Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 121: Bảo Nhi, gần đây hơi kỳ lạ


Đọc truyện Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!! – Chương 121: Bảo Nhi, gần đây hơi kỳ lạ

Editor: Trang Lyn

Beta: Linh Phan

“Đại ca, đại ca?” Kim Chuyên huơ huơ tay trước mặt nàng, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, đại ca vậy mà lại ngẩn người lúc đang làm sổ sách, tình trạng này chưa xảy ra bao giờ, cho dù là lúc còn bé xảy ra chuyện, hắn và nhị ca bị bắt cóc tống tiền, nàng vẫn ngây ngô đến lúc mặt trời lặn mới đến, khiến bọn bắt cóc suýt chút nữa giết con tin.

Nhưng, lúc đó đại ca ngầm bàn bạc kế sách với quan phủ, cuối cùng tóm gọn bọn bắt cóc về quy án, mà hai người bọn họ, cũng bình an trở về.

“Hả? Sao?” Đặt bút xuống, Kim Bảo Nhi lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng mới hé mở môi một chút, thì không thoải mái nhíu chặt lông mày.

“Nếu hôm nay huynh không thoải mái, thì về nhà nghỉ ngơi trước đi, cửa hàng đã có Đinh chủ quản trông, sẽ không xảy ra vấn đề gì, vả lại, còn có ta và nhị ca, mặc dù bây giờ chúng ta làm việc còn chưa tốt, nhưng dù sao cũng có thể chống đỡ bên ngoài.” Có chút quan tâm nhìn gương mặt tái nhợt của đại ca, hắn khuyên nhủ.   Dien**dan**le555quy#*&$don

Không thoải mái? Nàng vuốt ngực một cái, cố đè nén cảm giác khó chịu này, chẳng lẽ mình cảm nắng?

Gật đầu một cái, đứng dậy dặn dò Đinh chủ quản một ít chuyện, thuận tiện bảo Kim Chuyên và Kim Khoáng có chuyện thì về nhà bàn bạc với nàng, đừng tự chủ trương, sau đó sắc mặt tái nhợt rời đi.


“Gần đây đại ca kỳ lạ thế nào đấy.” Kim Khoáng thấy đại ca rời đi, đến gần Kim Chuyên nói, “Sẽ không phải bởi vì Đông Công công tử dọn ra khỏi nhà chúng ta, cho nên nàng mất hứng chứ?”

“Nói bậy, đại ca không có ý gì với hắn ta, nếu không đã sớm đồng ý hôn sự kia.” Kim Chuyên một mực phủ định, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đại ca không có bất kỳ ý gì đối với công tử đoạn tụ kia, nếu như đối tượng trong lời nói là Lộ Nhi… Thì còn có thể.

“Nhưng tại sao lại đúng lúc Đông Công công tử vừa đi, thì tinh thần đại ca uể oải, hơn nữa, ta còn nghe nói, sở dĩ Đông Công công tử dọn về nhà, vẫn là vì một nữ nhân.” Kim Khoáng thần bí nói, nhưng mới cười hai tiếng, lại thu lại dáng vẻ tươi cười, một tay sờ cằm suy nghĩ.

Rốt cuộc nhị ca có ý gì, Kim Chuyên gãi đầu một cái, sẽ không phải nói, đại ca bởi vì Đông Công công tử vì một nữ nhân rời khỏi Kim gia, sau đó mới phát hiện mình yêu Đông Công công tử, cho nên ghen chứ? Lắc đầu một cái, hắn lại phủ nhận ý nghĩ buồn cười này.

Đinh chủ quản đứng một bên sờ bả vai nổi một tầng da gà, cảm thấy vẫn là không nghe thì tốt hơn, nhanh chóng rời đi.

Mà Kim Bảo Nhi quay về phòng, toàn thân vô lực ngã ở trên giường, cởi giày ra, toàn thân co lại thành một đoàn, ngửi mùi vị thoải mái của chăn đệm, mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Thật là kỳ quái, gần đây mình vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ, toàn thân sẽ không thoải mái.

Vừa rồi chính là vì ngửi thấy mùi dầu mỡ của đồ ăn từ quán ăn cách đó không xa bay đến, mới có thể khó chịu như vậy.

Dien**dan**le555quy#*&$don

“Bảo Nhi, sao hôm nay ngươi lại về sớm như vậy?” Lộ Nhi ôm bọc sách nhảy vào cửa, đóng cửa lại, hơi ngạc nhiên vì nàng lại về nhà sớm, ngày thường đều là mình đến cửa hàng tìm nàng cùng nhau về, bây giờ, lại về trước một bước so với mình.

Hơn nữa, Kim Chuyên và Kim Khoáng khẩn trương muốn mình về xem Bảo Nhi, rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ lúc mình không có ở đây lại có công tử đoạn tụ nào tìm đến cửa?

Hắn cau mày, đi đến mép giường, nhìn thấy khuôn mặt sắp nhăn thành cái bánh bao của nàng, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Không thoải mái ở đâu?” Hắn vội vàng ngồi xuống giường, ngay cả bọc sách cũng quên bỏ xuống, đưa bản tay nhỏ bé tinh tế sờ lên gò má tái nhợt của nàng, có chút nóng.

Rõ ràng thời tiết đã chuyển vào mùa thu, vì sao gần đây thân thể nàng luôn nóng nực? Hắn kinh ngạc nhìn về phía người vẫn luôn nhắm chặt mắt.


“Không sao, chỉ là ngửi thấy mùi không nên ngửi, có chút buồn nôn.” Chậm rãi mở mắt ra, nàng vô lực cười nói: “Hôm nay sao ngươi cũng trở lại sớm như vậy?” Liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, còn chưa tối.

“Hôm nay thi, hoàn thành bài thi là có thể trở về.” Hắn dứt khoát nói, những đề mục kia đơn giản đến mức hắn chỉ nhìn một cái là có thể đối đáp trôi chảy, cần gì phải lãng phí tinh lực tiếp tục ở đó hao tổn, đổi đề tài: “Rốt cuộc ngươi khó chịu chỗ nào? Sao bỗng dưng vô cớ ngửi thấy mùi không nên ngửi thì…” Nói đến phần sau, hắn đột nhiên ngậm miệng, cặp mắt sáng lên.

“Có thể là ăn phải thứ gì không tốt nên bây giờ không ngửi được mùi dầu mỡ.” Nàng ngược lại không quá để ý, nghĩ tới điều gì, đứng dậy lấy ra một bọc nhỏ từ ngăn kéo bên mép giường đưa cho Lộ Nhi: “Ngày mai ngươi đến trường giao cho Lưu Vân giúp ta.”

Thứ gì đây? Hắn tò mò mở ra xem, là một đôi vòng tay long lanh trong suốt, nhìn qua, chính là xuất từ danh gia.

“Là quà đính hôn cho nàng ấy?” Không hề cảm thấy kinh ngạc, hắn nhẹ giọng hỏi, cất bọc nhỏ vào cặp sách, sau đó treo cặp sang một bên.

Sao hắn lại biết! Nàng ngạc nhiên nhìn Lộ nhi, rõ ràng chuyện này Lưu Vân chỉ nói với mình nàng.

Không ngờ, qua hai tháng, Lưu Vân vẫn cố ý muốn gả cho Vương công tử, mà Đông Công Doãn lại cô đơn rời khỏi Kim gia, hơn nữa nói xin lỗi nàng, nói là không thể tuân thủ ước định ở bên cạnh nàng cả đời, sau này sẽ bồi thường cho  nàng.

Nàng không ngờ hắn thật sự thích Lưu Vân, mà tính Lưu Vân lại vô cùng quật cường, đã quyết định thì dù chín trâu hai hổ cũng không thể kéo lại, đã như vậy, nàng cũng chỉ có thể chúc phúc nàng ấy.

Chỉ là, đột nhiên cảm thấy Đông Công Doãn có chút đáng thương, hai tháng sau Lưu Vân sẽ gả vào Vương gia, nhưng hắn lại không có bất kỳ hành động gì, xem ra là đã bị tổn thương.


“Lộ nhi, ngươi nói xem có phải ta nên đi khuyên nhủ Lưu Vân hay không? Mặc dù trước đó Đông Công Doãn thích ta, nhưng thực ra hắn cũng không phải đoạn tụ, chỉ là vì y phục ta mặc mà bị thế nhân hiểu lầm mà thôi.” Thở dài, nàng kéo tay hắn lên nắm lấy, có cảm giác hơi lạnh, bàn tay nàng nóng, nắm lấy tay hắn rất thoải mái, có cảm giác như được tắm mưa xuân.

“Như vậy không phải sẽ tiết lộ thân phận của ngươi sao?” Hắn liếc nàng một cái.

“Nhưng mà, nếu bởi vì thân phận của ta mà phá hỏng đoạn nhân duyên này, ta… ọe!” Còn chưa có nói xong, nàng đã bắt đầu nôn khan, một tay che cái miệng nhỏ, mặt nàng lập tức lại trắng bệch như tờ giấy, nằm ở mép giường không nhúc nhích, rất sợ lại sẽ ngửi thấy mùi quái dị gì đó.

Nhíu mày một cái, hắn móc ra một bình thuốc nhỏ từ trong ngực, kéo bàn tay đang che mũi của nàng ra, đặt bình thuốc trước mũi nàng khẽ đung đưa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ trong phút chốc giãn ra, nàng mê mang nhìn cái bình thuốc kia, không nhịn được nhích về phía trước, nhưng hắn lại thu lại cất vào trong ngực.

“Thuốc này không thể ngửi nhiều.” Hắn lắc đầu một cái, kéo nàng trở về trên giường, khóe miệng hé ra nụ cười kì quái: “Nàng có biết nàng bị bệnh gì không?”

Bệnh? Nàng ngạc nhiên, đúng là tình huống như vậy đã kéo dài mấy ngày, nhưng mà, là bệnh sao? Sao chưa từng nghe nói có loại bệnh này?

“Thật là một đứa ngốc…” Cúi đầu xuống, đôi môi hồng nhuận của hắn hôn lên khuôn mặt ngốc nghếch của nàng: “Nàng có thai bảo bảo của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.