Xà Quân Như Mặc

Chương 16: Sĩ khí hạ


Đọc truyện Xà Quân Như Mặc – Chương 16: Sĩ khí hạ

Không biết có phải do tác dụng của kim đan hay vì tập trung nghĩ cách bắt cho được mĩ nam tử mà cả đêm Bắc Dao Quang không ngủ được, hưng phấn vô cùng, nàng cứ nằm trên giường cười ngây ngô suốt đêm.

Còn Như Mặc sau khi rời khỏi phòng Bắc Dao Quang, không có quay trở về phòng hắn nghỉ ngơi như đã nói mà hóa thành một đạo quang trở về huyệt động dưới lòng đất. Hắn cần một nơi yên tĩnh để nghĩ lại chuyện sai lầm hắn đã làm hôm nay, cách xa Bắc Dao Quang một chút thì đầu óc hắn càng được thanh tỉnh hơn, miễn cho lại bị nàng ảnh hưởng.

Phùng Tử Kiện cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đến sau nửa đêm mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, ngày hôm nay đối với một thư sinh thành thật như y mà nói là thật nhiều áp lực và khủng hoảng. Đầu tiên là bị một mỹ nữ mới quen ôm lấy, thật vất vả mới vượt qua được sự áy náy với vị hôn thê, chuẩn bị đối với nàng phụ trách thì phu quân chính chủ của người ta trở về. Không trách bọn họ quần áo không chỉnh tề ở cùng một chỗ, đã làm cho hắn cảm động lắm rồi, không ngờ nam chủ nhân còn ân cần chiêu đãi hắn, nào là y phục hoa gấm, lại còn thức ăn ngon rượu ngon, làm cho hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Cảm động trong lòng lại tăng thêm một bậc, quý lại càng thêm quý, cũng có vài phần mất mát.

Khi trời vừa sáng, Phùng Tử Kiện đã tỉnh lại, hắn quyết định nhanh chóng gặp Như Mặc nói lời cảm tạ sau đó rời đi.

Không mặc quần áo Như Mặc đưa tới mà dùng lại bộ đồ trắng của mình, hắn sau khi đã chỉnh trang ngay ngắn, liền lấy dũng khí mở cửa phòng, nhưng vừa mới bước ra thì thấy cửa phòng của Bắc Dao Quang cũng mở.

Bắc Dao Quang tinh thần phấn chấn vừa đi ra, nhìn thấy hắn liền nhiệt tình mỉm cười chào hỏi “ Phùng thư ngốc, ngươi cũng dậy sớm vậy a?”

Vẻ mặt tự nhiên, bộ dáng không câu nệ, giống như chuyện ngày hôm qua lỏa thân ở cùng hắn đối với nàng không có gì, nhưng Phùng Tử Kiện khi chạm phải ánh mắt của nàng lại không được tự nhiên, vội vàng nói “ a, tiểu sinh chào tiểu thư, thân thể tiểu thư đã khỏe hơn chưa?”


Phùng Tử Kiện vốn định nói lời từ biệt nhưng nhìn thấy Bắc Dao Quang lộ ra nụ cười động lòng người, liền quên hết ý định, chỉ cúi đầu lảng tránh, lắng nghe nhịp tim của mình đập mạnh hơn.

” Là bệnh cũ, đã tốt hơn nhiều. Đúng rồi, ta tên là Bắc Dao Quang, chuyện ngày hôm qua còn chưa cảm ơn ngươi”, Bắc Dao Quang nhớ tới lời của Như Mặc ngày hôm qua, thuận theo đó mà trả lời, lập tức làm cho Phùng Tử Kiện tin sái cổ, trên mặt còn lộ ra sự thông hiểu và lo lắng “ tiểu thư không cần khách, khách khí. Tiểu thư thân thể không khẻo, nên cố gắng giữ gìn, đêm qua may là Như Mặc công tử về kịp lúc, bằng không tiểu sinh không biết nên làm thế nào mới tốt”

Bắc Dao Quang cảm thấy mỗi lời hắn nói đều rất chân thành, lại tràn đầy quan tâm mà mình thì trái một câu Phùng thư ngốc, phải một câu Phùng thư ngốc, đối với người ta không lễ phép lắm, không khỏi có vài phần hổ thẹn “ ngươi đã ăn sáng chưa?”

Phùng tử kiện ngẩn người, theo phản xạ tính lắc đầu, Bắc Dao Quang thấy hắn lắc đầu bộ dáng ngốc có vài phần đáng yêu, không khỏi lại nhịn không được nở nụ cười, vừa định nói chuyện, Thanh nhi đã không tiếng động xuất hiện ở cuối hành lang, đi tới, nhìn thấy hai người, cung kính thi lễ “ tiểu thư, Phùng công tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư cùng công tử đến phòng khách dùng đồ ăn sáng”

” Ngươi là?” Bắc Dao Quang nhìn thấy một thân áo xanh Thanh nhi có chút giật mình, không biết mĩ thiếu niên này xuất hiện từ lúc nào, nàng nhớ rõ ràng hôm qua nàng không có gặp qua hắn.

” Tiểu nhân kêu Thanh nhi, là thư đồng của chủ nhân, chủ nhân phân phó tiểu nhân tới nghe hậu tiểu thư sai phái!” Thanh nhi có nề nếp cung kính nói.


” Ngươi nói chủ nhân là Như Mặc sao?” Bắc Dao Quang nhịn không được hỏi.

” Đúng vậy, tiểu thư!” Thanh nhi như trước là cúi đầu trả lời.

” Tiểu thư cùng Như Mặc công tử không phải vợ chồng sao?” Phùng Tử Kiện cũng nhịn không được hỏi, hắn nghĩ Bắc Dao Quang cùng tuấn mỹ công tử kia là vợ chồng, nhưn nghe khẩu khí của nàng thì hình như nàng cũng chỉ mới vừa quen biết Như Mặc.

” A! Chúng ta không phải! Chúng ta chỉ là lão bằng hữu lâu ngày không gặp”, Bắc Dao Quang vội cười nói, nhưng thực ra nàng rất hi vọng nàng với Như Mặc là vợ chồng, bất quá nàng nhất định sẽ cố gắng biến hi vọng của nàng thành sự thật.

” Thì ra là thế!” Phùng Tử Kiện tuy rằng vẫn cảm thấy có chút là lạ, nhưng vẫn chấp nhận giải thích của Bắc Dao Quang bởi vì hắn cảm thấy nàng chắc sẽ không lừa hắn.

” Đúng vậy, chúng ta lâu rồi không gặp, cho nên ta không biết hắn có một thư đồng mới, ha hả”, Bắc Dao Quang cười gượng hai tiếng, không biết nên nói tiếp thế nào.


Cũng may lúc này, Thanh nhi lại tiếp một câu nói,” Tiểu thư, Phùng công tử, thỉnh! Trân Châu đã dọn xong đồ ăn sáng ở phòng khách!”

” Ân, đúng vậy, ăn sáng trước cái đã, ăn xong thì tán gẫu cũng không muộn”, Bắc Dao Quang lập tức tiếp lời, tuy rằng nàng cũng không biết Trân Châu là ai, tuy hiên tên tục khí như vậy chắc cũng là nha hoàn hay tỳ nữ linh tinh gì đó thôi.

” Kia tiểu sinh sẽ không khách khí, tiểu thư thỉnh!” Phùng Tử Kiện vội vàng thở dài nói.

Bắc Dao Quang cũng không khách khí, gật gật đầu, Thanh nhi lập tức đi trước dẫn đường, Bắc Dao Quang vốn muốn hỏi Thanh nhi chuyện có liên quan đến Như Mặc nhưng lại không dám mở miệng, sợ Phùng Tử Kiện phát hiện thực ra nàng cũng chỉ mới gặp Như Mặc vào ngày hôm qua, nàng cũng không quên con mọt sách này luôn miệng nói sẽ phụ trách với nàng.

Tuy nàng hi vọng Như Mặc bởi vì sự tồn tại của Phùng Tử Kiện mà ghen, nhưng nếu dấm chua này không nằm trong phạm vi có thể không chế được thì sẽ lộng xảo thành chân, cho trước hết phải làm cho con mọt sách này rời đi, chỉ có khi hắn rời đi, nàng cùng Như Mặc mới có được thế giới của hai người.

Bắc Dao Quang vừa đi vừa nghĩ cho đến khi tới một phòng khách trang trí tinh xảo, bên tai cũng vang lên tiếng nói nũng nịu của một nữ nhân “ Trân Châu thỉnh an tiểu thư, Phùng công tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh tiểu thư cùng Phùng công tử ngồi xuống”

Bắc Dao Quang ngẩng đầu nhìn, vừa thấy, trong lòng đã không chút tư vị gì, nữ tử tên Trân Châu này quả thật người xứng với tên, trắng nõn ngọc nhuận, xinh đẹp như hoa, càng hiếm thấy là tên khuôn mặt đoan trang lại ẩn hiện nét phong tình, hấp dẫn, tùy thời đều có thể câu dẫn người bình thường. Ngay cả Bắc Dao Quang cũng là nữ tử mà không nhịn được sự xao động, huống chi là nam nhân, Như Mặc có bên người một nữ tử phong tình, xinh đẹp như vậy thì nàng làm sao có phần thắng?

Nhất thời trong lòng vang lên sự cảnh báo, Bắc Dao Quang liền nghĩ tới kế hoạch của mình, đêm qua nàng đã suy nghĩ một đêm để lập ra kế hoạch nhưng vẫn không cảm thấy nắm chắc, con người không phải động vật cho nên sẽ có suy nghĩ cùng tưởng tượng, vì vậy ngay lập tức Bắc Dao Quang xếp Trân Châu vào dạng tình dịch kiêm đối thủ nguy hiểm.


Mà nàng thậm chí không cần chờ Trân Châu nói cái gì đả kích nàng, chỉ cần Trân Châu đứng trước mặt thì cũng đủ đả kích tới tự tin của Bắc Dao Quang. Nàng tuy rằng tự tin có thừa, nhưng so với vẻ ngoài xinh đẹp như thiên tiên của Trân Châu thì nàng một chút phần thắng cũng không có, duy chỉ có thể dựa vào nội tại toát ra khí chất dịu dàng mà thủ thắng. Nhưng đối mặt với lực hấp dẫn cùng phong tình của Trân Châu, nàng hiển nhiên cũng không thể so sánh, lực hấp dẫn của nàng đều là nhìn vào gương luyện tập mà thành, còn Trân Châu thì là bẩm sinh. Như vậy nàng còn lại cái gì?

Bắc Dao Quang cố gắng suy nghĩ đã lâu, không nói gì ngồi vào bên cạnh bàn, không nói tiếng nào, chỉ im lặng ăn sáng nhưng đồ ăn có hương vị gì nàng cũng không biết, cho đến khi cái bát đã trống không nàng vẫn không tìm ra được mình có điểm nào hơn được Trân Châu, vì thế sĩ khí bị hạ thấp thê thảm.

Phùng Tử Kiện cùng Thanh nhi thấy nàng có tâm sự, bộ dáng còn như cha mẹ chết, tuy rằng muốn mở miệng hỏi thăm nhưng vẫn có điều cố kỵ nên nhịn xuống, dù sao thân phận hai bọn họ cũng khác biệt, một người là khách, một người là hạ nhân, không thể hỏi chuyện riêng tư của người khác.

Trong bốn người, người vui vẻ, đắc ý nhất chính là Trân Châu, nàng vốn đang nghĩ phải tìm cơ hội để trấn áp nhuệ khí của nữ nhân kia, không ngờ vừa nhìn thấy mình, nàng ta đã không còn chút sĩ khí nào, hại nàng còn xem nàng ta là kình địch. Thật đúng là đã quá xem trọng nàng ta.

Hừ! Bất quá cũng coi như nữ nhân này có chút tự hiểu lấy, tự biết dung mạo mình bình thường không thể so sánh với nàng, càng không xứng đôi với xà quân tuấn mỹ vô trù của xà tộc, xem ra chính mình đã quá đề cao rồi, nữ tử nhân loại này căn bản không đủ để trở thành tình địch của nàng. Nhưn điều làm cho Trân Châu thấy khó hiểu là một nữ tử bình thường như vậy sao có thể làm cho xà quân phá giới mà không phải là nàng?

Thanh nhi tuy rằng thờ ơ lạnh nhạt, không nhìn ra tâm tư của phụ nữ, mà Phùng Tử Kiện lại là người thành thật, chất phác nên càng không hiểu được, chỉ có Trân Châu là người duy nhất hiểu rõ nguyên nhân trầm mặc của Bắc Dao Quang, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ảo não và khó hiểu, vì sao Bắc Dao Quang lại nhận được sủng hạnh của Như Mặc?

Mà Như Mặc, thần tượng được hai nữ nhân tranh đoạt lúc này lại đang thư thái ngâm mình trong ao nước lạnh lẽo ở huyệt động tối om sâu dưới lòng đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.