Xà Quân Như Mặc

Chương 52: Tụ tập lại


Đọc truyện Xà Quân Như Mặc – Chương 52: Tụ tập lại

“Đúng, nàng cự tuyệt ta, trong lòng nàng đã có người khác”, Phong Vô Ảnh buồn bã gật đầu.

“Ngươi biết vậy mà còn thích? Còn không quay đầu lại?”

” Ngọc Bạch, ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, nhưng đã muộn, nếu lúc trước chưa nói ra thì còn kịp nhưng giờ đã nói ra rồi, ta cũng hiểu được thích thì là thích, còn tính đủ hay không sao? Ngươi không cần vì vậy mà đi điều tra nàng, chúng ta không có tiến triển, nàng hôm nay đã nói rõ, chúng ta vĩnh viễn chỉ là bằng hữu thôi”

Phong Vô Ảnh mỉm cười yếu ớt, hết lời khuyên giải Trần Ngọc Bạch, bọn họ gần như là cùng nhau lớn lên, nên hiểu rõ tâm tư của nhau, nếu hôm nay không nói rõ ràng, chắc chắn ngày mai Ngọc Bạch sẽ đi tìm Bắc Dao Quang.

“Được”, Trần Ngọc Bạch đáp ứng rất sảng khoái nhưng trong lòng lại nghĩ sẽ thất tín với Vô Ảnh một lần.

“Ngươi còn chưa ăn cơm phải không? Ta nói ngũ thúc làm gì đó cho ngươi ăn?”, nói xong, Phong Vô Ảnh nhớ ra Trần Ngọc Bạch vì đợi hắn mà quên cả ăn cơm nên lên tiếng đề nghị.

” Không cần, hai ngày này cũng không có việc gì để ta xử lý, rảnh rỗi nên mới tới đây tìm ngươi, tiểu tử a, trời đã tối, ta cũng phải trở về, không phiền Ngũ thúc, dù sao chúng ta cũng không cách xa nhau lắm, nhưng thật ra ngươi, quên đi, không nói nữa. Ta đi đây”

Lời vừa nói xong, người cũng rời đi, cũng không quay đầu lại ,Phong Vô Ảnh thực có chút hâm mộ Trần Ngọc Bạch vẫn luôn tiêu sái như vậy.

Môt đêm này có bốn người không ngủ được, mà lúc này Như Mặc vẫn còn đang trên đườn đến Không Chu Toàn Sơn.

” Nhị hoàng huynh, hiện giờ thế cục trong cung đã thay đổi, phụ hòang đã đến lúc nên lập thái tử, hòang đệ thì không quan tâm tới chính sự, chỉ thích du sơ ngọan thủy, nhị hòang huynh sao cũng rời cung? Còn trùng hợp gặp được hòang đệ ở nơi cách xa ngàn dặm thế này, thật sự là cơ duyên xảo hợp a”. Tư Đồ Y vẻ mặt cười nhưng trong lòng không cười, tỷ lệ gặp gỡ ở một nơi xa xôi như thế này thật sự rất thấp, hắn hiểu rõ hơn ai hết nhưng cũng phải nói vài lời khách khí, nếu vạch trần sự thật thì sẽ rất khó coi.

” Lục đệ thật nhàn nhã, một mình đi dạo khắp nơi, còn chúng ta phải ở trong cung vì phụ hòang mà ra sức, ở nơi này gặp được lục đệ, ta cũng cảm thấy ngòai ý muốn a, vừa lúc lần này ta thay phụ hòang đi khảo sát dân tình, tìm hiểu và nắm bắt ý dân, lục đệ đã ở bên ngòai du sơn ngọan thủy nhiều năm chắc là quen thuộc nhiều nơi, chi bằng lần này đồng hành cùng hòang huynh, dù sao huynh đệ chúng ta cũng đã không gặp nhau nửa năm rồi, không biết lục đệ nghĩ thế nào?”

Nếu Tư Đồ Y mang vẻ đẹp tiêu sái, thanh lịch, phong nhã thì Tư Đồn Huyền là điển hình của diễm lệ, cẩn thận, âm nhu, mày liễu lăng thần, làm da trắng như tuyết, đôi mắt hẹo dài như hồ ly, tựa tiếu phi tiếu, giọng nói lại mềm nhẹ làm người nghe cảm thấy xương cốt mềm mất ba phần. Hắn cao hơn Tư Đồ Y nửa cái đầu, bộ y phục màu đỏ càng làm tăng thêm vẻ đẹp âm nhu của hắn, rõ ràng là nam tử nhưng mỹ tử so với nữ tử càng câu hồn đọat phách hơn, nếu không có sát khí quá nặng ẩn giữa hai hàng lông mày thì không ai nghĩ Tư Đồ Huyền là nam tử.

Cũng khó trách, trong cung ai chẳng biết mẫu thân của Tư Đồ Huyền là Đào phi nương nương được hòang thượng sủng ái nhất, đáng tiếc vì bịnh hiểm nghèo mà mất sớm, mà Tư Đồ Huyền lại giống như là bản sao của Đào phi nương nương. Hòang đế yêu ai yêu cả đường đi, nên rất yêu chiều hắn, nhưng cũng vì dung mạo lại là nguyên nhân cản trở hắn bước lên chiếc ghế thái tử, bởi vì không ai nghĩ rằng một kẻ nam sinh nữ như Tư Đồ Huyền có thể đảm nhận vai trò thái tử, càng không ai xem trọng việc hắn có thể ngồi trên ngai vàng nhưng mà Tư Đồ Y lại không nghĩ như thế, trong tất cả các huynh đệ tỷ muội, người hắn kiêng kỵ, phòng bị nhất, muốn tránh xa nhất chính là nhị hòang huynh Tư Đồ Huyền lớn hơn hắn hai tuổi này.


Lúc này đang bị hắn hỏi như thế, nếu cự tuyệt thẳng thắng là chuyện không thông minh nhất, không thể thực hiện nhất, dù sao hắn tuy không sợ đối đầu với Tư Đồ Huyền nhưng nếu có thể tránh được thì cần phải tận lực tránh, huống chi hắn thực sự không có hứng thú với ngai vàng, tranh tranh đấu đấu, lo lắng đủ thứ, có gì tốt đâu mà hắn phải mơ tưởng? Hơn nữa trêu chọc nhị hòang huynh giảo họat hơn hồ ly vài phần, độc hơn rắn rết mấy phần này thì hắn so với việc trốn đi ngao du thì đúng là họa vô đơn chí.

Cái gọi là kẻ thức thời trang tuấn kiệt, Tư Đồ Y đương nhiên không có cự tuyệt, vội vàng mỉm cười gật đầu,” Kia thật sự là quá tốt! Nhị hoàng huynh không chê, muốn hoàng đệ đồng hành, tự nhiên là không thể tốt hơn! Huynh đệ chúng ta đúng là đã lâu không gặp mặt, không biết tiếp theo hòang huynh muốn đi đâu?”

“Lục đệ có đề nghị gì hay không?”, Tư Đồ Huyền khóe miệng mỉm cười, nhàn nhã nhìn Tư Đồ Y.

Tư Đồ Y dưới đáy lòng thầm mắng hắn hai tiếng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, cung kính ” đi thêm nửa ngày thì phía trước là Hiệp Khách thành rất náo nhiệt, nơi đó sản vật phong phú, dân cư đông đúc, không biết nhị hòang huynh có hứng thú ghé thăm nơi này khôg?”

Đợi khi đến Hiệp Khách thành, giống như là đến chốn giang hồ, lúc đó có lẽ sẽ dễ dàng thóat khỏi hắn, Tư Đồ Y nhìn đám cao thủ trong cung ăn mặc theo kiểu hộ vệ đứng sau lưng Tư Đồ Huyền, sau đó lại nhìn sang nô bộc Hắc Nô ngu ngốc nhưng trung thành của mình, nếu giờ hắn ra mặ chống đối thì hiển nhiên là không có phần thắng.

“Nghe lục đệ nói như là rất hay, làm cho vi huynh thấy rất hứng thú, nếu chỉ có nửa ngày đi đường thì cũng không có vấn đề gì, tiếp theo chúng ta đi Hiệp Khách thành đi, vừa lúc cũng nhận mệnh phụ hòang đến bái phỏng một người bạn cũ của phụ hòang, hình như là cư ngụ tại Hiệp Khách thành”. Tư Đồ Hyền nói một hơi lại nhìn Tư Đồ Y đầy sâu xa khó hiểu, như là nhìn thấu ý đồ của hắn, lại giống như là không hề biết hắn đang tính tóan cái gì, trong lòng Tư Đồ Y lại mắng hắn thêm mấy lần, đúng là lão hồ ly, một ngày nào đó hắn nhất định phải cho Tư Đồ Huyền nếm chút mùi đau khổ.

” Nhị hoàng huynh thỉnh!”

” Hiện tại đang ở ngòai cung, không cần lễ nghi phiền phức, việc xưng hô cũng miễn giảm đi, đệ chỉ cần gọi ta là nhị ca là được, kêu nhị hòang huynh làm cho cảm tình huynh đệ chúng ta có vẻ xa cách quá”. Tư Đồ Huyền là điển hình của được tiện nghi còn khoe mã, nhưng người dưới mái hiên thì phải cúi đầu, Tư Đồ Y lập tức thuận thế gật đầu ” dạ, nhị ca, đã sớm muốn gọi như thế nhưng sợ nhị ca không vui, nếu nhị ca đã chủ động đề nghị thì sau này lục đệ sẽ tuân theo”

” Tốt lắm! Không thể tốt hơn! Lục đệ lên ngựa đi!” Tư Đồ huyền lại nở nụ cười có má lúm đồng tiền, biểu tình như là vui sướng lắm, nếu Tư Đồ Y không hiểu rõ dã tâm của nhị ca, nhìn nụ cười của hắn thì mười người sẽ hết mười người đều nghĩ hắn rất thiện tâm, trong sáng.

Hai công tử ăn mặc xa hoa, bộ dáng phú quý, còn có một đám hộ vệ đi sau vốn là cao thủ trong cung đã giả trang nên khi đòan người bọn họ vào thành, dân chúng cũng không để ý nhiều lắm, huống chi Hiệp Khách thành là nơi nhân sĩ giang hồ tập trung rất đông, nhưng hai nam tử tuấnn mỹ, bộ dáng bất phàm cũng làm cho nhiều nam nữ già trẻ tán thưởng.

Đi vào thành sau, mọi người đồng lọat xuống ngựa, Tư Đồ Y thấy Tư Đồ Huyền dường như không vội tìm khách điếm để nghỉ chân liền biết hắn ở nơi này có căn cứ bí mật hoặc là có nơi khác để dừng chân, cho nên hắn không nói gì, chỉ nhiệt tình hỏi ” nhị ca, ngươi xem, nơi này là Hiệp Khách thành. Nơi này rất nhộn nhịp, cửa hàng san sát, là một nơi an cư lạc nghiệp, cảnh tượng phồn vinh, có phải là so với kinh thành không kém bao nhiêu phải không?”

“Đúng vậy,nghe khẩu khí của lục đệ dường như đã tới nơi này nhiều lần?”, Tư Đồ Huyền vừa nhìn chung quanh, vừa đưa cương ngựa cho hộ vệ phía sau, Tư Đồ Y thấy thế cũng giao dây cương cho Hắc Nô, từ lúc lên đường tới giờ hắn chưa từng mở miệng nói tiếng nào. Tư Đồ Y biết người của Tư Đồ Huyền âm thầm điểm huyệt của Hắc Nô, làm cho hắn không thể nói, như vậy dù hắn có cơ hội đào tầu cũng không thể mang Hắc Nô theo cùng, mà nếu hắn bỏ lại Hắc Nô rời đi thì với trình độ tâm ngoan thủ lạt của Tư Đồ Huyền, Hắc Nô chết là cái chắc.

Hảo, Tư Đồ huyền! Xem như ngươi lợi hại!


Hắn tự nhiên là không thể không để ý tới sống chết của Hắc Nô, dù sao Hắc Nô cũng đã theo hắn nhiều năm, cho dù hắn nhẫn tâm cũng không thể nhìn Hắc Nô chết trên tay Tư Đồ Huyền, cho nên Tư Đồ Y đành phải ngoan ngõan cam chịu.

“Các ngươi cầm bái thiếp đi trước, ta cùng lục đệ đi mua sắm một chút, lát nữa sẽ gặp lại các ngươi”, Tư Đồ Huyền làm như có hứng thú với khung cảnh nơi đây, khóat tay ra lịnh.

” Dạ, nhị công tử, thuộc hạ lui xuống!” Đầu lĩnh ôm quyền thi lễ với Tư Đồ Huyền rồi vung tay lên, ôm lấy Hắc Nô đi về phía thành đông.

Hắc Nô quay đầu nhìn vương gia nhà mình cầu cứu nhiều lần, đáng tiếc không thể nói nên lời, Tư Đồ Ycũng chỉ có thể dùng ánh mắt trấn an hắn, làm cho hắn an tâm rằng mình sẽ không bỏ rơi hắn, lúc này Hắc Nô mới quay đầu đi theo hộ vệ của Tư Đồ Huyền.

” Lục đệ cùng gã sai vặt của ngươi đúng là chủ tớ tình thâm a, tách ra một lát cũng thấy luyến tiếc sao?” Tư Đồ Huyền dù bước đi trước nhưng dường như mắt mọc sau gáy, một màn vừa rồi đều biết hết.

“Làm cho nhị ca chê cười rồi, Hắc Nô rất ngu ngốc, đệ sợ hắn gây phiền tóai cho người của nhị ca nên mới dùng ánh mắt bảo hắn nên an phận”,Tư Đồ Y lập tức đi lên ngang hàng với Tư Đồ Huyền, ra vẻ thỏai mái nói.

Hai người đều mang theo mặt nạ, ngươi tới ta đi, không có một câu nói thật nhưng cả hai đều không thấy mệt, đó chính do quyền thế cao hơn tình huynh đệ, sinh trưởng trong hòang thất nhất định là không có thâm tình thật sự, cũng không có tình yêu thực sự, có thể thê tử cùng chung chăn gối vài chục năm lại là người mà huynh đệ cài vào bên cạnh để giám thị, chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra. Cho nên mọi người đều dùng mặt nạ để đối xử với nhau, cũng không ai vì thế mà thấy không thỏai mái, thậm chí còn có người cảm thấy rất thích thú, Tư Đồ Huyền là một ví dụ điển hình.

Hai người bất tri bất giác một đường đi tới thành tây,đường phố nơi đây có vẻ rộng hơn, cũng không có nhiều người tụ tập, mà hai bên lại có rất nhiều tòa nhà lớn, hiển nhiên phía tây Hiệp Khách thành chính là nơi tập trung của các phú hào ” nhị ca, hình như chúng ta đã đi hơi xa, đây là khu dân cư, không bằng chúng ta quay lại đi?”

” Cũng tốt!” Tư Đồ Huyền vẫn biểu hiện như là lấy lời nói của Tư Đồ Y làm chuẩn, nghe hắn nói xong liền dừng bước, xoay người đi về phía ngược lại.

Mà Tư Đồ Y trong lúc vô tình lại nhìn thấy bảng hiệu của một tòa phủ đệ không khỏi ngây người, tuy rằng lập tức phục hồi tinh thần nhưng cũng để cho Tư Đồ Huyền khôn khéo nhìn ra manh mối ” lục đệ thấy phủ đệ của người quen sao? Bắc Dao phủ? cái họ thực hiếm thấy, nhìn qua thấy phủ đệ này rất xa hoa, tấm biển hiệu là làm bằng vàng ròng, chậc chậc, chẳng lẽ trị an của Hiệp Khách thành tốt đến mức này? hay là phủ đệ này có vũ khí tuyệt mật gì mà bọn đạo tặc không dám tìm tới cửa?”

Tư Đồ Huyền vừa nói, vừa đi đến gần phủ đệ ngửa đầu nhìn lên, thỉnh thỏang còn gật gật đầu, Tư Đồ Y tuy rằng rất muốn tìm hiểu xem có phải là Bắc Dao phủ này chính là tòa nhà của Bắc Dao Quang mà hắn quen biết hay không, nhưng hắn không muốn ở trước mặt Tư Đồ Huyền làm gì cả, mặc kệ là đúng hay không đúng, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Nếu đúng thì sau này trở thành nhược điểm bị hắn nắm trong tay, nếu không phải thì sự thất vọng sẽ làm cho hắn khó chịu, khổ sợ, cho nên chuyện hắn muốn làm nhất lúc này là nhanh chóng rời đi ” nhị ca, có lẽ là trùng hợp, không nhất định là người mà tiểu đệ quen biết, cũng đã không còn sớm, chúng ta cần trở về”

” Lục đệ, ngươi không vào xem, hay là hỏi thăm một chút cũng tốt, dù sao họ Bắc Dao này cũnng hiếm thấy, hơn nữa tấm biển này còn chưa dính chút bụi, chắc là chủ nhân mới tới đây vài ngày, cho nên có thể là người quen của lục đệ, sao lục đệ ngươi ngay cả chút dũng khí hỏi thăm cũng không có vậy? cần nhị ca ta ra tay không?”, Tư Đồ Huyền hiển nhiên là muốn bức Tư Đồ Y tới cùng.


Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hai người quay đầu lại, nhìn thấy Trần Ngọc Bạch tuyệt mỹ xuất trần cùng hai hộ vệ Hàn Tùy và Thất Vọng Đau Khổ. Trần Ngọc Bạch thấy hai người họ đứng trước cửa, quần áo đẹp đẽ quý giá, bộ dáng tuấn mỹ, vừa nhìn đã biết là xuất thân cao quý nhưng chỉ đứng nhìn tấm bảng hiệu bằng vàng của Bắc Dao phủ mà không có đi vào, thật sự thấy rất kỳ lạ. Tuy nhiên nhìn bộ dáng bọn họ cũng không giống là kẻ xấu, không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa, liền mỉm cười nhìn hai người, gật đầu như là chào hỏi, Tư Đồ Huyền cùng Tư Đồ Y cũng gật đầu chào lại, Trần Ngọc Bạch đi lướt qua hai người, Hàn Tùy lập tức tiến lên gõ cửa.

Đợi một lúc thì cửa lớn cũng mở ra, một gã nam phó đang định lên tiếng hỏi thì thấy người đến là Hàn Tùy, phía sau còn có Trần Ngọc Bạch liền lập tức mở rộng cửa, cũng tiến lên, quỳ xuống ” tiểu nhân khấu kiến thiếu thành chủ, Hàn đại nhân”

” Đứng lên đi, các ngươi hiện tại là hạ nhân của nhà này, sau này không cần quỳ trước ta, phu nhân các ngươi có ở nhà không?”, Trần Ngọc Bạch đợi hắn làm lễ xong, mới nhẹ giọng nói.

” Khởi bẩm thiếu thành chủ, phu nhân vừa mới dùng trà chiều xong, đang ở Cảnh Xuân Cư nói chuyện với Thanh quản gia”

Trà chiều? hắn chưa từng nghe nói qua lọai hình này, nên Trần Ngọc Bạch có chút ngạc nhiên ” làm phiền ngươi đi bẩm báo với phu nhân nhà ngươi một tiếng, nói có Trần Ngọc Bạch viếng thăm”

“Thiếu, thiếu thành chủ, tiểu nhân lập tức đi”, hai gã nam phó không nghĩ có ngày lại nói chuyện với thiếu thành chủ, còn được hắn đối đãi khách khí như vậy, nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lập tức chạy vào trong để bẩm báo.

Trần Ngọc Bạch bọn họ cũng không đi vào, chính là đứng ở cửa.

Lúc này một âm thanh mềm nhẹ vang lên ” thì ra các hạ chín là Trần thiếu thành chủ”

Người lên tiếng chính là Tư Đồ Huyền, một thân áo hồng.

Trần Ngọc Bạch hơi hơi xoay người, có lễ nói,” Đúng là, xin hỏi các hạ là?”

” Tại hạ Tư Đồ Huyền, mấy ngày trước có nhận được thư hàm của thiếu thành chủ nên hôm nau đến đây, đây là lục đệ Tư Đồ Y của ta, hạ nhân của ta có lẽ giờ này đã tới quý phủ của thành chủ, ta vì muốn tìm hiểu dân tình trong thành nên chậm một chút, không ngờ lại gặp thiếu thành chủ ở đây. Thật sự là hạnh ngộ, thiếu thành chủ phong tư xuất chúng hơn cả tưởng tượng của ta”

‘ Tư Đồ huyền’, ba chữ này vừa thốt ra, sắc mặt của Trần Ngọc Bạch cùng Hàn Tùy, Thất Vọng Đau Khổ đều thay đổi, vội vàng bước lên trước, ôm quyền thi lễ ‘ thì ra là Thiên Tuyền vương gia và Trữ Xa vương gia giá lâm, Ngọc Bạch thật thất lễ”

“Thiếu thành chủ không cần khách khí, chúng ta xấp xỉ tuổi với nhau, lúc này lại ở ngòai cùng, không cần xưng hô vương gia cho mất cảm tình, gọi tên là được rồi”, Tư Đồ Huyền lại trưng ra vẻ mặt trong sáng, thiện lương, vẻ xinh đẹp âm nhu lại tăng thêm vài phần.

“Vậy Ngọc Bạch cung kính không bằng tuân mệnh, Ngọc Bạch gọi là Huyền công tử cùng Y công tử để xưng hô với hai vị vương gia, các vương gia nghĩ thế nào?’, Trần Ngọc Bạch cũng không dây dưa tiểu tiết mà thẳng thắn hỏi

” Rất tốt, chúng ta đây so với ngươi lớn hơn mấy tuổi nên sẽ gọi ngươi là Ngọc Bạch”, người lên tiếng vẫn là Tư Đồ Huyền, Tư Đồ Y thủy chung vẫn oim lặng, hắn biết, cho dù Hắc Nô không bị người của Tư Đồ Huyền mang đi thì hắn muốn thóat thân ở Hiệp Khách thành này cũng không phải dễ, không ngờ lần này Tư Đồ Huyền đến Hiệp Khách thành gặp thành chủ Trần Ly mà trước đó vài ngày còn thư từ qua lại với Trần Ngọc Bạch, hiện giờ hắn chỉ mong Bắc Dao phủ không có liên quan gì với Bắc Dao Quang, nếu không thì chính mình lại tăng thêm một nhược điểm bị Tư Đồ Huyền nắm trong tay, liên quan đến Bắc Dao Quang là một chuyện, bị Tư Đồ Huyến dính líu vào lại là chuyện khác.


” Hảo!” Trần Ngọc Bạch cũng sảng khóai đồng ý, một bóng người từ bên trong đi ra đã phá vỡ hòan tòan hi vọng cuối cùng của Tư Đồ Y, bởi vì người đi ra chính là Thanh nhi, nô bộc bên cạnh Như Mặc, như vậy Bắc Dao phu nhân chắc chắn là Bắc Dao Quang. Có điều mấy tháng trước Thanh nhi còn gọi nàng là tiểu thư, mà lúc này Trần Ngọc Bạch lại gọi là phu nhân nhà ngươi, hiển nhiên là nàng đã thành thân, mà trượng phu chắc chắn là Như Mặc không thể nghi ngờ, trong lòng vừa giận, vừa kinh ngạc, lại còn khó chịu.

” Thanh nhi gặp qua Trần công tử, hôm qua phu nhân còn bảo Thanh nhi hai ngày nữa nàng đến quý phủ để nói lời cảm tạ với ngươi, không ngờ người đã đến đây, mau mời vào”. Thanh nhi vội đi nhanh lên đón tiếp, cúi đầu thi lễ với Trần Ngọc Bạch, đồng thời cũng đã nhìn thấy huynh đệ Tư Đồ Y, không khỏi kinh ngạc, thế giới này quả thật rất nhỏ, sao lại gặp Tư Đồ Y ở đây. Chủ nhân a, không phải là Thanh nhi không muốn giúp người, mà là thiên mệnh không thể tránh khỏi a, đầu suy nghĩ, miệng cũng đã lên tiếng ” Tư Đồ công tử, thật tình cờ, lại gặp người ở đây”

” Thanh nhi huynh đệ, ngươi quen biết với Y công tủ?’, lúc này đổi lại Trần Ngọc Bạch kin ngạc, khó trách lại thấy hai người bọn họ đứng trước cửa, chắc là bọn họ đang phân vân không biết người của Bắc Dao phủ này có phải là người mà bọn họ quen biết.

” Thanh nhi đã từng gặp qua Tư Đồ công tử, còn vị công tử kia thì chưa từng gặp mặt, Trần công tử đi cùng với Tư Đồ công tử?”, Thanh nhi vừa hỏi, vừa tỏ vẻ kinh ngạc nhung ánh mắt thực ra là trộm dò xét bọn họ, nhất là nam tử mặc hồng y bên cạnh Tư Đồ Y, chủ nhân đã nói Tư Đồ Y là Võ Khúc tinh hạ phàm, không biết người bên cạnh hắn có lai lịch gì

Trần Ngọc Bạch tuy không cùng huynh đệ Tư Đồ Y đến đây, nhưng nếu đã là quen biết, nói không đi cùng nhau thì thật không ổn nên chỉ đàn gật đầu ” đúng vậy, không biết Bắc Dao phu nhân có thể tiếp chúng ta không, nếu bất tiện thì ngày khác ta sẽ tới”

Hắn vốn tới đây là vì chuyện của Phong Vô Ảnh, nên hắn cũng không định làm rõ mọi chuyện trước mặt huynh đệ Tư Đồ Y, cho nên tìm cách nói tránh với Thanh nhi để lấy cớ rời đi, ngày khác mới lại đến.

Nhưng Thanh nhi biết mấy người này có liên quan với sinh mệnh của phu nhân, tránh được mồng một không tránh được ngày rằm, nếu để từng người một tìm tới chi bằng để tất cả cùng tới đi, kiềm chế lẫn nhau, biết đâu trong đó có thể tìm ra biện pháp, nghe vậy lập tức nở nụ cười ” Trần công tử giúp chúng ta nhiều như vậy, phu nhân đã sớm muốn gặp người cảm ơn, làm sao lại không tiện. Huống chi Tư Đồ công tử cũng là người quen cũ, phu nhâ nhìn thấy bạn bẽ cũ chắc sẽ rất cao hứng, mời các vị cùng vào”

Trần Ngọc Bạch nghe vậy cũng chỉ có duy trì ôn hòa tươi cười, cùng Tư Đồ y cùng Tư Đồ huyền cùng nhau bước vào Bắc Dao gia đại môn.

“Quý phủ trang hòang thực rất cao nhão, vừa nhìn đã biết chủ nhân cũng là người cao nhã xuất trần”, Tư Đồ Huyền đán giá chung quanh, cảm thán nói.

“Công tử quá khen, Thanh nhi chẳng qua chỉ tùy tiện làm lung tung, nhìn không hỗn độn là may lắm rồi, sao dám nhận lời khen của công tử” Thanh nhi vừa dẫn đường, vừa khiên tốn đáp.

“Không ngờ Thanh quản gia tuổi nhỏ mà tinh tường như vậy”, Tư Đồ Huyền vẫn tiếp tục tán thưởng.

” Bắc Dao tiểu thư khỏe không?”, Tư Đồ Y thực sự không còn nhẫn nại nghe hắn khen tặng, biết Tư Đồ Huyền chẳng qua muốn hắn phải lên tiếng mà thôi, nên làm cho hắn như ý đi.

“Thân thể phu nhân nhà ta gần đây không tốy lắm, đã nhờ danh y nổi tiếng trong thành là Phong đại phu giúp phu nhân chúng ta bắt mạch kê đơn, vừa nghe hạ nhân báo có Trần công tử đến liền sai Thanh nhi ra đón, không ngờ còn gặp cả Tư Đồ công tử, lại còn quen biết với Trần công tử, đây quả là một chuyện trùng hợp thật tốt”

“Phong đại phu đang ở trong phủ?’, Trần Ngọc Bạch kinh ngạc, nhìn về phía Hàn Tùy, không phải lúc trước hắn nói Vô Ảnh không có tới Bắc Dao phủ sao? Vậy cũng tốt, đối mặt một lần với nhau, dù sao động cơ cùng tính tóan của hắn, Vô Ảnh sao lại không biết.

“Cũng là tình cờ, Phong đại phu vừa mới tới, có lẽ đang ở Cảnh Xuân Viện cùng phu nhân, thỉnh các vị đi theo ta”, Thanh nhi mỉm cười, Trần Ngọc Bạc ảo não, Tư Đồ Y thì phiền não lại không kiên nhẫn mà Tư Đồ Huyền lại là sâu xa khó hiểu, khóe miệng nhếch lên nụ cười, mọi chuyện hắn đều thu vào trong mắt, hắn thật muốn nhỉn xem trận náo nhiệt này rốt cuộc diễn ra như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.