Xà Đại Nhân

Chương 247: Chính Xác Thì Nó Có Nghĩa Là Gì


Bạn đang đọc Xà Đại Nhân – Chương 247: Chính Xác Thì Nó Có Nghĩa Là Gì


Liễu Đông Phương dường như đang nói với tôi, và hắn dường như đang nói với chính mình.
Vừa dứt lời, hắn liền biến thành thân rắn phiêu tán đi.
Tôi đã chạm vào chiếc vòng tay con rắn.

Nó có cả màu đen và trắng.

Chính xác thì nó có nghĩa là gì?
Tôi, Liễu Đông Phương, Long Duy, Mặc Dạ…?
Từ túi nhỏ áo trong lấy ra một bức kính mắt, toi nhìn thoáng qua thời gian, đem Thần Hành Phù trực tiếp dán tại trên đùi, sau đó đi về hướng Phạm lão sư.
Nhà của Phạm lão sư trước kia tôi đã từng đến, đi đến nơi mới chín giờ tối, Phạm sư mẫu chắc là chưa ngủ.

Có Thần Hành Phù, tôi đến rất nhanh.

Ta đến vừa lúc thấy Phạm sư mẫu đang trong chuồng heo thêm rơm rạ
Còn cầm đèn pin hướng bên trong nhìn, dường như đang lo lắng cái gì, đèn pin quang quét qua, soi sáng tôi, đầu tiên là vui mừng bu lại, chờ thấy rõ tôi, liền lại có chút nghi hoặc: “Muội đà, ngươi tìm cái nào?”
Tôi nheo mắt nhìn về đằng trước, Phạm lão sư tuy tương đối cứng nhắc, nhưng gần đây làm phụ đạo, tương đối nhiều tiền.
Vốn cho là hắn như vậy để ý sư mẫu, sẽ là khí chất người rất tốt.
Nhưng trước mắt Phạm sư mẫu, lại chỉ là một cái tướng mạo phổ thông, mặc có thể nói là người trông vô cùng lôi thôi.
“Ta là giúp Phạm lão sư đến tặng đồ.” Ta nheo mắt thấy nàng, móc ra bức hình kính mắt, cùng bộ điện thoại: “Phạm lão sư để cho ta giúp hắn đem cái này mang về cho các ngươi.”
Qua một hồi lâu, mới “A” một tiếng, cầm đèn pin hướng trong chuồng heo nhìn một chút.
Tôi đi qua, lúc này mới phát hiện nhà cô ta heo giống như có chút phát cuồng, không ngừng vây quanh chuồng heo đi lại, móng heo loạn đào.
Cô ấy không thể nhìn thấy nó, nhưng tôi nhìn theo đèn pin và nhìn thấy một thứ gì đó màu đen bốc lên dưới lớp lông cứng, và những con lợn của cô ấy đã bị nhuộm đen đi rất là nhiều.
” Nhà tôi có mấy con lợn.

Có hai người trong số họ đã thấy.


Con này giết con kia.” Mẹ Phạm sư phụ thở dài nhìn tôi rồi quay vào nhà.
Tôi nhìn con lợn đang loạn lên, bây giờ nó đã bắt đầu điên cuồng giết chết đồng loại, tôi sợ nó lại bắt đầu cáu kỉnh.
Nhưng mẹ Phạm sư huynh bước vào, tôi cũng vội vàng đi theo.
Sân nhà cô ấy là kiểu sân thời ngày xưa, dưới mái hiên có một cái chum đá to dùng để đổ bánh chưng, đựng đầy nước và đựng một bát sen, cái sân thì nhỏ thanh lịch hơn một chút.
” Tôi sẽ làm cho cô món cá trạch, luộc với đậu hũ ” Me Phạm sư huynh thấy tôi sau đó nhìn về phía hũ đá.
Cô vội vớ lấy con chạch ném vào cái xô bên cạnh: “Lão Phạm mê cái món này lắm, bảo mấy hôm nữa sẽ đi chơi, tôi bắt chạch về sợ sụt cân nên nhốt trong này.”
“Trong tủ lạnh có nước suối đậu phụ hái ở sau thôn.

Tôi ở sau nhà rút ra một ít hành cho ngươi nếm thử.

Một miếng luộc chín, vừa mềm, vừa ngon.” Mẹ Phạm sư huynh vừa cười vừa nói.
Gương mặt sần sùi vì nắng gió dường như đã dần dần dịu lại.
“Không, tôi đến đây để giao đồ.” Đột nhiên, tôi cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, không muốn nhìn nữa, tôi quay lại, đặt cặp kính và chiếc điện thoại cũ lên bệ cửa sổ.

..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.