Xà Đại Nhân

Chương 25: Bản Danh Sách Kỳ Lạ


Bạn đang đọc Xà Đại Nhân – Chương 25: Bản Danh Sách Kỳ Lạ


Mặc Dạ dù đã nhanh chóng đưa tay lên che mắt, nhưng gương mặt trắng bệch bởi lâu ngày không thấy ánh mặt trời, ẩn hiện dưới mái tóc đen nhánh đó bỗng tiếp xúc với môi trường bên ngoài, nên trông vô cùng nổi bật.
Nhưng không đợi đến lúc gương mặt đó hoàn toàn lộ diện sau lớp tóc đen thì đã bị Mặc Dạ ôm thẳng ra ngoài.
“Long Duy, nhìn kìa, có phụ nữ!” Ngưu Nhị ríu rít ở đằng sau gọi tôi.
Xong, hai mắt tôi đã bị Mặc Dạ bịt kín, người thì bị Mặc Dạ ôm chặt, phóng như bay rời đi.
Ngưu Nhị gần như gấp rút đuổi theo, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng anh ta xê dịch cái tủ ra ngoài.
Tôi bị Mặc Dạ ôm một mạch đến lầu hai, rồi mới chịu thả tôi xuống, trầm giọng nói: “Người đó cứ để tôi giải quyết, em đừng nhìn.”
“Người đó là ai vậy?” Trước mắt tôi là mái tóc đen buông thõng, hơi rối đang lay động.
Tôi còn tưởng vụ trưởng thôn Đường Bá giấu nữ nhân chỉ là Ngưu Nhị nói nhăng nói cuội, cùng lắm thì là búp bê người lớn gì đó thôi.
Nhưng thật không ngờ đó lại là một người sống, lúc nãy rõ ràng cô ta đã sáp đến, và còn định nhìn tôi nữa, chứng tỏ rằng nó ý thức.
Chuyện trưởng thôn giấu nữ nhân, ngay cả Ngưu Nhị cũng biết thì không có khả năng những người trong thôn không biết, tại sao không nghe thấy họ nhắc đến bao giờ?
Nhưng nghĩ kĩ lại, hình như ba mẹ chưa từng kể cho mình về chuyện trong thôn thì phải!
Mặc Dạ hít một hơi, rồi nói với tôi: “Em đừng quản.”
“Mặc Dạ, đó là bí mật gì? Những người của thôn Hồi Long đã chết rất nhiều…Bí mật gì mà phải tước đi mạng sống của bao nhiêu người để che giấu chứ.” Tôi duỗi tay chỉ lên lầu.
Gằn giọng nói: “Lẽ nào, thật sự phải chôn tôi vào trong quan tài rắn sao?”
“Có phải chỉ cần chôn tôi vào quan tài rắn, Long Thiền sẽ theo tôi vào đó và không gây tai họa cho người bên ngoài nữa, đúng không? thôn Hồi Long, chỉ cần đợi một người Long Gia nữ tử tế quan tài thì chí ít thôn Hồi Long cũng được yên ổn mười tám năm!” Cảm xúc mà tôi vẫn cố đè nén bỗng dần dần mất khống chế.
Nhìn chằm chằm Mặc Dạ, nói: “Đúng thế, anh vì muốn tốt cho tôi, muốn bảo vệ tôi, vì muốn tôi không phải chịu tổn thương.

Nhưng tôi muốn tự mình giữ lấy mình, tôi sợ người mà anh muốn che chở, có thể không phải là tôi!”
“Mấy người cái gì cũng không nói cho tôi biết, vậy bây giờ tôi sẽ tự lần manh mối, nhưng anh lại ngăn cản tôi.


Anh muốn tôi phải làm sao?”
“Gả cho anh, sau đó không quan tâm gì hết, hoặc là cùng lắm tìm Liễu Đông Phương, nhảy vào quan tài rắn, kết liễu bản thân, sau đó thuận tiện chấm dứt mọi chuyện tại đây!” Cả người tôi run bần bật.
Hai chân mềm oặt, ngồi chồm hổm xuống đất, hay tay bưng lấy mặt.
Cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác, càng ngày càng có nhiều người chết, nhưng vẫn chưa chấm dứt tại đó.
Nọc rắn trong người tôi cũng ngày một trầm trọng, sáng sớm hôm nay, khi tôi từ trong thùng gạo đi ra, cảm nhận rất rõ hai chân mình trở nên mềm nhũn…
Cảm giác khô nóng đó, không chỉ khiến người tôi nóng bừng mà còn làm tôi tâm phiền ý loạn.
“Ngày trước, tôi từng kể với ba mẹ tôi là nằm mơ thấy anh nhưng họ lúc nào cũng mắng tôi, nói tôi trẻ con, tin những thứ đó…” Mũi tôi cay cay.
Tay chống mày: “Cái đêm mẹ tôi rời đi, đã nói gì với anh? Bà ấy biết là anh sẽ bảo vệ tôi, nên bọn họ mới bỏ đi.

Bà nội tôi biết đến sự tồn tại của anh thì chắc chắn ba tôi cũng biết, đúng không?”
“Nhưng họ trước giờ chưa từng hé răng với tôi nửa lời.

Sau khi xảy ra chuyện, lại bỏ đi biệt tích, đi đâu cũng không nói cho tôi một tiếng, bỏ lại tôi một mình đối diện với tất cả!” Mũi của tôi như thể bị sặc cái gì, chua một cách lợi hại, chỉ có thể hít thở một cách nặng nề.
Rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ: “Có lẽ lúc đầu, họ cũng vì muốn tốt cho tôi, vậy giờ thì sao? Tôi còn chưa chạy trốn, cả thôn Hồi Long đã gặp tai họa.

Các người vẫn còn muốn che dấu nữa à!”
“Người thôn Hồi Long phát rồ là do tổ tiên họ tạo nghiệp, nhưng Long Thiền cứ chấp nhất phải giết từng người từng người một trước mặt tôi, coi như tôi chống lại được nọc rắn đi chăng nữa, cứ tiếp tục như vậy cũng có ngày tôi sụp đổ mất!” Mọi thứ trước mặt tôi bỗng chốc biến thành muôn hình muôn vẻ.
Thủy quang lấp lánh, dường như áo bào đen trên người Mặc Dạ tỏa ra vầng hào quang tinh khiết.
Cười khổ, nói: “Mễ bà Tần thấy vì tôi mà khiến nhiều người mất mạng, lúc nào cũng nói thẳng mặt là tôi máu lạnh.


Nhưng tôi cảm thấy rất sợ hãi, sợ tôi một khi vào quan tài rắn sẽ biến thành bộ dạng giống Long Thiền.”
Long Thiền tuy lợi hại, nhưng ả không phải người!
Mặc Dạ đứng bất động ở một bên, mặc cho tôi thoải mái trút giận.
Tôi cũng hiểu, không nên nổi cáu với hắn.

Nhưng một màn vừa rồi thật sự đã làm tôi suy sụp…
Khi tôi đối mặt với mễ bà Tần luôn phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng với Mặc Dạ lại khác, dường như không đến nỗi quá ngột ngạt.
Một lúc sau, Mặc Dạ cúi người xuống, đưa tay ôm chặt lấy tôi, trầm giọng nói: “Thứ ở trên lầu, em vẫn không nên nhìn thì hơn, bây giờ khả năng em không tiếp nhận nổi…”
“Tại sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng Mặc Dạ.
Vẫn mơ màng không hiểu được, rõ ràng thứ đó ở ngay trên lầu, tôi nhìn thì có làm sao?
Trên mặt Mặc Dạ lộ vẻ khó xử, có vẻ như đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
“Mặc Dạ, ngươi đúng là rắn như tên gọi, có tu dưỡng mà chả có cá tính.” Đột nhiên, Liễu Đông Phương thình lình xuất hiện bên ngoài mép cửa sổ.
Hắn ta dựa sát vào bệ cửa sổ, nhìn tôi nói: “Long Duy này, thứ ở trên lầu, ta cũng khuyên cô là không nên nhìn.”
Nhìn thấy hắn ta, tôi bật dậy ngay lập tức: “Anh biết thứ trên lầu là cái gì?”
“Ta biết lâu rồi.” Liễu Đông Phương cười khà khà.
Cái đầu lấy một tư thế rất cổ quái ngo ngoe về phía trước, mỉm cười: “Cô mà nhìn rồi, cam đoan tam quan của cô sẽ vỡ tanh bành, toàn bộ thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
“Nếu quan tài rắn đã thả xà bà ra, thì chỉ có thể sai Long Thiền dồn ép dần dần để cô chủ động bước vào quan tài.” Liễu Đông Phương treo một nụ cười bí hiểm trên mặt.
“Nếu cô không muốn bị Long Thiền từng bước dồn vào đường cùng thì cách tốt nhất là ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, cô tự mình suy nghĩ cho kĩ đi.” Hắn ta nói xong thì trượt xuống cửa sổ.

Nhưng mới trượt được một nửa thì hắn ta bỗng dừng lại, nhìn chòng chọc Mặc Dạ: “Ngươi chả khác hồi trước tẹo nào, muốn đợi đến khi cô ta tình nguyện gì chứ? Mặc Dạ, bởi vì cô ta đặt cho ngươi cái tên này mà ngay cả bản chất của mình cũng thay đổi rồi ư?”
Mặc Dạ chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Đông Phương: “Ngươi thì tốt chỗ nào?”
Liễu Đông Phương cười khúc khích, trầm giọng nói: “Nếu không có ta đưa ngươi vào quan tài rắn, khéo bây giờ ngay cả một con quỷ ngươi cũng không bằng.

Quan tài rắn…”
Trong lời nói của hắn ta ẩn chứa sự cảm khái vô hạn, thời điểm khi hắn ta trườn xuống dưới còn dùng ánh mắt thương cảm nhìn vào tôi.
Thoắt một cái đã không thấy tăm hơi!
“Các người đúng là không có chút cố kỵ nào cả, nhắc đến “Cô ta” ngay trước mặt tôi, cứ làm như tôi không biết tôi chỉ là vật phẩm thay thế không bằng.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan những cảm xúc tiêu cực đó.
Nói với Mặc Dạ: “Xin lỗi, tôi không nên nổi cáu với anh.”
“Không sao, em đã từng nói là người có thể cho mình tùy ý nổi cáu mới là người thân thiết nhất.” Mặc Dạ thuận miệng đáp một câu.
Lời này đâu phải là tôi nói.
Mặc Dạ nói xong mới ý thức được tôi để ý cái đó.
Sắc mặt lập tức trầm xuống, chuyển giọng nói: “Cái người ở trên lầu, em tốt nhất đừng nên nhìn, Liễu Đông Phương sẽ chăm sóc nó.”
“Long Duy! Long Duy!” Ngưu Nhị cuống cuồng tìm tôi một thôi một hồi.
Anh ta gấp gáp đổi theo, hướng về tôi nói: “Cô không thích người phụ nữ đó à? Nhưng trưởng thôn thích lắm, lúc nào cũng thấy trò chuyện tâm sự cùng cô ta.”
“Người phụ nữ đó là ai?” Tôi nghĩ thầm nếu đã không thể nhìn, vậy thì đành hỏi vậy.
Ngưu Nhị nhăn mày, chỉ về phía tôi: “Giống như cô vậy…”
“Ngưu Nhị.” Mặc Dạ trầm giọng quát.
Ngưu Nhị gần như bị dọa sợ thót tim, khuôn mặt thô kệch tràn ngập vẻ đáng thương.
Hướng về phía tôi chỉ vào phòng bên cạnh: “Đồ của trưởng thôn đều ở trong….tôi phải đi gác thôn.”
Nói xong, có vẻ như rất sợ Mặc Dạ nên vội vàng chạy một mạch xuống dưới lầu.
Tôi quay đầu, liếc mắt nhìn Mặc Dạ.


Hắn nhìn sâu và thở dài một hơi: “Có những chuyện, biết rồi sẽ không có lợi cho em.”
“Còn khủng bố hơn quan tài rắn sao?” Tôi đi về phía phòng sát vách.
“Quan tài rắn chỉ là thứ nó muốn, có một số thứ càng không thể dùng từ nào để diễn tả sự khủng bố của nó.” Mặc Dạ tựa hồ có chút cảm khái.
Lại giống như tự độc thoại một mình, rồi biến thành vòng ngọc rắn đen quấn quanh cổ tay tôi.
Những thứ đi ra từ quan tài rắn đều biến thành cái dạng gì, Long Thiền mới tiến vào chưa đến hai ngày? Lúc đi ra đã hoàn toàn bất bình thường!
Liễu Đông Phương nhất mực cùng Long Gia nữ tử bảo hộ quan tài rắn, cũng không biết lợi hại đến đâu.
Phòng sát vách đã bị khóa, cơ mà từ đường trong thôn cũng đã tu sửa mấy năm trời, dùng là loại khóa ấn.
Tôi lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, thông qua khe cửa quẹt hai cái thì mở được.
Hồi còn bé, ba mẹ tôi không cho phép tôi xem TV nên đã để chúng vào phòng của họ.
Thỉnh thoảng nhân lúc họ ra ngoài, tôi lén dùng thẻ để mở cửa sau đó vào phòng họ xem trộm, nên cũng luyện được một tay điêu luyện.
Trong phòng cũng không có thứ gì lạ, chỉ có một ít tài liệu, cùng các loại con dấu này nọ.
Tôi lật xem rất lâu, cuối cùng tìm thấy một bản danh sách của toàn bộ người trong thôn ở dưới đáy của giá sách.
Nhìn lướt qua một cái, bản danh sách này trông vô cùng tỉ mỉ, ghi cặn kẽ từng nhà từng người nhập cư.
Không chỉ họ tên, ngày tháng năm sinh, giới tính mà còn có chuyển đổi ngày sinh tháng đẻ, kèm theo dòng chú ngữ được ghi bằng bút đỏ, nhìn nó mà tôi không hiểu gì cả.
Người của thôn Hồi Long đều mang họ Long.
Những nàng dâu được cưới từ bên ngoài về cũng được ghi đầy đủ ngày sinh tháng đẻ, thậm chí có cả của cha mẹ anh chị em trong nhà, mỗi cái đều có một loạt chú ngữ ở phía sau.
Thứ này được làm rất chi tiết, mỗi hộ là một trang riêng biệt, tôi lật đi lật lại rất lâu cũng không tìm thấy nhà tôi.
Lật một mạch đến hết cũng không có!
Trong thôn có tổng cộng sáu bảy mươi hộ dân, tôi sợ mình hoa mắt nên lật lại xem một lần nữa nhưng vẫn không thấy bản danh sách của nhà tôi.
Tôi lật lại từ đầu nhưng lần này lại phát hiện một số chỗ khác biệt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.