Bạn đang đọc Xà Quân Đùa Hậu – Chương 28
Nếu thật sự muốn sống ở thế giới này, dĩ nhiên Chân Lôi không thể không biết gì mà cứ trốn trong cung điện hoa lệ mãi, cho nên đã năn nỉ Tái Lạc Tư, để cho nàng đi vào trong thành xem.
Do Xà Quân có nhiều việc cần phải làm, không có thì giờ cùng đi ra ngoài với nàng? Vì vậy liền ra lệnh cho Tang Lịch Tư cùng Hải Thanh đi theo bảo vệ nàng, cùng xuất cung với nàng để xem tình hình trong thành một chút.
Chân Lôi từ chối đề nghị của Tang Lịch Tư mang theo nhiều vệ binh, một mình nàng đi cùng với hai người họ vào trong dân gian là được rồi, nàng chỉ muốn thử nghiệm và quan sát cuộc sống của các con dân thôi.
Nàng phát hiện tất cả mọi người sinh sống ở đây, cuộc sống của họ không khác gì với cuộc sống ở thế giới loài người của nàng, có người buôn bán nhỏ, lại có nhiều thương nhân cùng lữ khách. Dĩ nhiên cũng có những Tinh Linh trong các tộc khác có diện mạo rất kỳ dị, bọn họ đang đi du lịch, còn người buôn bán cứ bịa ra các văn hóa để thu hút lấy mọi người, thật là cực kỳ náo nhiệt.
“Oa! Bên kia có người có cánh kìa, hắn có thể bay không?” Chân Lôi giống như Lưu lão lão đang đi vào đại quan viên, đối với nàng thì bất cứ cái gì ở đây cũng đều rất mới mẻ.
Tang Lịch Tư men theo ánh mắt của nàng, một Điệp Tinh của Yêu Tinh Tộc nhanh nhẹn bay tới trước mặt hai người, nhìn qua thân thể thì biết ngay đó là Tinh Linh chỉ mới tu luyện không lâu.
“Ngươi nghĩ nàng ấy chừng mấy tuổi?”
“Hơn hai trăm tuổi!” Hắn không chút do dự, liền trả lời ngay.
Vì trách nhiệm an toàn của Xà Hậu được đặt nặng lên trên người hắn, nên hắn cần phải dùng nhãn quan để quan sát chung quanh, tai nghe hết tám hướng mới được.
“Hơn hai trăm tuổi sao? Không phải là rất già rồi sao?”
“Không già.” Tang Lịch Tư vừa nhìn bốn phía vừa nói.
So với người hai ngàn tuổi như hắn thì Tiểu Điệp Tinh, cũng chỉ là một tiểu Oa Nhi mới thành tinh.
“Vậy… Vậy ngươi mấy tuổi rồi? 300? 500? Hay là 1000?” Nàng tò mò nhìn hắn, để xem kỹ hắn thuộc loại nào.
“Gần như là vậy.”
“Thật sao?” Oa! Vậy thì toàn bộ người ở đây đều là những lão yêu quái bất tử sao? “Còn Xà Quân kia thì sao? Hắn đã mấy tuổi rồi?”
Nàng không thể không biết nam nhân ở cùng với nàng cả ngày, thật ra thì hắn đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Thân là Xà Quân, vậy hắn không phải là người già nhất rồi sao!
“Hơn 8500 tuổi.” Tang Lịch Tư nói.
“Đông” một tiếng, Chân Lôi ngã nhào trên đất, ánh mắt trở nên mơ hồ, đến nổi không thể bò dậy được.
Ôi trời ơi! Mấy ngàn tuổi, đó không phải là lão yêu quái bất tử già nhất rồi sao chứ?
Thì ra mỗi ngày nàng đang ở cùng với một lão Công Công đã mấy ngàn tuổi rồi!
“Xà Hậu, ngài sao thế?” Tang Lịch Tư tốt bụng liền kéo nàng lại.
“Ha ha…. Ha ha, không sao… Không sao hết.” Vừa quay đầu lại, thấy một đứa bé cầm trong tay cái bánh Hamburg đi lớp, lập tức kéo Tang Lịch Tư đuổi theo người phía trước.
“Sao thế Xà Hậu? Ngài nhìn thấy có thích khách sao?” Toàn thân hắn trở nên căng thẳng, đem đoản kiếm bên hông liền rút ra.
“Tiểu đệ đệ, em mua Hamburg này ở đâu vậy, nói cho tỷ tỷ biết có được không?” Nước miếng muốn chảy xuống tới đất, nàng liền chống hông hỏi.
Dáng vẻ vội vàng của Tang Lịch Tư và Hải Thanh đứng ở phía sau nàng, làm cả hai thiếu chút nữa đã trượt chân té ngã trên mặt đất, lau mồ hôi lạnh trên trán mà cười khan, “Sở thích của Xà Hậu thật là nhiều đó.”
Hình tượng nghiêm túc của hắn, đã bị nàng làm cho sụp đổ mất rồi.
Chắc việc vừa rồi, có lẽ bọn thuộc đã nhìn thấy hết cả.
Mặc dù Xà Hậu không cho phép hắn mang theo binh lính để bảo vệ, nhưng bọn họ đã an bày thủ hạ ở phía xa theo dõi, ánh mắt sắc bén vừa rồi của hắn, chắc đã làm cho bọn binh sĩ đang lén đi theo phải che miệng cười trộm.
Thật là mất mặt quá đi!
Hải Thanh bối rối liền lắc đầu một cái, bước tới để giải thích: “Xà Hậu, Nhân Giới có thứ gì thì ở nơi này đều có thể mua được, nếu ngài thích thì có thể nói với ngự trù làm cho ngài mỗi ngày mười hay tám cái cũng được cả.”
Không cần phải khoa trương như vậy!
“Tự mình làm và mua ăn, thì cái nào ngon hả?” Chân Lôi đứng lên liền hừ một tiếng, do quá khiếp sợ nên đứa bé thật sự muốn bỏ đi ngay. “Đã là đồ ăn thì cần phải chi tiêu ra một chút, ăn vậy mới có niềm vui, mới thích thú mà muốn ăn.” Cái này mà cũng không hiểu, đúng là đần thật.
Khom người xuống, khóe môi nở nụ cười, nhìn theo hướng đứa bé chỉ cho nàng.
Nhưng khi nàng đi vừa mới có một nửa, lại nghe tiếng chiêng trống cất lên làm hấp dẫn lấy nàng, tò mò chạy theo đám người quan sát, mới phát hiện ra tên Xà Quân đang bộn rộn việc ở trong cung, thì lại phát hiện hắn xuất hiện tại nơi đây.
“Hắn tới đây để làm gì?” Không chờ Tang Lịch Tư và Hải Thanh đến ngăn cản, Chân Lôi nóng lòng chạy tới! Ngăn cản nghi thức ở phía trước.
“Ngươi làm sao vậy? Đi chơi có vui không?” Vừa nhìn thấy nàng, Xà Quân mỉm cười, khom người xuống ôm lấy nàng, đặt nàng lên trên lưng ngựa, ôm chặt nàng vào trong ngực của mình.
“Ngươi gạt ta, rõ ràng nói không có thời gian đi theo ta, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở nơi này.”
“Bởi vì ta đang có việc cần phải làm, muốn đi dò xét tình hình thôn Bắc.” Xà Quân nói.
“Vậy ta cùng đi với ngươi.”
“Không được.”
“Ta muốn đi với ngươi.” Nàng vùi đầu vào trong bờ vai của hắn, cứ nhất quyết dính chặt vào hắn mà không chịu rời đi.
Tái Lạc Tư vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, muốn đầu của nàng cách ra khỏi bờ vai của mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng đang nói chuyện, vừa mới buông tay ra thì nàng đã vội tránh né, cứ giữ chặt hắn y như cũ.
“Ta nói rồi, lần này hành trình đi rất xa, sẽ làm cho ngươi mệt lắm, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong xà cung chờ ta trở về đi.”
“Không, ta không chịu, ta mặc kệ, ta nhất định muốn đi cùng với ngươi.” Giọng buồn buồn, vùi vào trong ngực hắn, giọng nói nghe giống như bị bịt mũi nói chuyện vậy.
“Ngươi làm vậy cũng không được đâu.” Xà Quân lo lắng mà thở dài, nâng đầu nàng lên nhìn.
Nàng nhanh chóng dâng nụ hôn của mình lên, ngăn chăn môi của hắn, làm cho hắn không còn cơ hội để đuổi mình xuống ngựa.
Tái Lạc Tư cười thất thanh.
Vật nhỏ này càng lúc càng lớn gan, càng lúc càng tùy hứng, chắc cũng đều do hắn quá cưng chiều nàng, quá sủng ái nàng nên mới dám tùy ý hành động như vậy.
“Được rồi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, không để ình quá mệt mỏi có biết không?”
Chân Lôi mệt mỏi gật đầu, xoa xoa đôi mắt chua xót của hắn! Thoải mái cọ xát vào trước ngực của hắn, tìm kiếm một chỗ vững chắc để ngủ.
Nhìn nàng giống như một con mèo lười.
Tái Lạc Tư dùng chiếc áo choàng trên người giữ chặt lấy nàng, dường như vật nhỏ này vẫn không chịu đi xuống.
Vừa bắt đầu, đã không chịu nghe lời của hắn nói.
“Đi thôi! Toàn bộ lên đường!” Đội quân hùng dũng liền tiến về phía trước mà đi.
Tất cả sự yêu thương đều dồn hết về phía Chân Lôi, nên không phát hiện ra đang có một bóng lửa đỏ đang đứng trên đường phố, thấy tình cảm hai người gắn bó với nhau như vậy, nàng buồn bã xoay ngươi đi, chỉ có thể tự mình quay trở về cung mà thôi.