Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 145: Đại kết cục (2)


Đọc truyện Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!! – Chương 145: Đại kết cục (2)

Editor: hoa hồng

Beta: hoa hồng

Ôm đứa bé trề môi hồng đi trên đường, không khỏi đưa tới ánh mắt tò mò, trừ bé gái đáng yêu được ôm trong ngực Lộ Nhi, càng tò mò hơn vì vẻ nôn nóng trên mặt hắn, đã năm năm không thấy bất kỳ biểu tình gì rồi, hôm nay là đã xảy ra chuyện gì sao? Không ít hàng xóm láng giềng thò đầu ra.

“Phụ thân, người cũng không nên nói cho mẫu thân biết là con đi tìm người, nếu không, có thể sẽ phạt con chép viết Tứ Thư Ngũ Kinh đấy.” Tội nghiệp nháy mắt to, vừa nhắc tới mẫu thân, ngược lại vẻ mặt của Kim Tử dè dặt, hoàn toàn không có bộ dạng cố làm đáng thương vừa nãy.

Vì sao nữ nhi đi tìm mình sẽ bị phạt Tứ Thư Ngũ Kinh? Đầy nghi ngờ trong đầu, nhưng riêng cái vấn đề này, đã làm hắn không nhịn được nổi giận, muốn hung hăng đánh Kim Bảo Nhi một trận.

Vung tay áo một cái, càng thêm nhanh hơn đi đến tiệm gạo, không ngờ, nàng trở lại trấn Lạc Thu, lại là đi tiệm gạo xem buôn bán trước, chẳng lẽ bản thân ở trong lòng của nàng không sánh bằng mấy hạt gạo kia, còn nữa, chuyện giả chết chết tiệt kia rốt cuộc là như thế nào?

“Đinh chưởng quầy, đừng để những thứ gạo và củi này quá gần, để tránh dẫn tới hoả hoạn, buổi tối lúc đốt cây nến công nhân trông chừng đừng nên đặt gần cửa sổ và để đồ dễ cháy bên cạnh……” Còn chưa bước vào, giọng nữ tỉ mỉ cẩn thận đã truyền ra từ bên trong, vốn gương mặt đầy tức giận lập tức dịu xuống, năm năm không thấy, bản thân nhớ nhung giọng nói trong như đinh chém sắt lại chứa từng chút dịu dàng này dường nào.

Vì sao nàng muốn rời khỏi trấn Lạc Thu giờ lại trở về?

Trong đầu nhảy ra vô số câu hỏi, cuối cùng, hắn chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, nếu nàng nguyện ý trở lại, nói rõ tất cả vấn đề đều sẽ giải quyết dễ dàng. 

Từ phía sau xông tới đây hai bóng dáng lỗ mãng, hai người sát nhau không ngừng bước chân, chỉ đành phải cứng rắn đụng phải phần lưng Lộ Nhi.

“Ai nha, này, Lộ Nhi, tại sao là huynh, còn không mau đi vào, nghe nói đại ca trở lại.” Vẻ mặt mừng rỡ nói một câu, hai người như gió vọt vào, cũng không chú ý đứa bé được Lộ Nhi ôm vào lòng cực kỳ giống hắn, chỉ há mồm hô to: “Đại ca, đại ca……”


Nhíu mày, mắt nhìn đôi mắt xanh da trời của đứa bé con trong ngực chuyển động xoay tít, Lộ Nhi xoa xoa sợi tóc mịn màng, trên người của nó, có mùi của Bảo Nhi, nhưng……

“Đinh chưởng quầy, không biết đại ca trở về chưa? Người đâu?” Bên trong truyền đến giọng nói không hiểu sao của Kim Quáng.

Thế nào! Bảo Nhi không ở bên trong? Mặt lập tức biến sắc, bóng dáng màu trắng nhanh chóng bước vào, liếc nhìn trong tiệm gạo trừ mấy vị nữ tử đang chọn gạo, hoàn toàn không có những bóng dáng khác.

Nàng không có ở đây! Nhưng mà, giọng nói nghe được lúc nãy, chẳng lẽ là ảo giác? Lộ Nhi nhìn về phía Đinh chưởng quầy, chỉ thấy hắn đang căn dặn những thứ gì đó cho người làm, sau khi nghe thấy câu hỏi của Kim Quáng, đang định trả lời……

Đột nhiên, Kim Tử đưa cánh tay ngắn nhỏ ra, gọi bóng dáng nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt đang đứng chọn gạo ở trong góc.

“Mẫu thân!”

Giọng nói trẻ thơ lại mười phần ý làm nũng, vang rõ mồn một ở trong tiệm gạo, dẫn đến mọi người không thể không nhìn về nơi giọng nói phát ra, Kim Quáng và Kim Chuyên thiếu chút nữa bị dọa đến cằm trật khớp, Lộ Nhi ôm một bé gái lúc nào, hơn nữa, bé gái này còn giống hắn như thế……

Ngừng thở, trong phút chốc gương mặt tuấn mỹ cũng nổi lên cảm xúc phức tạp, Lộ Nhi nhìn người ngồi xổm dưới đất đang từ từ quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa, trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, đúng là xấu hổ hạ mí mắt xuống.

“Đại ca!” Lần này hai người Kim Quáng và Kim Chuyên trật khớp cằm thật sự, “Đại ca…… Huynh, sao huynh lại ăn mặc thành bộ dạng một nữ tử…… Hơn nữa, nó, nó gọi huynh là mẫu thân?” Chỉ vào đứa trẻ đang cười khanh khách kia, hai người mở to miệng gần như có thể nuốt vào một quả trứng gà.

Ở một bên nhìn, Đinh chưởng quầy khẽ cười lắc đầu một cái, mới vừa rồi, vẻ mặt của mình cũng không khác Nhị công tử và Tam công tử, vậy mà, sau khi biết chuyện của nàng và Lộ Nhi, ngược lại hết sức may mắn, chủ tử đã có được hạnh phúc mình muốn.


“Nàng vốn là nữ tử, có gì mà kỳ quái.” Kéo nhẹ khóe miệng, giao Kim Tử trong ngực vào trong lòng Kim Chuyên, Lộ Nhi từng bước dồn ép lên phía trước, “Nàng nợ ta một lời giải thích.”

Năm năm, dung nhan không thay đổi, mà nhiều thêm một phần ý vị thành thục, phần luống cuống khi đối mặt với mình.

Đại ca vốn là nữ tử…… Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì được, nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không biết đại ca là nữ tử!

“Ngu ngốc, ngu ngốc!” Một ngón tay chỉ một người, Kim Tử cười cong mắt, “Đại cữu tử tiểu cữu tử là ngu ngốc.”

Lúng túng vỗ vỗ mép váy đứng lên, Kim Bảo Nhi nhìn sang xung quanh, nàng có thể cảm thấy trên người Lộ Nhi bộc phát ra tức giận, nhưng mà, cũng không có người nào dám tiến lên cứu giúp, không, phải nói là, quên mất tiến lên cứu giúp, trừ Đinh chưởng quầy, người làm trong điếm, khách, cùng với hai đệ đệ của mình đều toàn thân cứng đờ thành đá, tất cả đều trợn mắt há mồm đang nhìn mình.

“Không định trả lời, hả?” Một tay nắm được cằm của nàng, ép buộc tầm mắt Bảo Nhi đối diện mình, Lộ Nhi gần như cắn răng nghiến lợi hỏi, đã lúc này rồi, nàng còn có tâm tư đi xem người khác?

“Ta… ta cho là chàng thành tiên.” Giảm thấp giọng nói xuống, đang lúc cánh mũi càng ngày càng tràn đầy hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng, mặt nàng đỏ mở miệng, ngón tay trên mặt hơi lạnh, tim run lên, kìm lòng không được nâng lên, ngắm vào đôi mắt xanh như biển này.

Thành tiên? Hừ, lại là một lý do rất hay, hắn mím môi, bóng người trong tầm mắt, tươi cười rạng rỡ, trên da thịt vô cùng mịn màng có từng đám màu hồng phấn, tròng mắt màu đen óng ánh mê hoặc, dưới sống mũi xinh xắn là môi đỏ mọng khẽ run, đây là Kim Bảo Nhi, là Kim Bảo Nhi của hắn!

“Vì sao giả chết? Vì sao phải rời khỏi trấn Lạc Thu?” Chậm rãi đến gần kề, tay giữ chặt cằm nàng chợt thả nhẹ, rất hài lòng thấy vẻ vô cùng quyến luyến với mình trong mắt nàng.


“Không có, thiếp không có giả chết.” Khẽ gật đầu một cái, nàng đột nhiên mạnh mẽ đủ dũng khí, không để ý tầm mắt của mọi người, tay đang cầm mép váy ôm bên eo của hắn, “Lúc ấy, Trúc Hồng đang muốn lấy ra tinh khí của nàng, thiếp cũng đột nhiên bất tỉnh, vốn cho rằng bản thân chết rồi, nhưng mà, là Kim Tử đã cứu thiếp, đến Trúc Hồng cũng bất ngờ, cuối cùng, bởi vì sợ bản thân sẽ trở thành trở ngại chàng thăng tiên, cho nên mới để Trúc Hồng nói cho chàng biết, ta chết, Trúc Hồng tìm một sơn động giúp thiếp dưỡng thương, một tháng sau, thiếp nghe Trúc Hồng nói chàng không muốn thành tiên, nhưng Thái Bạch Kim Tinh thường xuyên viếng thăm hi vọng chàng lên thiên đình, vì không trở thành trở ngại của chàng, thiếp càng chỉ có thể quyết tâm tàn nhẫn rời đi, cho đến một tháng trước, Trúc Hồng tìm được thiếp.” Nàng tự nói với mình, cho dù bản thân làm “người chết” cả đời, Lộ Nhi vẫn sẽ không thành tiên, dù vậy, vì sao không trở lại cả nhà đoàn tụ.

Dùng sức nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương cực kỳ mệt mỏi, Lộ Nhi không ngờ ngay cả Trúc Hồng cũng lừa mình nhiều năm như vậy.

“Kim Tử không phải Xà Tộc.” Thời điểm khi hắn ôm nữ nhi, cũng đã rõ ràng.

“Cái gì! Nhưng nó có đuôi rắn, hơn nữa, nó thật sự là nữ nhi của chàng……” Trái lại Kim Bảo Nhi có chút nóng nảy, lôi kéo hắn nhìn về phía nữ nhi của mình, gương mặt giống nhau như đúc. 

Bất đắc dĩ lại buồn cười kéo tay của nàng, tất cả tức giận đã tan thành mây khói, hắn khẽ ôm ở eo của nàng.

“Ta biết rõ, nó là nữ nhi của ta, nhưng mà, nó lại là Long tộc, nàng giúp ta sinh một nữ nhi Long tộc, cho nên, nó mới có tiên khí bảo vệ nàng.” Thời điểm khi hắn ôm lấy nữ nhi, chính là nhìn thấy tóc mai giấu ở bên trong búi tóc, đó không phải là thứ Xà Tộc nên có.

Long…… Kim Bảo Nhi ngây dại, nàng có nghe nói qua Long và Xà vốn một nhà, nhưng…… Chẳng lẽ là bởi vì theo như lời Trúc Hồng nói, Lộ Nhi tìm một nữ tử sinh vào tháng âm ngày âm giờ âm, chính là vì sinh Long tử?

“Cám ơn nàng, sinh cho ta một nữ nhi mà ta vẫn chờ đợi, cũng cám ơn nó, đã cứu nữ nhân ta yêu nhất.” Giọng nói khàn khàn, hắn ở bên tai của nàng nhẹ nhàng nói.

Nữ nhân yêu nhất…… Có chút nghẹn ngào, im lặng gật đầu một cái, vùi mặt vào trong lồng ngực cực kỳ quen thuộc này, nước mắt nàng rơi như mưa.

Năm năm, rốt cuộc nàng lại trở về trấn Lạc Thu, cũng trở về bên cạnh nam nhân thật lòng đợi chờ mình.

Lúc rời đi, nàng cho rằng, cuối cùng hắn sẽ chọn thành tiên, đó là trải qua rèn luyện ngàn năm, nên được chính quả, nhưng mà, không ngờ, thế nhưng hắn lại vì mình buông tha tất cả cần có này.

Nàng có thể không trở lại ư!


“Chàng có thể không già, không chết, nhưng mà thiếp không thể.” Nàng hít hít cánh mũi.

“Có nữ nhi cùng với ta, mặc kệ là luân hồi mấy lần, chúng ta đều sẽ chờ nàng, trăm năm, ngàn năm, cho dù nàng thành cây, chúng ta cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh của nàng.” Lộ Nhi thiếu chút nữa có kích động nhào nặn nàng vào trong thân thể, người đáng yêu thế này, làm sao bản thân chịu buông tay được. 

Đứng ở một bên, hai người Kim Quáng và Kim Chuyên đang thoát khỏi trạng thái cứng đờ trừng mắt nhìn, nghe lén một lát, cũng không nghe được hai người bọn họ đang nói cái gì.

“Ngoại tôn nữ (cháu ngoại gái), cháu bỗng xuất hiện lúc nào?” Bọn họ không thể làm gì khác hơn là xuống tay với đứa bé hồng hào trong ngực.

“Hai người đồng ý để Tiểu Đồng và Tiểu Chân làm người hầu của cháu, cháu sẽ nói cho hai người biết.” Cắn ngón tay, mắt to chuyển động, đứa bé con cò kè mặc cả nói. 

Đứa bé này…… Không đơn giản giống như trong tưởng tượng của bọn hắn! Kim Quáng và Kim Chuyên đồng thời ý thức được, dò hòi một tiểu quỷ thông minh, còn không bằng chọn trực tiếp hỏi đại ca…… Không, đại tỷ hơn.

“Mẫu thân, đại cữu tử và tiểu cữu tử xiết con!” Hừ, không đồng ý? Không đồng ý thì tố cáo! Không phải trong sách đã nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn sao? Ai bảo hai đứa nhóc này dám cười nhạo mình, nhất định không thể con nợ cha trả, cô bé chớp mắt to long lanh, đáng thương vươn cánh tay ra.

Cái gì! Quả thật đứa bé này và Lộ Nhi giảo hoạt giống nhau như đúc! Đau đầu gọi “Tiểu Cô Nãi Nãi!” hai người cầu xin tha thứ không ngừng, không biết rốt cuộc là bản thân đã chọc phải đứa bé này chỗ nào.

“Sau này vẫn là chàng dạy nữ nhi đi.” Nhức đầu lắc đầu, Kim Bảo Nhi thật sự không hiểu rốt cuộc bản thân dạy sai chỗ nào, vì sao, mặc kệ dạy thế nào, nữ nhi vẫn tinh quái như vậy, giống bộ dạng đứa bé Lộ Nhi như đúc?

“Được, chỉ là, nàng phải bồi thường năm năm trong cô đơn của ta trước đã……” Người nào đó xảo trá ở bên tai của nàng mập mờ mười phần phun ra hơi thở ấm áp.

Sắc mặt bùng đỏ, nàng liếc hắn một cái, hổ phụ vô khuyển nữ*, xem ra, mình nên giáo dục xà công tử tướng công thân ái của mình cho tốt trước đã! (Giống câu hổ phụ vô khuyển tử, ý trong đoạn này là cha nào con nấy đấy ạ ^^)

— ——oOo—- —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.