Xà Đại Nhân

Chương 41: Song Xà Xương Quai Xanh


Bạn đang đọc Xà Đại Nhân – Chương 41: Song Xà Xương Quai Xanh


Dường như Mặc Dạ bị lời nói của tôi làm cho chấn kinh rồi, sắc mặt hắn tối đi, lắc đầu nói: “Không còn.


“Đến bây giờ tôi vẫn không thể gặp cô ấy à?” Trong lòng tôi đột nhiên có phần nặng nề, không biết là cảm giác gì.

Mặc Dạ lắc đầu với tôi, thấp giọng nói: “Không thể! Ta đưa em đến động đi.


“Bà nội của tôi qua đời.

” Tôi gói tro cốt lại, nhìn Mặc Dạ: “Bây giờ không thích hợp.


“Long Duy !” Ngữ khí của Mặc Dạ nặng hơn, thấp giọng nói: “Quan tài rắn và Liễu Đông Phương sẽ không tìm em nữa, nhưng em cũng bị trúng độc dâm xà của ta.


“Tôi biết.

” Tôi thắt nút buộc lọ tro cốt lại, trầm giọng nói: “Vào lúc ở trong động đêm đó.


Hai loại độc, cộng thêm sự bảo vệ suốt mười tám năm, ân cứu mạng một đêm, Mặc Dạ vẫn cảm thấy không an toàn, còn muốn thêm khí thể, cùng với độc dâm xà của chính hắn…
“Tôi vẫn chịu được, chờ tôi rãi tro cốt của bà xong lại nói.

” Tôi cười khổ với Mặc Dạ rồi ôm tro cốt ra ngoài.

Mặc Dạ không đi theo, trái lại Ngưu Nhị lại cười hì hì hỏi tôi đi đâu, bị Hà Ca dùng thức ăn gọi lại.

Hà Ca làm việc vẫn luôn rất cố chấp.

Xe điện ở ngoài cửa, tôi lái xe đi đến con sông nhỏ trên trấn, mở lọ tro cốt ra, chậm rãi rải xuống.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật trước kia tôi không quan tâm chuyện gì cả.


Có một lần bà nội đến nhà tôi ăn cơm, hình như có nhắc trong thôn có một bà cụ qua đời.

Phụ nữ thôn Hồi Long không thể vào phần mộ tổ tiên, cho nên bà cụ kia được an táng ở một mảnh đất trồng rau, bà nội cảm thấy không tốt, cho nên nói bây giờ đang phổ biến chuyện hỏa táng, bà muốn tro cốt của mình được ném xuống sông.

Khi còn sống không được đi xa, sau khi chết nói không chừng có thể đi xa theo dòng nước.

Rắc tro cốt xong, tôi bèn ném cả lọ tro cốt xuống sông.

Sau đó lái xe điện ra ngoài, gió đêm thổi lên khuôn mặt tôi, mặt tôi càng ngày càng nóng, trong đầu lại bắt đầu vang lên tiếng rắn rít.

Con người của tôi thật ra không có lý tưởng gì lớn, nghỉ đông nghỉ hè bạn học khác đi ra ngoài du lịch với ba mẹ, tôi nghe thấy thì rất hâm mộ.

Nhưng chờ khi có kỳ nghỉ, nếu tôi rảnh thì luôn ở nhà xem phim đọc truyện, nếu không thì chính là ba mẹ cho tôi chút tiền, nói tôi đi xem phim với Trương Ngọc Chi, đi ra ngoài dạo phố mua sắm, như vậy là tôi đã rất thỏa mãn rồi, tôi lười động.

Cho nên khi ba mẹ tôi đi du lịch sau khi thi vào trường đại học làm phần thưởng lớn nhất cho tôi, nhưng kết quả là…
Tôi cũng không biết bọn họ sống hay chết.

Thật ra trấn nhỏ không lớn, chạy xe từ theo đường tỉnh ra trấn chỉ cần không đến một giờ, nếu đi đường nhỏ thì có thể gần hơn một chút.

Tôi lái một đường, chú ý quan sát các mốc giới và biển báo bên đường.

Cuối cùng khi tôi nhìn thấy bảng chỉ dẫn trấn bên cạnh, tôi bèn tăng ga lên hết cỡ, xe điện lao thẳng lên phía trước.

Khi xe điện vượt qua cột mốc biên giới, tôi còn rất đề phòng, nhưng khi ánh sáng của cột mốc biên giới lui về phía sau, trong lòng tôi có chút không tin nổi.

Nếu thật sự có thể, tôi sẽ rời đi quên đi, chẳng cần quan tâm cái gì mà thôn Hồi Long, cái gì mà quan tài rắn, cái gì mà xà bà…
Đầu năm nay, đi ra ngoài làm nhân viên rửa chén cũng có thể nuôi sống chính mình.

Nhưng vừa đi không được bao xa, tôi đã cảm thấy người đau lâm râm, hình như bả vai nhói đau.

Tôi vội dừng xe điện lại, cảm giác đau đớn trên vai càng ngày càng buốt, hình như có thứ gì đó cong lên dưới lớp quần áo của tôi.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng Liễu Đông Phương đưa tôi ra khỏi thôn, tôi kéo áo sang một bên.


Tôi nhìn thấy dưới bả vai có một thứ gì đó giống như chiếc đũa đang vặn vẹo không ngừng, thật giống như có gì đó ở dưới lớp da.

Nhớ đến hai con rắn trên vai Long Thiền không ngừng cắn xé máu thịt của cô ta, tôi vươn tay ấn lên.

Tôi căn bản không thể giữ được thứ dưới làn da, vừa ấn vào thì cảm thấy đau điếng người.

“Long Duy !” Đột nhiên có người gọi tôi ở phía sau, tiếng nói rất quen thuộc.

Tôi ngồi trên xe điện, quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Long Thiền mặc một bộ đồ màu trắng đứng ở bên cạnh cột mốc biên giới nhìn tôi: “Tôi từng nhắc nhở cô không nên rời khỏi thôn.

Dù là xà bà hay Liễu Đông Phương, kể cả Mặc Dạ cũng không thể rời khỏi đây, đây là giới hạn của quan tài rắn.

Cô cũng như vậy!”
Thứ trên hai bên vai tôi vẫn không ngừng động, giống như có thể phá rách da tôi rời chui ra bất cứ lúc nào.

Long Thiền chậm rãi kéo áo trên vai cô ta xuống, để lộ hai con rắn đỏ gặm cắn máu thịt của cô ta: “Long Duy, cô có biết vì sao chúng nó phải ăn tôi không? Bởi vì tôi muốn thoát khỏi quan tài rắn, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc đưa người phụ nữ trên gác xép kia ra khỏi trấn.


“Cho nên cô nhìn tôi bây giờ xem, tôi rời khỏi quan tài rắn, cơ thể trở thành bất tử, nhưng vẫn sẽ cảm nhận được đau đớn.

Mỗi ngày con rắn này lại cắn tôi một cái, lần nào tôi cũng đau, nhưng chúng nói ăn không đủ no, thịt của tôi cũng không bị ít đi, tôi sẽ luôn đau như vậy!” Thế mà trên mặt Long Thiền lại có ý cười.

Cô ta nói với tôi: “Cô về trước đi, quan tài rắn đã muốn nuốt tất cả người dân của thôn Hồi Long, sẽ không ra ngoài trước khi tôi sinh đứa bé này.


Ngữ khí cô ta hiếm khi dịu dàng, rồi lại bĩnh tình kỳ lạ, giống như thật sự có ý tốt khuyên tôi trở về.

Trong miệng cô ta, người thôn Hồi Long cũng chỉ như bữa sáng nhắm rượu của quan tài rắn.


Tôi để mặc thứ dưới da tiếp tục ngọ nguậy, sau đó lên xe tăng tốc xông lên.

Dù sao thôn Hồi Long cũng không còn, nếu tối qua ba mẹ tôi chưa chết, vậy thì Long Thiền và quan tài rắn đếu không bắt được bọn họ, bọn họ cũng có thể còn sống.

Tôi không còn gì cả, chạy thử một lần thì có sao đâu?
Xe điện tăng tốc, trên vai càng nhói đau hơn, trên tay tôi cũng mất lực, tôi hít vào một hơi.

Cơ thể tôi hơi thoát lực, đồng thời cảm thấy xe điện lắc một cái, xông thẳng ra ngoài, cả hai cùng lao xuống ven đường.

Hai con rắn đỏ tươi chui ra khỏi bả vai, nó gào rít với tôi, sao đó lại điên cuồng cắn xé vai tôi, dùng sức xé miếng thịt xuống rồi chậm rãi nuốt vào bụng.

Tôi đau đến mức muốn hét lên, nhưng đến một nửa lại dừng lại, chỉ cảm thấy có thứ gì đó như chắn ngang cổ họng, muốn hét lên cũng không được, ngón tay lại co rút.

Qua một hồi lâu, tôi mới bình ổn lại, cố gắng muốn chống người đừng lên, nhưng bả vai đau như sắp gãy, căn bản không dùng lực được, hơn nữa đôi tay cũng giống như không còn là của tôi.

“Cái này gọi là song xà xương quai xanh, khóa xương bả vai lại.

” Rõ ràng Long Thiền đứng ở xa nhưng giọng nói vẫn truyền đến như trước: “Trở về đi, dù sao cô cũng là em họ của tôi, tôi có việc muốn cô giúp đấy.


Tôi dừng sức nâng chân, ngồi dậy nhìn Long Thiền.

Tuy nhiên hai con rắn kia đã nuốt miếng thịt xuống, lúc này lại ngẩng đầu cắn một miếng khác.

Máu đỏ tươi từ trên vai tôi chảy xuống, hai con huyết xà trên vai Long Thiền cũng rung động theo, chúng càng cắn mạnh hơn.

Có ánh đèn xuất hiện trên đường, Long Thiền lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Thấy xe sắp đến gần, tôi cố hết sức nhưng kéo áo trên vai che hai con rắn đẫm máu lại.

Người trên xe nhìn thấy xe điện, quay đầu lại nhìn tôi một cái, tuy nhiên có lẽ sợ gây chuyện nên cũng không dừng xe mà đi thẳng luôn.

Tôi giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng hai tay không có sức lực, làm thế nào cũng không đứng được, không bao lâu, hai con rắn lại căn thêm một miếng thịt, đau đến mức cơ thể tôi khẽ giật.

Ngay lúc tôi đang nghĩ mình phải trở lại cột mốc biên giới thì đột nhiên phát hiện phía trước có gì đó lóe lên.

Áo choàng ám kim, khẽ lay động dưới ánh đèn đường.

Mặc Dạ vươn tay ôm tôi lên, đi đến bên cột mốc biên giới của trấn.


Tôi quay đầu nhìn hắn, đang muốn hỏi hắn không phải anh cũng không thể ra khỏi trấn sao.

Thì nhìn thấy có gì đó đang động đậy phía dưới áo choàng đen.

Rất giống tôi hôm qua, phía dưới áo choàng trắng của Liễu Đông Phương cũng có thứ gì đó cử động…
Đến khi đi đến chỗ cột mốc, Mặc Dạ ôm tôi, giống như một trận gió lớn thổi qua, chúng tôi đi đến động của hắn.

Hắn ném thẳng tôi vào hồ nước, nước lạnh như băng ngập quá bả vai, dường như hai con huyết xà kia sợ lạnh, nó lập tức rụt lại.

Chỉ chừa trên vai, một lỗ rách lớn đang rỉ máu vào trong nước hồ lạnh giá.

Tôi sặc nước, quay đầu nhìn vết cắn dày đặc, dùng tay chọc vài lỗ.

Lỗ rất nhỏ, dù tôi chọc thế nào cũng không thấy rắn nữa.

Mặc Dạ cởi áo choàng ra, cởi từng cái từng cái một.

Dưới ánh sáng nhợt nhạt của côn trùng phát sáng, tôi ngẩng đầu nhìn cơ thể hắn, dù sao hai ngày trước đã làm cả rồi, bây giờ nhìn cũng không sao cả.

Khi hắn cởi áo sơ mi ra, tôi nhìn thấy từ xương bả vai xuống thắt lưng rồi xương chậu, một con huyết xà đang phun lưỡi, cắn thịt hắn.

Mặc Dạ không có thân trắn, nhưng mỗi lần huyết xà cắn một miếng, hắn đều đau đến mức mắt co rút, có thứ gì đó trắng nhuận lộ ra.

Hắn bước từng bước vào hồ nước, tựa người và vách đá, nhìn thấy huyết xà lui vào thì mới quay đầu nhìn tôi: “Ba mẹ em không chết nhưng rời khỏi thôn thì có lẽ cũng không khác em là mấy.


“Nếu muốn cứu bọn họ, em phải ngoan ngoãn ở lại trong thôn này.

” Mặc Dạ vươn tay vuốt tóc tôi.

Khi ngón tay chạm đến đuôi tóc, dường như còn ngoắc một cái.

Nhưng tóc tôi quá ngắn, hắn cuộn tròn ngón tay thì cũng rơi xuống ngay, không có gì quấn quanh cả.

Quấn quanh mềm mại…
Trước mắt tôi hiện lên người phụ nữ ở gác xép kia, tóc đen thả xuống, dài đến mắt cá chân của Ngưu Nhị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.