Đọc truyện Xà Phược – Chương 4
Chung Hạo đáng thương bị Lưu Sa lấy cớ trừng phạt hung hăng tra tấn một lần, nga, không, trên thực tế, đầu óc hắn rối loạn, thân thể mềm nhũn ra khiến hắn không thể nhớ rõ số lần nữa. Lúc tỉnh lại, đã không biết đã xảy ra chuyện gì, con yêu tinh biến thành nguyên hình gắt gao cuốn chặt lấy hắn lại không thấy đâu.
Vội vàng đứng lên, run rẩy mặc quần áo, lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
“Yo, anh Chung, tối hôm qua dữ dội thật nha, thắt lưng cũng mềm hẳn.”
Phía sau bất ngờ bị đánh một chưởng, Chung Hạo suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất. Quay đầu lại thì ra là tiểu V, suy nghĩ một chút sau đó cũng ôm lấy bả vai người nọ: “Anh gần đây có gặp một số rắc rối, có thể cho anh trọ lại nhà một vài hôm không?”
Tiểu V cùng Chung Hạo trước giờ cảm tình rất tốt, trêu ghẹo nói: “Có phải anh gặp được người đẹp nào không? Diễm phúc a, ta ước còn không được!”
Chung Hạo cười khổ, đúng là mỹ nhân, bất quá nếu còn gặp lại vài lần, hắn nhất định sẽ tinh tẫn nhân vong a! Ngô, nghe nói yêu tinh rất thích hấp thụ dương khí. Chung Hạo càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi: “Ngươi rốt cuộc có cho không?”
Tiểu V cười ha hả: “Anh vội cái gì, ừ, chìa khóa nè, anh biết chỗ tôi chưa, cần tôi mang đồ phụ không?”
“Cũng không nhìu đồ lắm.” Chung Hạo nói. Có trời mới biết yêu tinh kia có biết hắn ở chỗ nào hay không, dù sao căn nhà ọp ẹp kia cũng không có gì đáng giá, tất cả tài sản dành dụm được đang nằm trong túi áo.
Tiểu V là người quen của hắn, hắn ở đông khu, tiểu V ở tây khu, chính giữa là một tòa nhà cao cấp. Mở cửa, căn phòng không khác chuồng heo chút nào, tất thối cùng quần áo quăng đầy mặt đất.
Đàn ông là thế! Bất quá….
Chung Hạo nhăn nhíu mày, mùi vị kia quả thật tồi tệ.
Cắn răng, nhịn. Ai bảo hắn ở nhờ nhà người khác!Coi như đây là nghĩa vụ lao động đi.
Xăn tay áo lên, đem tất và quần áo bỏ vào máy, mở nước, đồ xà bông vào, sau đó nằm trên sô pha xem tạp chí, để mặc máy giặt tự mình hoạt động.
Với tay cầm lấy cuốn tạp chí trên cùng, ngoài bìa là hình một mỹ nữ tóc vàng đang xích lõa. Bình thường Chung Hạo rất thích xem loại tạp chí này. Tuy hắn nhiều hơn nam nhân bình thường một bộ phận, nhưng vẫn rất thích làm tình với cơ thể mềm mại của nữ nhân xinh đẹp. Chỉ là hôm nay hắn lật qua lật lại cuốn tạp chí, xem từ đầu đến cuối vẫn không thể có một chút hứng thú nào trỗi dậy. Nhìn mớ hình minh họa đầy màu sắc bên trong, cuối cùng lại làm hắn nhớ đến cái đêm điên cuồng tràn ngập *** mĩ kia. Bị đặt dưới thân cự xà, hai tiểu huyệt đều bị tính khí cực lớn của cự xà hung hăng cắm vào.
Tiếng gào, tiếng nước phát ra khi ma sát, lại còn không biết xấu hổ dùng tay tách ra hai cánh hoa, vểnh cao mông bày ra tư thế mời mọc.
Chết tiệt!
Hung hăng ném cuốn tạp chí sang bên cạnh, ngồi trên sô pha thở phì phò, suốt nửa ngày không hề nhúc nhích.
Chỗ kia…
Ngón tay bất giác tiến tới giữa hai chân, cách lớp quần, dễ dàng chạm phải hoa huy*t sưng đỏ. Vẫn còn rất đau đớn, đụng vào một chút liền khe khẽ co giật.
Đinh….
Âm thanh từ máy giặt phát ra báo hiệu hoàn tất. Chung Hạo cố gắng lấy lại tinh thần, kéo hai chân mềm nhũn đi về phía máy giặt, cố sức lấy quần áo ra giỏ. Quần áo được vắt sạch nước, phồng lên chứa đầy chậu rửa mặt. Nhìn mặt trời bên ngoài, có thể hong khô được trong vài giờ.
Tiểu V quên đem sào phơi quần áo trên bang công vào, vừa lúc lại thuận tiện cho hắn. Phấn chấn tinh thần, đang định bước ra ngoài thì đột ngột phát hiện bầu trời hôm nay có chút khác ngày thường.
Trong không trung bất ngờ xuất hiện một đám mây ngũ sắc, rất sáng, tựa như khe nứt của mặt trời khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Đám mây hình tròn chậm rãi khuếch tán ra xung quanh, mà chính giữa hình như có thứ gì đó đang xoay tròn. Giống như…. một thông đạo đi sang thế giới khác.
Thế nhưng… ánh mắt lại bị luồng sáng rực rỡ kia hấp dẫn, vươn tay…
Rất gần a! Duỗi tay ra có thể chạm tới…
Đột nhiên, tất cả biến mất trong nháy mắt. Chung Hạo sửng sốt một chút, cúi đầu, nửa thân mình đã muốn chồm ra khỏi ban công.
Vội vàng lui về phía sau, quả thực rất nguy hiểm.
Quay đầu lại nhìn lên không trung, ngoại trừ đám mây mờ mịt kéo dài theo vầng thái dương đang dần biến mất, làm sao có đám mây ngũ sắc được.
Chung Hạo cắn răng, đều do tên yêu tinh kia, khiến cho lão tử bị tẩu hỏa nhập ma.
Phơi quần áo xong, Chung Hạo lại làm một việc tốt cuối cùng, chuẩn bị sẵn bữa ăn tối cho tiểu V, dù sao hắn cũng cần phải ăn cơm a. Tủ lạnh chỉ còn một ít trứng gà và cà chua, ân, còn có một ít sườn heo. Thế là có thể nấu được canh trứng và sườn chua ngọt.
Đồ ăn vừa dọn lên bàn, tiểu V cũng vừa trở về.
“Yêu, anh Chung, đảm đang quá a!” Tiểu V ít khi vào về nhà lại thấy được một bàn cơm nóng hầm hập thơm ngon, cơ hồ cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
“Rửa tay rồi ăn cơm.” Chung Hạo không hề lưu tình lấy đũa khẽ vào tay tiểu V, trong lòng nói thầm, tên nhóc này canh giờ chuẩn thật, lão tử vừa dọn đồ ăn lên bàn thì liền trở về.
Tiểu V nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống bàn gắp một khối sườn. Sườn vừa mới xào xong vẫn còn nóng hổi, tiểu V vừa thổi vừa nói: “Ngô, tài nghệ của anh giỏi quá, ngô, ăn ngon.”
Chung Hạo cũng cảm thấy đói bụng, hai ba đũa đã ăn hết chén cơm. Mãi đến chén thứ ba, mới cảm thấy no một chút.
“…anh Chung, cơm hôm nay nấu không đủ ăn.” Tiểu V nâng cái nồi lên, ngập ngừng nói. Vừa rồi mãi lo ăn thức ăn, đợi đến khi muốn xới thêm cơm, mở nồi ra đã thấy gần hết.
Chung Hạo có chút xấu hổ: “Ta bình thường ăn không nhiều lắm.” Rất nhanh sau đó hắn liền tìm được lý do biện hộ cho mình: “Tại hôm nay ta phải giặt rất nhiều quần áo, nếu không thì, số cơm còn lại ta nhường ngươi?”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Xin lỗi, ta nghe điện thoại cái đã.” Chung Hạo nhìn nhìn màn hình điện thoại, là số lạ. Nhưng công việc của hắn cơ bản mỗi ngày phải giao tiếp với nhiều người khác nhau, cho nên không hề đề phòng. Đi đến bên cửa sổ ấn phím nghe.
“Xin chào, xin hỏi là ai?”
“Lưu Sa.”
Qua điện thoại, âm thanh đối phương trở nên trong đến kỳ lạ, tựa như tiếng thủy tinh chạm nhẹ vào nhau. Thế nhưng qua tai Chung Hạo lại trở thành âm thanh của ác ma dưới địa phủ. Ngay cả điện thoại cũng cầm không xong: “Ngươi, sao người biết số của ta…”
Đối phương khẽ cười, tựa hồ hắn đang hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn: “Xuống đây, ta ở dưới lầu chờ ngươi.”
“Cái, cái gì?” Chung Hạo cẩn thận vén lên một góc rèm cửa sổ, dưới lầu, không hề nhìn thấy bóng người nào. Can đảm nói: “Ta, sao ta phải nghe lời ngươi. Ta với ngươi không hề có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ?” Đối phương chậm rãi lập lại lời hắn nói, giọng điệu vô cùng bình ổn thậm chí có phần ôn hòa, nhưng lại làm cho Chung Hạo sợ hãi run lập cập.
“Xuống mau.” Đối phương im lặng một chút: “Nếu không ta sẽ đi lên.”
“Ngươi…” Chung Hạo quay đầu lại liếc nhìn tiểu V đang ăn cơm ở nhà bếp. Cắn chặt môi, rõ ràng… vừa nãy còn không có chuyện gì..
Đều là đàn ông.
Vì sao cứ tiếp cận hắn.
“Được rồi, ta xuống.” Không còn lựa chọn nào khác, nếu chọc giận y, không biết y lại có thể làm ra việc gì nữa.
Cúp điện thoại, nói với tiểu V mình có việc phải đi. Vẻ mặt tiểu V vô cùng kinh ngạc: “Anh Chung, sao lại đi muộn vậy?”
Chung Hạo cúi đầu nói: “Ân, có chút việc gấp.”
Hắn nói thế, tiểu V cũng không hỏi thêm gì. Chung Hạo lấy một ít quần áo, một vài thứ linh tinh bỏ vào vali sau đó đi vào thang máy.
Đi xuống lầu, chỉ thấy một người nam nhân đang đứng dưới tàn cây chờ hắn.
Ánh trăng xuyên thấu qua nhánh cây, loang lổ chiếu sáng gương mặt xinh đẹp: “Lại đây.”
Chung Hạo chần chờ một chút, sợ hãi vừa quên được lại từ đáy lòng mãnh liệt dâng lên.
Nam nhân vươn tay, Chung Hạo liền cảm thấy thân thể mình bị một lực rất lớn kéo đến lòng ngực y.
“Dám chạy trốn sao?” Nam nhân liếm lên vành tai hắn, răng nanh sắc nhọn cắn nhẹ.
Chung Hạo cố gắng quay đầu đi, bàn tay nam nhân trên lưng bất ngờ siết chặt khiến hắn vô cùng đau đớn: “Vì sao không buông tha ta.” Liên tiếp mấy ngày chịu ủy khuất khiến cho đôi mắt hắn trở nên phiếm hồng.
Nam nhân hừ một tiếng, đồng tử màu vàng bất ngờ lóe sáng khiến kẻ khác sợ hãi: “Dám chạy trốn,to gan ở chung một chỗ với giống đực khác, còn muốn ta buông tha ngươi.”
Chung Hạo hoảng sợ trừng lớn hai mắt, chỉ thấy mặt đất ngột ngột nứt ra, hiện ra một cái hang thật to, trong nháy mắt nuốt chửng bọn họ.