Đọc truyện Xà Yêu – Lão Lâm – Chương 11
Thu Trường Thiên trở về đã được ba ngày, trong ba ngày này chưa từng thấy hắn bước ra khỏi phòng, đương nhiên là cùng với Huỳnh.
Ngày thứ tư, Lý Thi Thi đột nhiên bị triệu kiến, làm nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn buông công việc trong tay bái kiến chủ tử.
Thu Trường Thiên cùng Huỳnh đến ôn tuyền chưa về, Lý Thi Thi được báo lại phải ở trong phòng chờ, bất quá nàng cảm thấy thực không thích hợp, ở trong viện ngồi một lúc, không bao lâu liền thấy Thu Trường Thiên ôm Huỳnh trở về.
“Thi Thi!” Huỳnh giống như một tiểu hài tử, từ xa trông thấy Lý Thi Thi liền từ trong lòng Thu Trường Thiên dẫy giụa không ngừng.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
“Thiên, Thi Thi.”
“Ta biết, chúng ta trước tiên vào trong phòng, ta có việc cùng bàn với Thi Thi.”
Huỳnh gật đầu, đối Lý Thi Thi cười.
Lý Thi Thi hướng Thu Trường Thiên hành lễ, rồi mới theo vào phòng.
“Ngồi.”
“Vâng.” Lý Thi Thi chọn một cái ghế dựa cách bọn họ một khoảng cách nhất định liền ngồi xuống.
“Ba ngày sau, là lễ mừng đại thọ bảy mươi tuổi của Dương Hạo.”
Lại nói tiếp Dương Hạo chính là nghĩa phụ của Thu Trường Thiên, là bạn chí giao của phụ thân Thu Trường Thiên, bất quá khi phụ thân của Thu Trường Thiên qua đời, sau đó cũng chưa từng gặp qua hắn, Dương Hạo có người con thứ ba tên Dương Phái, lại có vài phần quan hệ làm ăn với Thu gia bảo.
Bất luận trước đây tình cảm như thế nào, dù sao trên danh nghĩa cũng là lễ đại thọ của nghĩa phụ, Thu Trường Thiên khó có thể từ chối, mà trường hợp này không giống như xã giao bình thường, hắn phải mang theo gia quyến (vợ, con) là tất yếu.
“Lý Thi Thi hiểu rõ, Còn Huỳnh?”
Vấn đề này nếu đổi lại một năm trước Lý Thi Thi tuyệt đối sẽ không hỏi, nàng vẫn an phận giữ đúng quy tắc, người khác ra sao nàng không quan tâm, nhưng Huỳnh lại khác.
Thu Trường Thiên chăm chú nhìn Huỳnh đang nằm trong lòng ngực mỉm cười “Ngươi cho rằng, nên mang hắn theo sao?”
Tám tháng trước Dương Phái đã từng đến Thu gia bảo, hắn đột nhiên tới, làm Thu Trường Thiên không kịp chuẩn bị liền phải vội vàng tiếp đãi, hắn cũng từng gặp qua Huỳnh một lần.
Dương Phái lập tức kinh hãi một phen, “Thu huynh, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng.”
Chỉ cần thấy ánh mắt Dương Phái nhìn Huỳnh say đắm là biết hắn có yêu cầu gì.
Thu Trường Thiên là một nam nhân có địa vị, không cần quyền, không cần tiền, mà quan tâm nhất chính là quan hệ xã giao, nhưng cái quan hệ này lại là một điểm yếu lớn nhất.
Dưới loại tình huống này Dương Phái thực giống một tên cáo già, nếu nói đồng ý loại yêu cầu này kế tiếp việc làm ăn hẳn sẽ rất thuận lợi, nếu đổi lại cá nhân Thu Trường Thiên sẽ không nói hai lời mà đáp ứng, nhưng bởi đó là Huỳnh làm hắn chần chừ.
Tại sao lại chần chừ chứ, thiếu niên xinh đẹp cũng không thể sánh bằng lời hứa hẹn của Dương Phái, hắn đang do dự cái gì .
Thu Trường Thiên cố gắng bình tĩnh, khuôn mặt đã cứng ngắc liền cười hỏi Huỳnh, “Huỳnh, Dương thiếu gia muốn ngươi đấy, muốn đi hay không?”
Nếu được nói lại Thu Trường Thiên tuyệt đối sẽ không hỏi Huỳnh vấn đề này, thế nhưng tiểu hài tử ngốc nghếch này thật đúng là làm cho người khác tức chết mà, cư nhiên còn cười đối Thu Trường Thiên nói “Thích…”
Ngay cả Dương phái cũng ngây ngẩn cả người trước vẻ đẹp mê mị kia, tiếp theo tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh mà hứa hẹn “Dương Phái nhất định hảo hảo đối đãi Huỳnh công tử, nếu được thực rất cảm tạ Thu huynh đã chiếu cố tiểu đệ!”
Thu Trường Thiên không rảnh suy nghĩ mà giải thích cùng Dương Phái “Thích” đối với Huỳnh mà nói là cái ý đó, cũng không lường trước Huỳnh lại nói những lời này trước mặt Dương Phái, hiện tại hắn cảm thấy khó thở, tim nhói đau!
Đưa tay ngăn cản Dương Phái đang khom mình cúi đầu “Ta bị bệnh, trước xin lỗi không tiếp ngươi được.”
Nói xong kéo Huỳnh xoay người bước đi, Dương Phái vừa nhớ tới chuyện gì đó nên muốn ngăn cản, nhưng Thu Trường Thiên đã sớm đi xa.
Sau khi Thu Trường Thiên cùng Huỳnh về phòng liền đóng cửa không ra ngoài, Dương Phái đã chờ suốt năm ngày, cuối cùng cũng hiểu được căn bản Thu Trường Thiên không muốn giao Huỳnh cho hắn, liền rời đi cũng không có biểu hiện gì, bất quá Thu Trường Thiên đương nhiên hiểu rõ hắn, nhất định Dương Phái đang rất tức giận.
Hắn là loại người có thù tất báo, cư nhiên cho tới bây giờ, tám tháng đã trôi qua, lại không có một hành động nào khác ngoài im lặng.
Lý Thi Thi nghĩ nghĩ “Chủ tử là sợ Dương tam thiếu gia gây hại?”
“Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều.”
“Thiệp mời đại thọ Dương lão gia là do?”
“Dương phái chuyển giao”
Lý Thi Thi gật đầu “Thi Thi không dám cuồng ngôn.”
Trên danh nghĩa Dương Hạo là nghĩa phụ của Thu Trường Thiên, giao thiệp mời đương nhiên không cần đích thân Dương Phái làm, nhưng hắn cố ý nhúng tay vào, hiểu được là hắn đang cảnh cáo Thu Trường Thiên.
Đương nhiên nếu Huỳnh còn ở trong thôn trang lúc đấy vẫn sẽ an toàn nhưng có điều, nếu như Dương Phái đã ám chỉ như thế, sợ là hắn đang tính toán gì đó, bằng không nên mang Huỳnh theo bên cạnh.
Thế nhưng lần này Thu Trường Thiên không phải đến nơi bình thường, mà chính là nhà của Dương Phái, là địa bàn của hắn.
Đương nhiên Lý Thi Thi tâm tư không để ý nhiều đến Dương Phái, lo lắng hơn hết chính là an nguy của Huỳnh, nàng lại không có tư cách gì để đưa ra sáng kiến với Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên cũng biết Lý Thi Thi đang nghĩ gì, cuối cùng thở dài một hơi “Vẫn là để ở nhà đi.”
“Thiên lại muốn xuất môn?” Huỳnh có thể nghe hiểu một ít nội dung trong cuộc đối thoại vừa rồi nhưng không có nói chen vào, bất quá khi nghe được Thu Trường Thiên thở dài liền cười cười an ủi “Không sao, Huỳnh có thể tự lo tốt lắm, Thiên yên tâm, sáng đi sớm một chút rồi nhanh trở về, nếu không Huỳnh sẽ rất nhớ Thiên.”
Thu Trường Thiên không kiêng kị mà hôn lên trán của Huỳnh “Ta còn muốn bên Huỳnh vài ngày.”
Lý Thi Thi thức thời liền đứng dậy hành lễ “Đã nhiều ngày trong trang không có việc gì quan trọng, việc nhỏ nhặt Thi Thi sẽ tự xử lý.”
“Còn có lễ vật mừng thọ.”
“Vâng, Thi Thi sẽ chọn lựa lễ vật thật tốt rồi mang tới cho chủ tử xem qua.”
“Vất vả cho ngươi.”
Lý Thi Thi cười cười, “Là việc Thi Thi phải làm.”
Một năm qua Thu Trường Thiên không chạm vào nàng nữa, việc này đối với Lý Thi Thi mà nói lại là chuyện tốt, nàng càng được tự do, tuy rằng việc vặt trong trang còn cần nàng quản lý, thế nhưng nàng tuyệt đối không ghét bỏ, chung quy so với một đống nam nhân nữ nhân tranh đoạt quyền thế còn tốt hơn gấp vạn lần.
Tám tháng trước, sau khi Dương Phái đến, Thu Trường Thiên liền giải tán đám sủng thiếp của mình, trừ bỏ Huỳnh cũng Lý Thi Thi ngoài ra ai cũng đều không cho ở lại
Dứt bỏ quan hệ thể xác, Lý Thi Thi càng được Thu Trường Thiên trọng dụng, nàng nghiễm nhiên đã trở thành thủ hạ đắc lực dưới thân phận một quản gia.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Chính là vào buổi trưa hôm đó, Lý Thi Thi bị kẻ gian đẩy xuống ao nước, tuy rằng không tổn hại đến tính mạng, nhưng bị đẩy ngã nên chân bị chấn thương, còn phá đi dung nhan của nàng.
Sau khi Thu Trường Thiên biết được liền lập tức đến thăm Lý Thi Thi.
Đối vết thương do đao chém chằng chịt ở trên mặt, Lý Thi Thi vẫn bình tĩnh giống như người bị thương không phải là mình, cảm xúc bình ổn đến lạ thường
“Trong trang có nội gián.”
Nghe Lý Thi Thi nói như vậy, ngay lập tức Thu Trường Thiên dẹp bỏ ý định để Huỳnh ở nhà.