Bạn đang đọc Xà Đại Nhân – Chương 14: Nhớ Lại Chuyện Khi Xưa
“Mặc Dạ.” Tôi thấy Mặc Dạ xuất hiện thì kéo hắn lại, rồi dừng sức đâm sào tre lên thân rắn.
Nhìn Liễu Đông Phương: “Anh cũng chết đi, anh có tin tôi sẽ đâm thân rắn này thành mấy khúc luôn không.”
Tôi kéo Mặc Dạ chậm rãi lùi ra sau, trầm giọng nói với hắn ta: “Nếu anh không gắng gượng được thì về vòng ngọc rắn đen trước đi.”
Dường như Mặc Dạ bị hạn chế gì đó nên sức lực không đủ, không thể dùng sức quá nhiều.
Ban nãy hắn ngăn Liễu Đông Phương hai lần, lúc này chắc đang gắng gượng rồi.
“Ha ha!” Liễu Đông Phương nghe rồi cười ha ha, nhìn tôi nói: “Quan tài rắn sắp xuất hiện, thế mà ngươi bảo Mặc Dạ đi trước? Long Duy, ngươi không biết quan tài rắn là cái gì sao?”
“Đã hiến tế con gái nhà họ Long thì quan tài rắn sẽ xuất hiện, ngươi có muốn xem không?” Liễu Đông Phương chỉ xuống mộ.
Cười nhạo tôi: “Ngươi biết tại sao mười tám năm trước, rõ ràng chị họ ngươi sinh trước ngươi một tháng, nhưng nhà họ Long lại phải chờ người sinh ra rồi hiến tế ngươi cho quan tài rắn không?”
“Vì bác ngươi bị mê hoặc, không chịu mang chị họ ngươi về, còn lấy tiền thu mua hết tất cả thôn dân, chỉ chờ ngươi ra đời rồi chôn ngươi vào đó thôi.” Giọng nói Liễu Đông Phương lạnh lùng.
Giống như đang nói đùa vậy: “Nhưng khi mở quan tài ra, bọn họ thấy trong quan tài là vàng bạc châu báu truyền từ đời này sang đời khác nên nổi lòng tham, xui khiến ba ngươi đánh chết ta, chỉ cần đánh chết ta thì sẽ không cần chôn sống ngươi.”
“Ngươi lợi hại như thế thì làm sao mà đánh chết được.” Tôi nhìn Liễu Đông Phương, không tin tưởng lắm.
“Lúc khác thì đương nhiên không được, những người khác cũng không thể, nhưng khi đó ta đang lột da, hơn nữa người đánh lại là ba ngươi, nên ta đã bị đánh chết.” Oán hận của Liễu Đông Phương rất sâu nặng.
Ánh mắt sâu kín nhìn tôi: “Tội nghiệp ba ngươi bị ta cắn một cái suýt mất mạng.
Nhưng bác ngươi lại chia số vàng bạc châu báu đó cho các thôn dân.
Trong thôn ngươi, trừ nhà ngươi ra thì ai nấy cũng sống rất tốt, chẳng làm gì cũng có tiền.
Buồn cười là ban nãy ngươi còn cứu họ.”
“Bác ngươi biết mình bị bệnh sắp chết nên muốn vùi mình vào quan tài rắn, định nhờ quan tài rắn để có thể sống tiếp, còn muốn chết rồi bảo vệ cô chị họ của ngươi.”
“Đám thôn dân này còn muốn kiếm vàng nên cũng ồn ào cùng lên tìm quan tài rắn.
Ta sẽ cho chị họ của ngươi quay về, cho Long Tạ Hữu ông ta được như ý.” Liễu Đông Phương chậm rãi ngẩng đầu.
Mưa rơi lên mặt hắn ta, hình như hắn ta lại rất hưởng thụ: “Mặc Dạ, ngươi không bảo vệ được Long Duy.
Ngươi ngăn được ta chứ lẽ nào sẽ ngăn nổi quan tài rắn sao?”
Liễu Đông Phương vừa nói xong, rắn trong mộ bắt đầu hoảng sợ bò ra ngoài, tiếng kêu trong mộ đó lại vang lên: “Long Duy …!Long Duy …”
Hai chân không khống chế được mà muốn đi đến mộ, Mặc Dạ vội vàng ôm lấy tôi.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu nhìn Liễu Đông Phương: “Không phải anh sao?”
Liễu Đông Phương thấp giọng cười ha ha: “Ta chỉ muốn ngủ với ngươi trong quan tài rắn thôi, chứ không muốn để quan tài rắn ăn ngươi.”
“Rốt cuộc quan tài rắn là thứ gì?” Tôi cầm sào tre, khều thân rắn rồi quơ quơ: “Anh không nói thì tôi sẽ ném thân rắn của anh vào trong.”
Nhưng Liễu Đông Phương chẳng thèm để ý, vươn tay ra, thân rắn bị đóng mấy cái đinh nhánh chóng di chuyển theo sào tre đến chỗ tôi.
Mặc Dạ ôm tôi, một tay bắt lấy thân rắn đó, rồi ném vào trong mộ: “Liễu Đông Phương, ngươi vào quan tài rắn mà tìm đi.”
Khi Mặc Dạ dẫn tôi trốn theo dòng nước, ánh mắt tôi nhìn đến cái mộ, chỉ thấy cả ngôi mộ trông như một cái chậu máu hình vuông khổng lồ, giống như một chiếc quan tài nằm trên tấm nhung màu đỏ máu.
Thi thể của bác và chị họ chầm chậm chìm xuống, mà thân rắn của Liễu Đông Phương cũng xuống theo.
Cũng chính cái nhìn đó, dường như chị họ đang bị chìm xuống mở mắt ra, gương mặt tái nhợt nở nụ cười quỷ dị, nhìn tôi rồi nói: “Long Duy, mau qua đây!”
Rõ ràng Long Thiền chìm xuống xa lắm rồi, nhưng âm thanh đó cứ văng vẳng trong đầu, giống như tiếng kêu đó.
“Đừng nhìn!” Mặc Dạ vung tay áo đen lên che mắt tôi, dẫn tôi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Liễu Đông Phương ở xa xa, hình như chẳng sốt ruột gì, mà chầm chậm đi đến ngôi mộ rồi nhảy xuống.
Mặc Dạ chạy chưa được bao xa thì thở không ra hơi, nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Đến đây thì quan tài rắn không gọi em nữa đâu, em tự chạy đi, đừng về thôn.”
Tôi nhìn gương mắt tái nhợt của hắn rồi gật đầu: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Mặc Dạ chẳng kịp gật đầu mà cơ thể đã trở nên trong suốt, rồi chẳng thấy đâu nữa.
Tôi chạy xuống theo dòng nước, chạy chưa được bao xa thì nghe tiếng tiếng cười ha ha: “Con gái nhà họ Long bị rắn quấn thành xà bà, sinh ra rắn con.
Rắn con được sinh ra lại mang họ Long, bạn nói xem có lạ không, có quái không.”
Ngước mắt nhìn thì thấy Ngưu Nhị cầm một cái ô rách, cười ha ha nhìn tôi: “Long Duy , ha ha, Long Duy !”
Tôi nhìn Ngưu Nhị, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Vội vàng chạy đến: “Sao anh đến đây? Anh không trông coi thôn sao?”
Ngưu Nhị cầm cái ô rách che đầu cho tôi, gương mặt râu lún phún nhìn tôi: “Long Duy , Long Duy …”
Gọi rồi lại gọi, anh ta nhìn sang phía ngôi mộ.
Giọng nói hình như không quá mơ màng, mà dường như là nặng nề than thở: “Tôi không canh giữ thôn, mà tôi bảo vệ cô.”
Tôi sửng sốt, rồi Ngưu Nhị cười ha ha, vỗ tay hét lên: “Long Duy ở đây này, Long Duy ở đây này.”
Nói rồi anh ta kéo tôi chạy ra ngoài.
Chạy chưa được bao xa thì thấy ba mẹ mặc áo mưa, cầm đèn pin và thanh gỗ, dẫn theo mấy cảnh sát tìm kiếm ở ngọn núi này.
Vừa thấy tôi thì mẹ tôi vội vàng chạy đến ôm chầm tôi: “Long Duy, con không sao chứ? Không sao chứ?”
“Mẹ!” Tôi thấy ba mẹ không sao, nhất thời cũng yên tâm hẳn.
Vội vàng định nói chuyện quan tài rắn, nhưng ba tôi lại nói: “Con gái tôi bị dọa sợ, tôi đưa con bé về tắm rửa trước, có chuyện gì thì lát nữa tôi cùng còn bé đi ghi biên bản.”
Dường như mấy cảnh sát đó cũng thở phào, tỏ vẻ người không sao cả là được rồi.
Mẹ tôi kéo tôi ra ngoài, ba tôi cho Ngưu Nhị một bao thuốc lá rồi cầm tay tôi, ra hiệu tôi đừng nói bậy.
“Ngọc Chi đâu?” Tôi nghĩ đến Trương Ngọc Chi bị giam nên nghiêng đầu nhìn mẹ tôi.
“Trương Ngọc Chi đang ở trong bệnh viện với đạo sĩ Trương, không sao cả, lát nữa con gọi cho con bé đi.” Ba tôi ngậm điếu thuốc nói.
Đang định châm thuốc, nhưng bật lửa lên hết lần này đến lần khác mà vẫn không châm được, đổi sang điếu khác thì vẫn ướt.
“Hút gì mà hút, không sợ Long Duy bị sặc sao.” Mẹ tôi ôm tôi, trợn mắt nhìn ba tôi nói.
“Hút một điếu cho đỡ sợ thôi.” Ba tôi lại chẳng thèm để ý, ngậm thuốc đến trước mặt cảnh sát.
Nhưng đến chỗ ba tôi, dù ông ấy có châm kiểu nào thì thuốc vẫn cứ ướt.
Tôi sờ vòng ngọc rắn đen trên tay, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Chúng tôi về thẳng trấn trên chứ không vào thôn.
Ba tôi chiêu đãi cảnh sát trong cửa hàng bên dưới, mẹ thì cùng tôi lên tắm.
Cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhưng mẹ tôi không có ý định đi, đứng ở cửa nhìn tôi: “Mẹ nhìn xem.”
“Thật sự không sao.” Tôi biết bà ấy đang lo gì, trầm giọng nói: “Con ở lại chỗ mễ bà Tần một đêm.”
“Trên người con có chỗ nào mà mẹ chưa thấy, không nhìn thì mẹ không yên tâm.
Con không cởi thì để mẹ cởi giúp cho!” Mẹ tôi đứng bên cạnh thấp giọng thét lên.
Bà thét một tiếng rồi thôi, sắc mặt chẳng có tí gì bình tĩnh như khi đối mặt với cảnh sát, cả người run rẩy, tựa vào cửa phòng tắm, cứ như cả người sắp ngã xuống.
Từ nhỏ đến lớn, có làm gì thì mẹ tôi cũng như kiểu chẳng thèm để ý.
Đánh bài một đêm thua hơn mấy chục tỷ mà chẳng buồn nháy mắt, nhưng lúc này mắt đỏ hoe, mí mắt chớp chớp, giống như sắp sụp đổ vậy.
“Con cởi.” Tôi cởi từng cái ra, lúc cởi đồ thì vòng ngọc rắn đen trên cổ tay di chuyển.
Nghĩ đến Mặc Dạ vừa dập thuốc của ba tôi, lúc này chắc chắn có ý thức, tôi lập tức đỏ mặt.
Khi cởi ra hết rồi mà mẹ tôi vẫn chưa yên tâm, kéo tôi nhìn quanh một lượt, khi đã chắc chắn ngoại trừ vết thương bị rạch trúng thì không bị gì khác, lúc này mới yên tâm.
Bà ấy lấy nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo hơn, rồi nói: “Lát nữa gặp cảnh sát thì con nói vợ của Trần Toàn ở trên lầu chết, con sợ bị mẹ anh ta trả miếng nên đến nhà người thân tránh né, kết quả bị bọn họ đuổi theo gây chuyện rồi mới trốn lên núi, sau đó gặp phải bầy rắn mới báo cảnh sát.”
“Nhưng cái chết của bác và chị họ thì sao? Còn những thôn dân đó nữa…” Tôi ôm chặt mình, nhìn mẹ tôi và nói: “Ba mẹ muốn giấu sao?”
Tôi nghĩ đến chuyện quan trọng nhất: “Cái quan tài rắn đó vẫn còn nằm trong mộ, còn có con rắn tên Liễu Đông Phương, chúng ta…”
“Đừng nhắc đến quan tài rắn!” Mẹ tôi bỗng quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt hằn tơ máu, nặng nề thở hổn hển: “Long Duy, quên những chuyện này đi.
Đừng nói đến rắn và quan tài rắn, chuyện của bác và chị họ của con, không liên quan gì đến chúng ta.”
“Nhưng mà…” Tôi hơi nghi ngờ.
Mẹ tôi lại mệt mỏi khoát tay: “Con cứ ứng phó với cảnh sát như thế trước đi, chuyện khác nói sau.”
“Mẹ và ba vẫn luôn biết đến quan tài rắn đúng không?” Hai tay tôi ôm ngực.
Bắt đầu nổi da gà, nặng nề nhìn mẹ tôi và nói: “Thế nên trừ ăn Tết ra, ngày thường ba mẹ không hề dẫn con về thôn.”
“Ừ.” Mẹ tôi cầm tay nắm cửa phòng tắm.
Quay đầu lại nhìn tôi: “Năm mẹ gả cho ba con, đúng lúc cô của Long Tạ Hữu bị rắn quấn lấy, có một hôm bà ấy chạy ra khỏi sau núi, trên người đầy vết trầy xước, cùng với mùi tanh nồng nặc của rắn.”
“Hôm sau, nhà họ Long dời mộ, chôn bà ấy vào trong quan tài đó.
Chính là ngôi mộ mà con thấy đó, cũng là cái nơi mà lúc con sinh ra thì lại đào lên để dời mộ.” Giọng nói của mẹ nhẹ nhàng mà xa xôi.
Tôi lại cảm thấy lành lạnh: “Nếu mẹ biết mấy chuyện này, vậy tại sao năm đó mang thai con, dời mộ rồi mà còn đi về nữa? Mẹ cũng biết họ muốn chôn con vào đó?”.