Bạn đang đọc Xà Đại Nhân – Chương 243: Khó Mà Lui
“Nước làm vạn vật tan chảy nhưng cũng tạo ra vạn vật, hơi nước đi vào trong cơ thể, rồi lập tức ngưng tụ thành dao, từng con dao đi vào khe hở, lột da rút xương lập tức hoàn thành.” Mặc Dạ thấy tôi sững sờ, nhìn bộ xương gà đó rồi trầm giọng nói: “Nếu em có hứng thú thì ta có thể dạy em”
“Không cần, tôi không cần học.
Chỉ là một ngày sau cùng thì ham học gì nữa.
Tôi nhìn chằm chằm bộ xương gà biến thành màu đen, nặng nề nói: “Người cả trấn đều thế này phải không?”
Mặc Dạ gật đầu, đứng dậy nhẹ nhàng gõ ngón tay, tất cả gà vịt chết lập tức bị lửa thiêu thành tro bụi: “Tà quan tạo thành từ việc bắt chước mọi thứ của quan tài rắn, nhưng lâu nhất cũng chỉ mới mười tám năm.
Nhưng uy lực của tà quan mà em thấy được, thật ra cũng chỉ là mặt ngoài thôi.
Em nghĩ về cỗ quan tài trẻ em kia đi, chỉ mỗi oán khí của nó đã khiến trong người của mỗi người dân thôn Trần Gia đều có giun nước.”
“Còn hắc lệ mà quan tài rắn trấn áp, nó hấp thu tất cả cảm xúc tiêu cực của mọi người, em nghĩ xem nó nghiêm trọng đến mức nào.
Mặc Dạ nghiêng đầu nhìn những biểu ngữ được treo lên đó.
Dường như thông qua biểu ngữ mà nhìn thấy cái gì: “Thế nên việc em phải làm không chỉ là trấn áp Dung Thiên , mà còn là dẫn số hắc lệ tràn ra bên ngoài trở về”
Tôi mím môi: “Xà quân đang muốn cho em biết khó mà lui sao?” “Chỉ là nói cho em đừng có tốn công vô ích, khi cần từ bỏ thì cứ từ bỏ” Mặc Dạ vươn tay ra ôm tôi, vừa xoay người thì đã đến động phủ.
Lúc này tôi mới phát hiện, bây giờ tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Lần này tôi còn chưa có cảm giác thì đã đến bên bờ hồ Âm Dương rồi.
Lần gần đây nhất hắn dẫn tôi đến, tôi còn cảm giác được tiếng gió một lúc lâu.
Giờ đã vào đêm, nước trong hồ Âm Dương trở nên lạnh lẽo, Mặc Dạ tháo thắt lưng đó ra, cởi bộ đồ đen trên người xuống rồi vào ngâm mình trong hồ Âm Dương.
Tôi nhìn cơ thể hoàn mĩ như pho tượng của hắn chầm chậm dừng lại sau phiến đá của hồ Âm Dương, rồi cũng từ cừ cởi áo quần.
Nước trong hồ Âm Dương lạnh vô cùng, tôi đá bay giày, đi lên phiến đá lạnh, chầm chậm bước vào trong ao nước.
Mặc Dạ thì chỉ đứng yên trong ao, lẳng lặng nhìn tôi.
Đến khi tôi dựa vào phiến đá bên bờ, nhìn chằm chằm vảy văn trên xương quai xanh của hắn, hắn mới bình
tĩnh hỏi: “Lần này không hỏi gì sao?”