Xà Yêu

Chương 10


Đọc truyện Xà Yêu – Chương 10

Lý Thi Thi nhìn thiếu niên ở trước mắt, sau khi Thu Trường Thiên dẫn hắn về thì đây là lần đầu tiên nàng quang minh chính đại đánh giá.

Thu Trường Thiên không đem hắn ôm vào trong ngực, mà cho ngồi trên ghế ở bên cạnh.

Thiếu niên tư thế ngồi thoải mái mà lắc lư hai cái đùi, ánh mắt từ trên mặt đất chuyển tới cái bàn rồi quay sang Thu Trường Thiên, lại chuyển ánh mắt lên trên bàn điểm tâm, xong quay đầu nhìn đến Lý Thi Thi.

Nàng không ghét thiếu niên này, rõ ràng thiếu niên cũng không ghét nàng.

Cư nhiên lúc này Thu Trường Thiên có chút căng thẳng lại không biết rõ nguyên nhân “Thi Thi, sao vậy?”

Lý Thi Thi mỉm cười “ Thi Thi không sao a”

Vì không thể thăm dò được điều gì nên Thu Trường Thiên hô lên một tiếng, hắn sờ sờ đầu của Huỳnh, “Huỳnh, đây là Thi Thi, sau này sẽ là sư phụ của ngươi ”

Huỳnh không hiểu rõ lắm, vẫn đối Lý Thi Thi cười cười, nụ cười tạm dừng trong nháy mắt, Huỳnh nhảy xuống ghế đi tới dựa sát vào Lý Thi Thi.

Lý Thi Thi cũng không di chuyển, huống hồ Thu Trường Thiên đã nói về tình trạng của Huỳnh, đối với nàng mà nói, nhiệm vụ lần này giống như dạy một đứa trẻ học nói, còn là một đứa trẻ phi thường xinh đẹp.

Mà đứa trẻ lúc này hiển nhiên lại có được hương vị của người trưởng thành.

Huỳnh cách Lý Thi Thi nửa bước liền dừng lại, đưa tay sờ sờ mặt nàng.

Lý Thi Thi vì kinh ngạc mà quên duy trì nụ cười, mở to hai mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hiển nhiên Thu Trường Thiên cũng không nghĩ tới Huỳnh lại ở trước mặt hắn, quang minh chính đại mà đùa giỡn thiếp của hắn như thế.

Huỳnh đương nhiên không biết suy nghĩ của bọn họ, đang sờ một hồi, ngón tay cuốn lấy sợi tóc mềm mại của Lý Thi Thi, rồi mới đem mặt sáp đến.

Lý Thi Thi hoảng hốt nghĩ muốn lùi về phía sau, thế nhưng nàng đang ngồi trên ghế, nên không còn đường lui nữa.

Cái mũi cùng đôi môi Huỳnh tiến gần đến cổ của nàng, Lý Thi Thi bị dọa sợ nhất thời đã quên hít thở “Chủ tử…”

Thu Trường Thiên có gắng kiềm nén, lửa giận không hiểu từ đâu phát ra, hắn biết một khi mình phát hỏa sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện sau này, cho nên theo thói quen cố gắng kìm nén chính mình, kết quả sức chịu đựng của hắn có hạn.


Mà lúc này nam sủng của mình lại đứng ngay trước mặt hắn vô lễ với thiếp của hắn, vậy đương nhiên là có lý do phát hỏa, nhưng mà dòng lửa giận này không bình thường, nhanh chóng đốt đã cháy toàn thân hắn.

Huỳnh ngửi mùi tóc của Lý Thi Thi, gật đầu hài lòng, quay đầu đối Thu Trường Thiên vẫy vẫy “Thiên, Thiên.”

Huỳnh đang cao hứng, nhưng mà tại sao? Thu Trường Thiên thả lỏng thân mình đang cứng ngắc mà đứng dậy, hướng về phía Huỳnh.

Hắn tốt nhất nên có lý do chính đáng, bằng không hẳn là phải dạy hắn nhớ kỹ quy củ!

Lý Thi Thi thấy Thu Trường Thiên cũng đã đi tới lại càng không dám động, tóc còn quấn ở trên ngón tay Huỳnh, hy vọng lát sau lúc chủ tử phát hỏa sẽ không cần làm tổn hại đến nàng.

Huỳnh túm lấy tay áo của Thu Trường Thiên, rồi lại quay đầu sang tiến sát lên cổ của Lý Thi Thi ngửi, tiếp theo lại tiến vào trong lòng ngực của Thu Trường Thiên ngửi.

Thu Trường Thiên cau mày, Huỳnh cũng nhíu mi, lại lôi kéo Thu Trường Thiên, ấn đầu hắn tiến gần đến Lý Thi Thi “Thiên, Thiên.”

Sắc mặt Thu Trường Thiên rất khó coi nhưng vẫn thuận theo cúi xuống.

Ánh mắt Lý Thi Thi lóe sáng, nàng chưa từng thấy Thu Trường Thiên nghe lời người khác như thế, cho dù sắc mặt thực khó coi nhưng cũng không tức giận, còn mặc cho nam sủng kia kéo thấp đầu xuống nữa chứ.

Nàng tưởng rằng thiếu niên kia chỉ là món đồ chơi mà chủ tử nhất thời hứng thú, xem ra sức ảnh hưởng của món đồ chơi này thự không nhỏ.

Lý Thi Thi từ trước đến nay đều dùng một mùi hương để dưỡng tóc, Thu Trường Thiên đã từng ngửi qua nhiều lần, không thể nói rõ là thích hay không thích.

Lý Thi Thi như đoán ra được manh mối, cười với Huỳnh xong liền hỏi “Hương dưỡng này rất thơm mát, ngươi thích sao?”

“Thích?” Huỳnh nghi hoặc cùng với cái đầu méo lệch, hết nhìn Thu Trường Thiên lại nhìn Lý Thi Thi.

Thu Trường Thiên cũng hiểu được, hắn đêm qua ở trong phòng Lý Thi Thi, chắc là dính chút mùi hương. Nghĩ đến tối hôm qua Huỳnh lại ngửi mùi trên người hắn, là vì thích mùi này.

Qủa nhiên, Huỳnh còn túm lấy một lọn tóc dài của Lý Thi Thi hướng lên trên người Thu Trường Thiên cọ cọ, rồi mới thả tóc ra, bổ nhào vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên ngửi ngửi “Hắc hắc…”

Trong nháy mắt Thu Trường Thiên bị cảm giác hổ thẹn bao phủ.


Này…Chuyện này là sao… Trái tim dường như đang bị ngàn con dao băm nát…

Huỳnh bỗng nhiên bị ôm chặt làm hắn có chút đau nhói, ngẩng đầu lên nghi hoặc ── xảy ra chuyện gì?

Cặp mắt to kia như có điểm làm cho hơi thở của Thu Trường Thiên đông cứng lại, ngực càng lúc càng đau đến lợi hại, tim đập cũng không bình thường.

“Thi Thi, bây giờ, nơi này giao cho ngươi…Ta…Ta đi trước…” Nói còn chưa hết, Thu Trường Thiên một tay đè trước ngực liền vội vã chạy đi.

“Thiên?” Thiên vừa mới đẩy hắn, là ý không cần hắn sao?

Lý Thi Thi lấy khăn tay che miệng, khiến cho người ta không biết nàng đang cười hay là không “Huỳnh.”

Huỳnh quay đầu nhìn Lý Thi Thi, kia là tên của hắn, trừ bỏ Thiên ngoài ra không có ai gọi hắn như vậy.

“Huỳnh” Lý Thi Thi chỉ chỉ hắn.

Huỳnh đối nàng nở nụ cười thật tươi, chỉ trước chính mình “Huỳnh”

Lý Thi Thi ngây ngốc một lúc xong cũng đối hắn tươi cười, chỉ chỉ chính mình “Thi Thi”

Huỳnh cũng chỉ vào nàng “Thi Thi…”

Lý Thi Thi dựng thẳng ngón tay lên “Đúng, giỏi quá”

Huỳnh cũng học theo nhưng không được tự nhiên mà dựng thẳng ngón tay lên “…Giỏi…”

Động tác tuy còn vụng về nhưng lại rất nghiêm túc liền bắt chước giơ một ngón tay lên cũng nói theo, đột nhiên trong lòng Lý Thi Thi ngập tràn một loại cảm xúc mang tên là mẫu tính (bản năng của người mẹ) gì đó đang lan tỏa khắp tâm can.

Xử lý sao đây…Đứa nhỏ này đáng yêu quá…


Thời gian dần trôi, đảo mắt đã qua một năm.

Nửa tháng nay Thu Trường Thiên chưa được gặp Huỳnh, hắn vội vàng phóng nhanh về nhằm rút gọn năm ngày lộ trình xuống thành hai ngày, về đến nhà một hồi cũng chưa báo cho ai biết, chạy về trước gian phòng của mình.

Huỳnh đang chuẩn bị ngủ trưa, nghe được tiếng bước chân liền ngồi dậy, quả nhiên chính là người mình đã bao ngày nhung nhớ đang đẩy cửa tiến vào.

“Thiên, ngươi đã trở lại” Ngồi chổm hổm ở trên giường vươn ra hai tay.

“Thình thịch, thình thịch”

Trái tim của Thu Trường Thiên đập mạnh đến lợi hại, bước nhanh qua, hung hăng đem Huỳnh ôm vào trong ngực.

“Ha hả, đau.” Tuy rằng nói đau, nhưng Huỳnh vẫn không có ý muốn đẩy ra.

Nâng đầu Huỳnh lên, hung hăng mút một hơi lên đôi môi khiêu gợi kia “Có nhớ ta không?”

“Nhớ, ngày ngày đều nhớ”

Thỏa mãn đem vật nhỏ ôm chặt trong lòng, một chút cảm giác đi đường mệt mỏi cũng không còn, hai tay vừa chuyển liền đem Huỳnh bế lên.

Huỳnh cũng không hỏi đi nơi nào, đưa tay vòng qua cổ Thu Trường Thiên, ngửi thấy được hương vị phong trần mệt mỏi trên người hắn.

Thu gia bảo có một ôn tuyền (suối nước nóng), là nơi Thu Trường Thiên chuyên dụng, Lý Thi Thi cũng chỉ cùng hắn tới vài lần, mà ngược lại trong một năm này sử dụng nhiều nhất lại là Huỳnh.

Quần áo còn chưa cởi hết, hai người liền nhảy vào trong ôn tuyền đang bốc đầy nhiệt khí, ở cùng một chỗ ôm hôn thắm thiết.

Hạ Thân bị Thu Trường Thiên nắm ở trong tay xoa nắn, thanh âm của Huỳnh so với một năm trước lại càng say lòng người, cũng càng *** đãng hơn.

Quần áo đã bị nước làm cho ướt sũng, dính sát trên đầu nhũ đã cương cứng của Huỳnh “Thiên…Thiên…”

Thu Trường Thiên nhìn Huỳnh, hai mắt đều toát đầy hỏa nhiệt.

Dương như Huỳnh lại chưa phát hiện, hai mắt long lanh giống như trân châu đen đang ẩn mình trong nước, ưỡn ra khuôn ngược hấp dẫn của mình “Nơi này…nói, muốn bị Thiên ăn”

Tiểu gia khỏa đã học được cầu hoan rồi, Thu Trường Thiên phối hợp mà đem hai khỏa tiểu lạp ngậm vào miệng, bàn tay cũng di chuyển về phía sau, ngay lập tức dòng nước ấm từ trong ôn tuyền tiến vào trong tiểu huyệt của Huỳnh.

“A…Đau…”


Gỉa bộ nghi ngờ “Thời điểm không có ta ở nhà, có phải tự mình chơi đùa hay không?”

“Không có a, là của Thiên”

“Hừ.”

“A a…Thiên…Đừng cắn mà…”

Rõ ràng thích như vậy “Nói thật.”

Huỳnh toàn thân run lên vì sung sướng “Phía trước, có…A ân…Phía sau…Là của Thiên…A a…”

Chưa bao giờ xa cách lâu như thế, Thu Trường Thiên không kiềm chế được liền đem hai tiểu đậu đỏ kia cắn rướm máu, lại làm cho phía trước của Huỳnh đạt đến cao trào.

“Thiên…thật khó chịu…Nhanh lên…”

Qua một năm đã học được nhiều thứ, lại càng *** đãng, ngay cả tiếng rên rỉ, động tác, thậm chí là vẻ mặt vui mừng đều làm cho Thu Trường Thiên càng lúc càng muốn ngừng mà không được.

“A a…Hảo lớn…Thiên…Nhớ…Qúa ha…Nước tiến vào….”

“…Ân a…Thích…Ân a a…Ha…”

“…Còn muốn…Thiên…Hảo lớn…Hảo lớn…A a a a…”

Thiên gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của Huỳnh, đem toàn bộ nhục côn của mình tiến vào trong nơi ấm nóng mềm mại đang liên tiếp co thắt kia.

Tựa vào trước ngực của Huỳnh, Thu Trường Thiên nhịn không được lại miên man suy nghĩ.

Huỳnh so với nửa tháng trước lại càng thêm nguy hiểm, hắn cùng Lý Thi Thi nói chuyện, còn dạy hắn cái gì đó.

Tiểu huyệt vẫn dùng sức kẹp chặt tính khí đối phương “Thiên, nhớ…Thiên quá a.”

“Nơi này của ngươi, nhất định so với ngươi còn nhớ hơn” Cười gian tà, đem Huỳnh bế lên trên một tảng đá, lại một lần nữa dùng thân thể nói ra hết những nhớ nhung bấy lâu nay.

_______________________________________________________________

Tiêu : Ngoài lề xíu, ta đang đọc bộ siêu sao tính cái gì, quả thực truyện hay dã man, thưc hối hận không đọc nó sớm hơn, nghe đồn kêu là thanh thủy văn nên ta không có hứng thú mấy, may mà vẫn quyết định lôi ra đọc, ta xin chính thức bấn loạn truyện của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh. Giờ lại hứng thú với ttv ;)) Có lẽ ta chuyển luôn sang Thanh Thủy Văn đây =))) ta đùa đấy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.