước lên nhìn tôi. “Thế nào, R?”

Tôi kéo nàng lại gần. Tôi vòng tay quanh người nàng và ôm chặt như muốn gien của chúng tôi hòa vào nhau. Chúng tôi đứng đối diện nhau và tôi gần như có thể hôn nàng, nhưng thay vào đó tôi chỉ lùi lại hai bước và chúng tôi ngã qua khung cửa.

Chúng tôi lao xuống như một con chim bị bắn hạ. Tay và chân tôi vòng quanh nàng, gần như ôm trọn cả tấm thân nhỏ nhắn của nàng. Chúng tôi rơi qua một mái nhà chìa ra, một thanh chắn xuyên vào đùi tôi, đầu tôi đập vào một cái rầm, chúng tôi vướng vào một tấm áp phích quảng cáo điện thoại di động làm nó rách đôi, và rồi, cuối cùng thì chúng tôi cũng rơi xuống đất. Một loạt những tiếng răng rắc dội qua người tôi trong khi lưng tôi đập xuống đất và sức nặng của Julie đè lên ngực tôi. Nàng lăn xuống, vừa nghẹn vừa cố hít thở, còn tôi nằm đó nhìn lên trời. Thế đấy.

Julie chống tay và đầu gối ngồi dậy rồi lục túi tìm ra ống thuốc hít, hít một hơi rồi nín thở, một tay vẫn chống xuống đất để đỡ lấy cơ thể. Khi đã thở lại được bình thường, nàng quỳ xuống bên tôi với ánh mắt kinh hoàng. Mặt nàng che cả vầng mặt trời mờ ảo. “R!” nàng thì thầm. “Này!”

Chậm rãi và run rẩy như cái ngày mới đội mồ sống dậy, tôi lảo đảo đứng lên. Các khúc xương khắp người tôi kêu kẽo kẹt. Tôi mỉm cười, và với giọng nam cao hổn hển, lạc điệu của mình, tôi hát, “Em khiến… tôi thấy… thật trẻ trung…”

Nàng cười phá lên và ôm lấy tôi. Cái ôm của nàng khiến mấy khớp xương của tôi bật về chỗ cũ đánh rắc một cái.

Nàng nhìn lên khung cửa mở. Nó đóng khung lấy Rosso, ông đang nhìn xuống chúng tôi. Julie vẫy tay với ông, và ông biến vào trong Sân vận động rất nhanh, chứng tỏ ông sẽ đuổi theo chúng tôi. Tôi cố không tức giận vì tính nguyên tắc của ông – trong thế giới của ông, mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh.

Vậy là Julie và tôi chạy vào thành phố. Với mỗi bước, tôi cảm thấy cơ thể mình vững vàng hơn, các đốt xương thẳng hàng trở lại, nhưng mô cơ cứng lại quanh các chỗ rạn để tôi không rã ra thành từng mảnh. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này. Có phải là tôi đang lành lại không?

Chúng tôi lao qua những con phố vắng hoe, qua vô số xe hơi gỉ sét, hàng đống lá rụng và rác rưởi. Chúng tôi chạy ngược những con đường một chiều. Chúng tôi bỏ qua biển dừng đỗ. Trước mặt chúng tôi: ranh giới của thành phố, ngọn đồi cao đầy cỏ nơi thành phố mở rộng ra và xa lộ dẫn đến những nơi khác. Đằng sau chúng tôi: tiếng gầm rú không ngừng của các loại xe tấn công đang rồ máy chạy ra khỏi Sân vận động. Việc này không thể chấp nhận được! Cái miệng thép của những nhà chức trách tuyên bố. Tìm những hòn than nhỏ ấy và dập tắt chúng ngay lập tức! Với những tiếng gào rú ấy sau lưng, chúng tôi đi lên đồi.

Chúng tôi đối mặt với một đội quân.

Họ đứng trên một đồng cỏ bên cạnh đường dẫn lên xa lộ. Có hàng trăm người. Họ đi lang thang trong đám cỏ, ngước lên nhìn trời hoặc không nhìn gì cả, những bộ mặt xám ngoét teo tóp có vẻ bình thản đến lạ lùng. Nhưng khi những người đứng đầu nhìn thấy chúng tôi họ im sững, rồi quay ngoắt về phía chúng tôi. Vẻ tập trung của họ truyền đi như một đợt sóng cho đến khi cả đám đông đều đứng nghiêm. Julie nhìn tôi như muốn cười, ý nói, Thật ư? Rồi hàng người bỗng rẽ ra và một Xác Sống to con, đầu trọc, cao hơn một mét chín, tiến đến trước.

“M,” tôi chào.

“R,” anh đáp lại. Anh gật đầu với Julie. “Julie.”

“Chààào…” nàng nói, dựa sát vào tôi vẻ nghi ngại.


Những chiếc xe đuổi theo chúng tôi phanh lại đánh kít, và chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ rồ lên. Chúng đã ở rất gần rồi. Âm bước lên đỉnh đồi và đám đông đi theo anh. Julie bám sát lấy tôi trong khi họ vây quanh chúng tôi, bao bọc chúng tôi giữa đội quân nặng mùi, giữa những hàng lối hôi thối của họ. Không hiểu do tôi tưởng tượng hay là do ánh sáng mà da của âm có vẻ đỡ xám hơn thường lệ. Đôi môi rách toạc của anh cũng có vẻ sinh động hơn. Và lần đầu tiên kể từ khi tôi quen anh, bộ râu ria tỉa kỹ của anh không vấy máu.

Những chiếc SUV rầm rập lao về phía chúng tôi, nhưng khi đám đông Người Chết hiện ra trên đỉnh đồi thì đoàn xe chậm dần rồi dừng lại. Chỉ có bốn chiếc tất cả. Hai chiếc Hummer H2, một chiếc Chevy Tahoe và một chiếc Escalade, tất cả đều được phun sơn màu xanh cỏ úa kiểu quân sự. Từ chỗ chúng tôi đứng, những cỗ máy khổng lồ ấy nom thật nhỏ bé và thảm hại. Cửa chiếc Tahoe bật mở và Đại tá Rosso từ từ bước ra. Tay nắm chặt khẩu súng trường, ông lướt nhìn qua những hàng người đang chao đảo, tính toán chênh lệch lực lượng và lên kế hoạch. Mắt ông mở to sau cặp kính dày. Ông nuốt nước bọt, rồi hạ súng xuống.

“Cháu xin lỗi, bác Rosy,” Julie nói với xuống chỗ ông, và chỉ về phía Sân vận động. “Cháu không thể ở đó được nữa, bác hiểu không? Toàn là một lời dối trá khốn kiếp. Chúng ta nghĩ chúng ta đang sống sót trong đó, nhưng không phải vậy.”

Rosso chăm chú nhìn những Xác Sống xếp hàng quanh ông, nhìn xoáy vào mặt họ. Ông đã già rồi, nên có lẽ ông đã được chứng kiến buổi ban đầu của những điều này. Ông biết Người Chết nhìn như thế nào, và ông có thể thấy ở đây có gì đó khang khác, cho dù cái khác ấy có mờ nhạt, khó nhận đến thế nào đi chăng nữa.

“Cháu không thể một mình cứu cả thế giới được!” ông nói to. “Hãy quay lại đi và chúng ta có thể bàn bạc việc này!”

“Cháu không có một mình,” Julie nói, chỉ vào rừng Xác Sống đang lảo đảo quanh mình. “Cháu còn có những người này.”

Miệng Rosso co rúm lại một cách khổ sở, rồi ông nhảy lên xe, đóng sầm cửa lại và rồ máy quay trở về Sân vận động với ba chiếc xe kia nối đuôi theo sau. Đây chỉ là một quãng giải lao ngắn, như một hơi thở hít vào, bởi vì tôi biết họ sẽ không bỏ cuộc, họ không thể bỏ cuộc, họ chỉ đang thu thập sức lực, vũ khí và quyết tâm tàn bạo của họ mà thôi.

Và họ nên làm vậy, bởi vì nhìn chúng tôi mà xem. Chúng tôi là hàng trăm con quỷ và một cô gái nặng bốn mươi lăm cân, đứng ở rìa thành phố của họ với những cặp mắt rực lửa. Sâu thẳm dưới chân chúng tôi Trái đất đang kìm nén hơi thở nóng chảy, trong khi bộ xương của hàng bao thế hệ nhìn theo chúng tôi và chờ đợi.

CHÚNG TÔI TẬP TRUNG lại trên đường dẫn lên xa lộ. Sau lưng chúng tôi là thành phố. Trước mặt chúng tôi là những ngọn đồi gồ ghề đầy cổng quán sủi và những dải phân cách có trồng hoa dẫn về sân bay. Julie đứng sát bên tôi, nhìn kém tự tin hơn nhiều so với hình ảnh nhà cách mạng liều lĩnh mà nàng vừa phô ra với Rosso. Tôi đặt tay lên vai nàng và quay ra nói với đám đông.

“Julie!”

Đám đông rùng mình, và tôi nghe thấy tiếng một hai hàm răng nghiến ken két. Tôi cao giọng hơn. “Julie! Chúng ta bảo vệ cô ấy.”

Một vài người trong số họ có vẻ thèm mồi lắm, nhưng phần lớn những người khác đều không thấy cái vẻ đói khát trong mắt. Tôi chỉ thấy sự kinh ngạc như khi ở sân bay, nhưng sâu sắc hơn. Tập trung hơn. Họ không chỉ nhìn nàng, họ đang quan sát nàng. Thấm hút lấy nàng. Cứ mỗi giây lại có những đợt run rẩy kỳ lạ xuyên qua cơ thể họ.

Tôi bắt gặp âm nhìn nàng theo một kiểu khác, và tôi búng tay trước mặt anh.

“Thôi nào,” anh nói, như thể tôi đang tỏ ra quá quắt lắm vậy.

Tôi ngồi xuống trên tường chắn bằng bê tông, cố suy nghĩ. Tiếng gầm từ đoàn xe của Rosso đã mờ dần về đằng xa. Tất cả mọi người đang nhìn tôi. Những cái nhìn đầy sốt ruột từ tất cả mọi hướng. Cái nhìn ấy như muốn nói, Thế nào? Và tôi chỉ muốn hét lên Thế nào cái gì? Tôi không phải là một vị tướng hay đại tá hay người xây dựng thành phố. Tôi chỉ là một thây ma không muốn làm thây ma nữa.

Julie ngồi xuống cạnh tôi và đặt tay lên đầu gối tôi. Bây giờ tôi mới nhìn thấy những vết xước và thâm tím trên người nàng vì cú nhảy không dù của chúng tôi. Thậm chí có cả một vết trên má nàng, một vết cắt nông khiến nàng phải nhăn mặt mỗi khi cười. Tôi ghét nó.

“Cô bị thương rồi,” tôi nói.

“Không sao đâu.”


Tôi tức giận vì nàng bị thương. Tôi tức giận vì nàng đã bị tổn thương bởi tôi và những người khác trong suốt cuộc đời nàng. Tôi hầu như không còn nhớ nổ cảm giác đau, nhưng khi nhìn nàng bị đau tôi thấy như mình cũng đau lây, một nỗi đau lớn hơn nhiều so với nỗi đau của nàng. Nó len lỏi vào mắt tôi, làm mắt tôi cay sè.

“Sao cô… lại đến đây?” tôi hỏi nàng.

“Để giúp anh mà, nhớ không? Và để bảo vệ anh nữa.”

“Nhưng tại sao?”

Nàng khẽ mỉm cười, nhưng vết cắt trên má nàng lại ứa máu. “Bởi vì tôi quý anh, Ngài Xác Sống ạ.” Nàng lau máu trên mặt, nhìn nó, rồi quệt nó vào cổ tôi. “Đấy. Thế là bọn mình hòa nhé.”

Nhìn nàng ngồi cạnh tôi, thiên thần tóc vàng mắt xanh này, bao quanh là những Người Chết đang nhỏ dãi, cô gái yếu ớt đang mỉm cười với đôi môi rướm máu, nhìn về một tương lai vô định, tôi cảm thấy có cái gì đó trào lên trong mình. Mắt tôi nhòe đi, và một dòng nước chảy xuống mặt tôi. Cảm giác cay sè trong mắt tôi dịu hẳn.

Julie chạm vào má tôi và nhìn ngón tay nàng. Nàng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc đến nỗi tôi không thể đáp trả cái nhìn ấy. Thay vào đó tôi đứng dậy và buột miệng nói, “Chúng ta sẽ quay về sân bay.”

Những Người Chết nhìn tôi. Họ nhìn M.

“Vì sao?” âm hỏi.

“Vì đó là nơi… chúng ta sống. Nơi chúng ta… bắt đầu.”

“Bắt đầu… gì? Chiến tranh ư? Đánh Xương Khô?”

“Không phải chiến tranh. Không phải… kiểu như thế.”

“Thế là cái gì?”

Trong khi tôi đứng đó cố nghĩ câu trả lời, cố chưng cất những hình ảnh đang đảo lộn trong đầu, nào là tiếng nhạc trong những dãy hành lang tối của sân bay, hai đứa con tôi chui ra khỏi chỗ trốn và phủi bụi trên làn da đang hồng hào dần, một cử động, một thay đổi nào đó – trong khi tôi đứng đó mơ màng thì bầu không khí im lìm của thành phố bỗng rung động vì một tiếng thét. Một tiếng hú khàn đặc hoảng hốt như một con bò đang bị xẻ thịt dở.

Một người đang từ bên dưới xa lộ lao về phía chúng tôi. Anh ta chạy, nhưng bước chạy không vững chứng tỏ anh ta là Xác Sống. Âm bước ra đón người mới tới. Tôi nhìn họ nói chuyện với nhau, người mới đến vẫy tay và làm điệu bộ với vẻ khiến bụng tôi thót lại. Chắc chắn anh ta đem tin xấu tới.

Anh ta đứng vào cùng chúng tôi và âm chầm chậm quay lại chỗ tôi, vừa đi vừa lắc đầu.

“Sao thế?” tôi hỏi.

“Không… về nhà được.”

“Sao không?”

“Xương Khô… điên rồi. Đến từ… khắp mọi nơi. Giết tất cả những ai… khác biệt.”

Tôi nhìn người mới đến. Thoạt đầu tôi đã ngỡ anh ta thối rữa nặng, nhưng hóa ra đó là những vết thương nghiêm trọng, vô số vết cắn và vết cào. Dưới đường còn nhiều người khác giống anh ta. Một số người đi trên xa lộ, một số khác loạng choạng bò qua đất bùn và cỏ của các dải phân cách, một đám đông chừng vài trăm người rải rác khắp nơi.

“Người như chúng ta… tìm cách trốn,” âm nói tiếp. “Và Xương Khô… đuổi theo.”


Anh vừa dứt lời thì, như thể được gọi bởi tên của chúng, những nhà quảng cáo của thần Chết xuất hiện. Một, rồi hai, rồi năm hay sáu bóng trắng lao ra từ những hàng cây ở đằng xa và xông vào hai Xác Sống đang bỏ chạy. Tôi nhìn những bộ xương ấy kéo họ xuống rồi đập đầu họ xuống nền đường. Tôi nhìn chúng giẫm nát óc họ như giẫm quả thối. Và tôi nhìn chúng mỗi lúc một đông lên, hiện ra từ đám cây và những con dốc trên xa lộ, xa hết tầm mắt, tập trung lại trên đường thành một bầy lúc nhúc, xương kêu lắc rắc.

“Ôi chó chết thật…” Julie thì thào.

“Kế hoạch mới?” âm cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

Tôi đứng đó băn khoăn không biết làm sao. Tôi lại như đang ở trong phòng Julie, nằm cạnh nàng trên đống quần áo bẩn trong khi nàng nói, Chúng ta không còn chạy đi đâu được nữa, phải không? Và tôi lầm lì lắc đầu, nói với nàng rằng giờ cả thế giới đã bị bao phủ bởi cái chết. Đâu đó trong tiềm thức, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe SUV, hơn bốn chiếc nhiều, đang lao xuống phố Chính để khử tôi và lôi Julie quay lại hầm mộ bê tông của họ, ướp xác nàng như một cô công chúa và đặt nàng nằm vĩnh viễn trong một cái quách sáng đèn neon nào đó.

Vậy đó. Chúng tôi đang mắc kẹt ở vực thẳm giữa cái nôi và nấm mồ, không thích hợp với cả hai nơi.

“Kế hoạch mới!” âm nói, cắt ngang dòng suy tưởng của tôi. “Đi vào… thành phố.”

“Chúng ta vào đó làm cái quái gì?” Julie hỏi.

“Dụ Xương Khô vào. Để Người Sống xử lý.”

“Nhầm rồi,” nàng quát. “Đội An ninh sẽ không phân biệt giữa Xương Khô với Xác Thối đâu. Họ sẽ tiêu diệt sạch cả hai.”

“Chúng tôi… sẽ trốn,” âm nói. Anh chỉ xuống con dốc xa lộ, về phía một thung lũng rộng gồm những căn nhà nằm trải dài và những bùng binh đầy cỏ dại – góc phía Bắc của khu ngoại ô mà tôi và Julie đã nghỉ lại một đêm tự ngày xửa ngày xưa trong một câu chuyện cổ tích cũ kỹ mốc meo.

“Cái gì, cứ trốn kỹ và hy vọng là An ninh cùng những bộ xương kia sẽ tự xử lẫn nhau ư?”

Âm gật đầu.

Julie ngừng lại hai giây. “Một kế hoạch dở tệ, nhưng được rồi, đi thôi.” Nàng quay người định chạy, nhưng âm đặt tay lên vai nàng. Nàng gạt ra và quay ngoắt lại nhìn anh. “Làm cai gì thế? Đừng có đụng vào tao!”

“Cô… đi với R,” âm nói.

“Cái gì?” tôi giật mình hỏi anh, và anh chăm chú nhìn tôi bằng cặp mắt xám khô khốc trong khi cố tìm từ.

“Chúng tôi… dụ chúng đường này. Cậu dẫn cô ấy… đi đường kia.”

“Cái gì cơ?” Julie kêu lên. “Anh ấy sẽ không ‘dẫn tôi’ đi đâu hết, tại sao chúng ta lại tách riêng ra?”

Âm chỉ vào một vết thương bầm tím vẫn đang rỉ máu trên tay nàng, rồi chỉ vào vết xước trên má nàng. “Vì cô… yếu ớt,” anh nói bằng giọng dịu dàng khác thường. “Và… quan trọng.”

Julie nhìn M. Nàng không nói gì. Không hiểu sao nàng và tội lại đã ở ngoài rìa đám đông, và tất cả mọi người đều nhìn chúng tôi. Bọn Xương Khô đã đến gần tới mức chúng tôi nghe được chúng. Tiếng những bàn chân khô giòn của chúng lê xào xạc và tiếng rền vang trầm trầm của thứ năng lượng đen tối đang tiếp sức cho chúng. Tiếng của thứ tủy đen ngòm cuồn cuộn trong từng ống xương của chúng.

Tôi gật đầu với âm và anh gật đầu đáp lại. Tôi nắm tay Julie. Nàng cưỡng lại một thoáng, mắt không rời đám đông, rồi nàng quay sang nhìn tôi, và chúng tôi chạy đi. Âm cùng những người khác biến khỏi tầm mắt trong khi chúng tôi lao xuống bờ lũy và tiến vào khi trung tâm đổ nát. Những bóng ma cũ trong đầu tôi thức dậy và chạy cùng chúng tôi, hăng hái động viên chúng tôi.

Một điều chúng tôi không biết, một điều chúng tôi chưa từng nhìn thấy. Ký ức không thể lấn át được hiện tại; lịch sử cũng có giới hạn của nó. Chúng ta chỉ là những thầy thuốc thời Trung cổ khăng khăng giữ lấy những con đỉa của mình chăng? Chúng ta thèm muốn một khoa học tiên tiến hơn. Chúng ta muốn được chứng tỏ rằng chúng ta đã sai.

* * *


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.