Đọc truyện Xạ Phi – Chương 43: Vận xui liên tiếp
Không khí trở lại như ban đầu. Những người khác cũng lần lượt tặng lễ của mình.
Trong thời điểm tề tựu thế này, không chơi trò ngắm cảnh làm thơ thì thật là phi thường thiếu sót.
Lại nói, trong đám người này đều là trâm anh thế gia, học thức đủ sâu đủ rộng, làm thơ vốn dĩ là thú vui tao nhã của những người hiểu biết đầy mình này. Ắt hẳn sẽ có người ngỏ ý muốn thi thố, bình phẩm văn thơ.
Về phương diện này, Đàm Hương không có ý muốn tham gia, nàng không có loại tài năng này. Bình thường nói mấy câu có vần có điệu chơi chơi cho vui tai thôi chứ chẳng có tí văn vẻ, nghệ thuật gì. Một phần bởi ở hiện đại, thứ người ta học về văn chương không tính là nhiều, đặc biệt là về ngữ nghĩa của những từ Hán Việt. Do chữ viết có nhiều thay đổi, trong đời sống ít dùng nữa cho nên không được học những thứ mà nho gia vẫn thường truyền thụ. Vì vậy mà kiến thức của người hiện đại về ngôn từ khá hạn hẹp. Bù lại chỉ có kiến thức về khoa học hiện đại là tiên tiến hơn người cổ đại. Mà đạo văn người ta lại không hay, nên ngồi im mà nghe là được.
Trước lời đề nghị này, Lý Thiềm Hoa vui vẻ đồng ý ngay. Tự mình ra đề và treo thưởng hậu hĩnh.
Nhiều người dốc lòng thể hiện tài năng của mình. Không riêng gì nam nhân, nữ nhân cũng rất nhiều người thử sức, trong đó phải kể đến cô gái dung nhan sắc sảo cũng ngồi hàng phía trên, nàng ta vừa ngâm bài thơ của mình lên, mọi người đều gật gù, tấm tắc bình thơ và ngợi ca vị tài nữ này.
Có vẻ như đây là bài thơ hay nhất của ngày hôm nay rồi.
Công chúa Thiềm Hoa định bụng ban thưởng, một giọng nữ chợt cắt ngang:
” Nghe nói Khai Quốc vương phi không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi. Từ đầu bữa tiệc tới giờ không thấy vương phi lên tiếng, tiểu nữ mạo phạm muốn được mở rộng tầm mắt, không biết vương phi có sẵn lòng cho tiểu nữ vinh dự này? ” nữ tử dứt lời, bên môi còn điểm nhẹ một nụ cười khiêu khích.
Người mới lên tiếng chẳng phải là người vừa rồi ở hoa viên buôn dưa lê bán dưa chuột về người nàng ta đang cố “khen ngợi” sao?! Đàm Hương cho rằng, tính cách mỗi người không ai giống ai, nhưng mà nữ tử này phải nói là lật mặt còn dễ hơn cả lật trứng. Khi nói những lời này, trong bụng dạ nàng ta toàn là muốn biến mình thành trò cười cho mọi người. Nàng thật tâm nghĩ, phải chăng mình đã làm nên chuyện sai trái gì mà để cả người chưa gặp mặt bao giờ ghét đến vậy??
Đàm Hương hết lần này đến lần khác trở thành trung tâm của sự chú ý, trong khi nhân vật chính của buổi tiệc vẫn ngồi trên kia.
Còn chưa biết nên đối phó thế nào cho khỏi bẽ mặt, Lý Long Bồ lại đã giúp nàng một phen, nói vài lời khiến cho người nào người nấy im bặt:
” Vị tiểu thư kia mắt nhỏ như vậy, vương phi của ta có thể hiện mình bao lần cũng khó mà mở rộng được. Huống hồ nàng ấy không giỏi văn chương cho lắm, cho nên tiểu thư đây chắc không có vinh dự rồi. “
Cô gái nghe vậy đỏ mặt tía tai, mặt méo xệch không biết nên cười hay mếu. Mục đích muốn kẻ vô danh kia mất mặt, ai ngờ lại bị cắn ngược lại một cú đau như vậy, cư nhiên bị mắng thẳng vào mặt, chẳng khác nào chê mình không những xấu mà còn không có phúc phận gì. Thật muốn tức chết mà. Đúng là muốn chơi chó, phải ngó mặt chủ.
Đàm Hương nén cười vào trong, lén giơ ngón cái khen ngợi Lý Long Bồ độc mồm độc miệng đúng lúc, không có chút thương hoa tiếc ngọc gì với nữ nhân cả.
Lý Thiềm Hoa trước bao quan khách đành phải cứu vãn bầu không khí, vung tay, nói:
“Vậy xem ra, người thắng cuộc thi này là Trần tam tiểu thư rồi. Người đâu, ban thưởng. “
” Tiểu nữ cảm tạ công chúa khen thưởng.” Trần Diệu Trân thi lễ, cất tiếng nói oanh yến, dịu dàng làm người người mủi lòng.
Lúc này, nữ nhân phong tình vạn chủng ngồi bên cạnh Trần Diệu Trân cũng đứng dậy, nói:
“Thưa công chúa điện hạ, chúng tiểu nữ có món quà nho nhỏ muốn tặng cho người.” Nàng ra hiệu cho nô tỳ dâng lên, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, mềm mại khiến người ta yêu thích, nàng tiếp tục nói: “Là một chuỗi san hô đính ngọc thạch, tiểu nữ nghĩ nửa ngày trời mới chọn được một món quà ưng ý, thế nhưng vẫn cảm thấy nó có hơi đơn điệu, cho nên tiểu nữ cùng muội muội xin mạn phép dâng tặng công chúa một khúc vũ cầm để biểu hiện thành ý.”
” Vân Hoa tiểu thư?! Được thưởng thức vũ cầm của ngươi cũng đã là vinh dự hiếm có của ta cũng như mọi người ở đây không phải sao? Mời!” Lý Thiềm Hoa ôn nhuận trả lời.
” Để mọi người chê cười rồi!”
Hai người con gái y phục diễm lệ đồng loạt thi lễ, rời chỗ ngồi. Nô tỳ mang tới một cỗ cầm đặt xuống sân.
Trịnh Vân Hoa nhẹ đặt mình ngồi xuống trước cỗ cầm. Trần Diệu Trân đứng giữa sân với tư thế chuẩn bị vũ khúc trông rất mị hoặc.
Tiếng đàn thánh thót bắt đầu cũng là lúc Trần Diệu Trân nghiêng mình nhảy múa, từng động tác uyển chuyển thướt tha, lay động bao ánh nhìn. Vũ cầm cộng hưởng cũng mỹ sắc khiến tất cả chìm đắm.
Đàm Hương chợt nhận ra, cô gái đang tấu cầm kia chính là mỹ nhân mình nhìn thấy ở Mộng Nguyệt lâu hồi trước đã tháo mạng che mặt đi. Nghe nói, Trịnh Vân Hoa là đệ nhị mỹ nhân kinh thành, ít khi xuất đầu lộ diện. Chỉ một vài dịp rất đặc biệt mới xuất hiện ở Mộng Nguyệt lâu tấu một khúc nhạc và Đàm Hương nàng đã may mắn gặp được trong lần đó.
Nàng mải mê với điệu nhảy khúc đàn đó, có phải mới vừa rồi ánh mắt của Trần tam tiểu thư mới vừa lướt qua đây. Không đúng, lướt qua Lý Long Bồ mới phải vì đó là loại ánh mắt quyến rũ, hớp hồn người khác. Tuy diễn ra chớp nhoáng nhưng cũng đủ để Đàm Hương bắt gặp. Nàng nhìn Lý Long Bồ, có vẻ hắn cũng biết nhưng làm như không quan tâm…
“A…” tiếng kêu nhè nhẹ ngay gần Đàm Hương, nàng thấy một nô tỳ không may làm đổ đĩa bánh tráng miệng lên y phục của mình.
Nô tỳ đó tức khắc quỳ lạy van xin nàng tha tội. Cũng may không ai để ý tới, cho nên Đàm Hương không tính toán so đo gì, gật đầu cho nàng ta dọn chỗ bánh rơi rồi lui xuống, lại tự mình phủi nốt chỗ bột bánh còn dính trên y phục của mình. Chuyện xảy ra trong chốc lát cho nên Đàm Hương tiếp tục xem biểu diễn.
Ở một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, đôi mắt của hai nữ tử trên đài chợt bén lên, kèm theo nụ cười khuynh đảo nhân tâm nhưng ẩn chứa nhiều hàm ý.
Đoạn nhạc đã đến cao trào, mỹ nữ lấy đà nhảy lên không trung, xoay vài vòng. Dải phi bạch hoà vào gió uốn lượn xung quanh thân thể ấy. Tựa như tiên nga giáng trần.
Trần Diệu Trân nhấc điệu phi vũ, cầm theo bình rượu, vừa múa vừa rót rượu cho từng vị vương tử. Ánh mắt của các nam nhân ở đây từ lâu đã trở nên mê luyến, lạc vào trong cõi mộng vẫn chưa muốn tỉnh lại.
Khi đến bàn của Lý Long Bồ, Lý Long Bồ nhìn nàng ta, nàng ta nhìn Lý Long Bồ bằng đôi mắt mị hoặc lại thêm chút thẹn thùng, đôi má hây hây của một thiếu nữ lần đầu được nếm thử tư vị ái tình. Sau đó, nàng ta dời đi trong niềm tiếc nuối man mát, phàm là nam nhân ai lại không động lòng cơ chứ.
Đàm Hương thu hết mỹ cảnh vào mắt. Mặc dù nói Lý Long Bồ có tư tình với ai cũng chẳng liên quan đến mình. Song, trong lòng nàng không những không thể hờ hững làm ngơ mà còn có chút không vui lẫn khó chịu với người con gái kia. Theo lý mà nói, khi thấy người khác đã có vợ thì dù có tình ý cũng phải kín đáo thổ lộ, vậy mà Trần Diệu Trân dám công khai liếc mắt đưa tình với chồng nàng, còn là ngay trước mặt nữa chứ. Vậy là muốn thách thức chứ gì?! Được thôi, ta với Lý Long Bồ còn bản hiệp định, để ta chống mắt lên coi, nếu ta không bỏ hắn thì cô làm sao bước… đợi chút, mình và Lý Long Bồ đâu có tình cảm, sao lại nghĩ vậy chứ?
Thôi bỏ đi, dù sao, nàng cũng đã ác cảm với Trần Diệu Trân rồi. Cho nên nhắc tới lại thấy ngứa ngáy trong người.
Nhưng có vẻ không cần nhắc đến nữa, vì trong người nàng đang bắt đầu ngứa ngáy, bứt rứt thật sự. Đã là giữa thu mà vẫn còn nhiều muỗi vậy sao? Nói vậy cũng không đúng, bởi rõ ràng vết ngứa ngày càng lan rộng, kiểu như bị dị ứng vậy. Đàm Hương không nhịn được dùng tay gãi cho đỡ khó chịu, chỉ là càng gãi càng ngứa nhiều hơn.
Lý Long Bồ cảm nhận thấy, hỏi nàng: “Sao vậy?”
“Bỗng dưng ta thấy khó chịu.” Đàm Hương trả lời, khuôn mặt nhăn lại, những chỗ ngứa đang dần lan ra.
Lý Long Bồ mày hơi nhíu, chú ý từng cử chỉ của nàng, cầm bàn tay đỏ ửng nốt sưng tấy của nàng nhìn một hồi, đáp: ” Mùa muỗi đã qua rồi, liệu có phải ăn trúng thứ gì tương khắc mà bị phát ban không?”
Đàm Hương lắc đầu, nàng không bị dị ứng đồ ăn, về khoản tương khắc Lý Long Bồ cũng ăn mà đâu có sao. “Chắc chắn không phải do thức ăn đâu.”Mà bây giờ không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, vì nàng đang ngứa vô cùng, lại không dám gãi, chỉ dám dùng sức xoa những chỗ đang nổi mẩn đỏ trên người. Nếu không nhanh ra khỏi đây, nàng sợ rằng mặt mũi của Lý Long Bồ lẫn nàng đều sẽ không còn mất.
“Lý Long Bồ, đưa ta rời khỏi đây ngay lập tức. Ta sợ mình không nhịn được lâu nữa đâu.” Đàm Hương nắm lấy cánh tay Lý Long Bồ.
Hắn nhìn khuôn mặt người con gái ngồi bên cạnh, không còn vẻ đáng yêu, lộng lẫy như trước mà mặt mũi đã tím tái chun lại, bàn tay đang kìm lấy cánh tay hắn ngày càng chặt, nín nhịn không gãi. Trong lòng hắn bỗng dâng lên chút xót xa không thể nào diễn tả được.
Không chần chừ lâu, Lý Long Bồ ra hiệu cho Tiểu Bảo ở đằng sau lại gần, nói nhỏ.
Tiểu Bảo nghe xong, gật đầu tiến tới chỗ Công chúa vẫn đang xem vũ khúc gần đến đoạn kết thúc, truyền lại những lời chủ tử vừa nói.
Lý Thiềm Hoa nghe xong, thấy mọi người vẫn tập trung xem, liền nhẹ gật đầu với Lý Long Bồ, sai nô tỳ đưa hai người rời đi.
Theo sau nữ tỳ dẫn đường, Đàm Hương cố gắng chỉ cọ xát da của mình, nhưng cơn ngứa ngày càng nhiều hơn, có những chỗ bắt đầu ran rát. Đầu nàng đang muốn nổ tung lên, nếu ở đây có một cái hồ, nàng sẽ chẳng màng đến việc mình không biết bơi mà nhảy xuống.
Thường những lúc cùng đường, người ta thường không tỉnh táo hành đồng, nàng cũng không ngoại lệ mà đưa hai tay tới trước mặt Lý Long Bồ, khuôn mặt nhăn nhúm, cơ thể vặn vẹo gắng nói: ” Giữ tay ta đi, giữ chặt vào. Nếu không ta sợ mình sẽ tự cào rách người mất.”
Hành động của nàng dễ làm người ta liên tưởng tới tội phạm ra đầu thú để cảnh sát đeo còng số tám vào tay mình.
Lý Long Bồ có chút ngạc nhiên. Hắn nghĩ ngợi vài giây. Một bàn tay của hắn đủ giữ chặt tay Đàm Hương. Nàng tạm thời yên tâm một chút. Nhưng trong phút mốt, cả cơ thể nàng tựa như đã quay một vòng, ôm gọn trên hai cánh tay của Lý Long Bồ mất rồi.
_________________________