Đọc truyện Wrong Impression – Chương 8: Bao nhiêu tiền thì đồng ý làm lại lần nữa?
Edit: Dờ
Giữa trưa hôm sau.
Cố Lễ Châu tỉnh dậy trên giường khách sạn, lười biếng liếc di động, có hai tin nhắn chưa đọc.
[Tào Trí Hằng]: Bao giờ ông qua? Tôi dọn phòng cho ông rồi, cái phòng gần ban công ấy.
[Tào Trí Hằng]: Tôi phải tranh thủ tới đoàn phim trước đây, chắc tối mới về, chìa khóa dán bằng băng dính ở dưới chậu hoa màu xanh ngọc bích ngoài ban công. Tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi về. [Đểu cáng.jpg]
Cố Lễ Châu trả lời: Óc chó.
Không có ai thì qua đó cũng chán, Cố Lễ Châu nằm ườn trên giường, gọi đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa xem phóng sự.
Mãi đến 3 giờ chiều, khách sạn gọi tới hỏi có tiếp tục thuê phòng hay không, hắn mới nhớ ra chuyện phải trả phòng.
Vốn dĩ không định ở lâu cho nên không mang nhiều quần áo, thu dọn 10 phút là xong việc, hắn kéo hành lý ra cửa khách sạn rồi vẫy một chiếc taxi.
Đi từ khách sạn đến chung cư cũ rách ở Tây Thành mất hơn một tiếng.
Đường xa không xa, nhưng mà tắc đường, một cái đèn đỏ mà phải đợi ba bốn lần mới đi được.
Hắn ngồi trong xe, ánh nắng gắt chiếu vào khiến hắn buồn ngủ. Cố Lễ Châu nhìn ra đống xe to xe nhỏ tấp nập bên ngoài, hết cách rồi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tào Trí Hằng nói không muốn lái xe.
Lúc mang hành lý xuống xe, hắn ngửi thấy mùi thơm của bạch tuộc viên.
Một bà lão dừng xe bán hàng ở cạnh bồn hoa, bên cạnh còn có hai cô gái trẻ đang đợi.
Xe hàng khá đơn sơ, chỉ dán một tờ giấy A4 ghi bốn chữ nguệch ngoạc: 10 tệ một suất.
Bỗng nhiên Cố Lễ Châu nhớ tới hình ảnh áo may ô đen ăn bạch tuộc viên như hổ đói tối ngày hôm trước, hắn qua bên kia đường, cũng muốn mua một phần.
Hai cô gái kia vốn dĩ đang chụp ảnh bạch tuộc viên, vừa nghe thấy tiếng Cố Lễ Châu thì vô thức quay lại nhìn… Nhìn rồi thì rất khó rời mắt đi, còn quay ra dấm dúi cười với nhau.
Bà lão lớn tuổi rồi, tốc độ tay chậm chạp, qua vài phút, người đứng chờ ngày càng nhiều, vất vả lắm mới làm xong hai suất.
“Cậu muốn tương gì?” Bà ngẩng đầu nhìn hắn.
“Có phô mai không ạ?” Cố Lễ Châu hỏi.
“Cái gì cơ?” Bà lão nhìn hắn.
“Phô mai.” Cố Lễ Châu khua tay múa chân, “Màu vàng nhạt, có thể kéo dài ra thế này.”
Bà lão thong thả gật đầu, nước chảy mây trôi rưới mayonnaise lên, “Có phải cái này không?”
Cố Lễ Châu sửng sốt, “À, vâng…”
Không biết có phải do đói hay không, Cố Lễ Châu thấy hương vị của suất bạch tuộc viên đó khá ổn, ngồi trên bồn hoa chén một hơi hết sạch.
Tới khi hắn đến cửa chung cư, Cố Lễ Châu nghe thấy sau lưng có giọng nữ gọi một tiếng “Anh đẹp trai ơi”.
Hắn sao có thể mặt dày quay đầu lại được.
Nếu không phải gọi mình thì quá mất mặt.
“Anh đẹp trai! Này! Anh mặc áo trắng! Chờ đã!” Giọng cô gái ngày càng gần.
Cố Lễ Châu cúi đầu nhìn chiếc áo phông của mình.
Trắng.
Vì thế hắn quay đầu lại, nhận ra người gọi hắn là cô gái vừa nãy cùng xếp hàng mua bạch tuộc viên.
“Gọi anh nửa ngày giời, sao lại không đáp.” Trong tay cô gái còn lại là chiếc vali của hắn.
Lúc này Cố Lễ Châu mới nhận ra mình đãng trí đến mức vứt luôn vali ở xe bán hàng của bà lão.
Quanh năm ăn nằm nhàn rỗi, quả nhiên ngày càng rút ngắn khoảng cách với bệnh Alzheimer.
Cố Lễ Châu nói cảm ơn hai cô gái rồi thở dài bước vào chung cư.
Tòa chung cư cũ nát xây theo hình chữ 凹, hai bên cầu thang ở hai đầu của chữ 凹, mỗi tầng 12 hộ dân, có điều bây giờ chỉ còn lác đác vài người ở.
Cố Lễ Châu tới nhà Tào Trí Hằng thì phải đi qua ba căn hộ khác.
301 ở cuối hành lang.
Lúc lên tầng, hắn vô thức nhìn lướt qua, cửa khóa.
Trên ban công treo một chiếc áo phông và quần lót màu ghi, lần này trên quần lót in hình một con gà con chibi, đầu còn đội một quả trứng nhỏ.
Thẩm mỹ quái quỷ gì vậy.
Không lâu sau, Tào Trí Hằng xách một đống hoa quả rau dưa tươi về nhà.
Anh ta vừa đổi giày vừa nói: “Dô, ngoan thế nhỉ, ở nhà chờ tôi thật chứ, tối nay làm thịt kho tàu cho ông ăn, thích không?”
“Tùy, ông làm gì tôi ăn nấy.”
“Cứt ăn không?” Tào Trí Hằng xếp đồ vào phòng bếp.
“Lão Tào.” Cố Lễ Châu lột vỏ chuối, “Ông trưởng thành rồi đừng có treo cứt đái lên miệng được không, mấy câu này ông dám nói trước mặt bạn gái hả?”
“Tất nhiên là không rồi.” Tào Trí Hằng cười, “Quan hệ của ông với tôi không bình thường mà.”
“Cút.” Cố Lễ Châu ngoạm một miếng chuối.
“Tôi không, tôi cứ thích chọc ông tức chết đấy.” Tào Trí Hằng đứng ở phòng bếp gào ra, “Đứng ngây ra đấy làm gì, có tý tế nhị nào không? Vào đây hỗ trợ nhặt rau đê.”
Đời này Cố Lễ Châu chưa từng động tay vào việc nhà, nhưng phận ăn nhờ ở đậu chí ít cũng phải làm gì đó, không thì thật là khó coi.
Nhặt rau không được, hắn sợ sâu.
Gọt khoai tây cũng không được, chưa làm bao giờ.
Giúp vo gạo thì tung tóe hết cả, Tào Trí Hằng chửi liền một chuỗi “Cút”, hắn trút được gánh nặng thản nhiên cút ra ngoài.
Lúc chờ ăn cơm, Cố Lễ Châu rảnh rỗi đứng ngoài hành lang, nhìn thấy bà lão bán bạch tuộc viên kia khóa xe hàng dưới tầng rồi chầm chậm đi lên.
“Là cậu hả.” Bà lão nhận ra hắn, “Cậu cũng ở đây à?”
“Vâng.” Cố Lễ Châu gật đầu, “Hôm nay mới chuyển đến.”
Lúc bà lão đi lên tầng thì bọc táo bị thủng rơi đầy đất, Cố Lễ Châu vội vàng bật đèn pin điện thoại đi lên nhặt giúp.
“Ài… Chẳng biết sao mà đèn lại hỏng hết, luôn bị hỏng, tối mù không thấy gì cả.” Bà lão lấy áo lau táo, đếm đếm một chút, “Phiền cậu quá, cậu lấy vài quả về mà ăn, giòn với ngọt lắm.”
“Cảm ơn ạ.” Cố Lễ Châu cười.
Lúc Chung Vị Thời về nhà, cậu ngạc nhiên nhận ra đèn điện hỏng bao lâu bây giờ lại sáng.
Không biết là thần thánh ở đâu tới làm việc tốt.
Lúc rút quần áo, cậu nghe thấy tiếng cười của đàn ông vọng ra từ phòng 303.
“Buồn cười đến mức ấy sao?” Cố Lễ Châu nhìn Tào Trí Hằng cười đến rung bần bật cả mặt, hắn híp mắt, “Ông phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ chứ.”
“Không phải, mẹ ông cũng đỉnh thật, cứ như vậy mà bị lừa 30 vạn?” Tào Trí Hằng vẫn cười không dừng được.
“Trời biết, vốn dĩ đầu óc bà ấy không tốt sẵn rồi, cứ nhất quyết muốn học buôn bán như người khác.” Cố Lễ Châu nói.
“Vậy ông khuyên mẹ vài câu là được rồi.” Tào Trí Hằng nói.
“Khuyên cũng vô dụng,”Cố Lễ Châu gắp miếng thịt kho tàu, “Rảnh rỗi quá ấy mà, kệ bà ấy. Bị lừa hết tiền thì bà ấy sẽ không chơi nữa.”
“Thế ông rảnh rỗi như này sao không mở cái quán cà phê mà kinh doanh?” Tào Trí Hằng nói.
“Tôi có biết gì về kinh doanh đâu…”
Lúc nói chuyện, Cố Lễ Châu hình như nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng “rầm rầm bịch bịch” vang lên.
Cả nửa ngày trời cũng không thấy ngừng lại, khá là ồn ào.
“Tiếng gì thế? Tầng này có trẻ con à?” Cố Lễ Châu hỏi.
“À, thằng nhóc 301 đang tập võ đấy.” Tào Trí Hằng nghe mãi thành quen, “Vận động trước giờ cơm tối.”
“Tập nhảy?” Cố Lễ Châu ngẩn ra, sao bảo chưa nhảy múa bao giờ. [1]
[1] Tập võ (练武) và tập nhảy múa (练舞) đều phát âm là /liàn wǔ/.
Thằng nhóc lừa đảo.
Bình thường, trừ vai thái giám xác chết thì Chung Vị Thời còn giành được một số vai đánh võ.
Bởi vì đóng thế đánh võ kiếm nhiều tiền hơn diễn viên tạm thời.
Để tăng cường thể lực, cậu thường xuyên rèn luyện ở nhà.
Vừa rồi Chung Vị Thời đã lộn nhào mười mấy cái trên hành lang, lộn từ 301 tới 306, lại bắt đầu trồng cây chuối đi bằng hai tay ngược về 301. Kết quả là vừa mới chống được nửa đường, tầm mắt bỗng xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Người kia ngậm thuốc lá trên miệng, đang cười cười cúi đầu nhìn cậu.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, khuỷu tay Chung Vị Thời mềm nhũn, suýt nữa chà mặt xuống đất.
“Đệch.” Chung Vị Thời đứng dậy nhìn hắn, cũng không biết vì xấu hổ khi gặp người ta hay vì trồng cây chuối quá lâu, hai má và vành tai cậu đều rực đỏ, “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Sao không làm nữa?” Cố Lễ Châu không lấy điếu thuốc trên miệng xuống, lời nói ra không rõ, dáng vẻ hắn đứng dựa vào khung cửa vừa lười nhác vừa tùy ý.
Giống như đang xem xiếc.
Chung Vị Thời không quen với hàng xóm cùng tầng lắm, nhưng chí ít đã từng chào hỏi nhau.
Lúc đầu mọi người còn chỉ trỏ, dần dần thành quen, không ai phàn nàn về cậu nữa. Bỗng dưng hôm nay có một người xem cậu nhào lộn, không hiểu sao thấy hơi ngại ngùng.
Chủ yếu là bởi khí chất của người này không hợp với Tây Thành, nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt của hắn đang châm biếm cậu.
Chung Vị Thời không nói gì, lập tức đi về hướng 301.
Cố Lễ Châu lấy hai ngón tay kẹp thuốc lá, giọng điệu dịu dàng hơn, nhưng thái độ vẫn rất là thờ ơ, “Hỏi cậu đấy, sao lại không nói gì?”
“Liên quan đếch gì đến anh.” Chung Vị Thời quay lại nhìn hắn, “Anh có trả tiền vé vào cửa đâu, diễn không công cho anh xem à?”
Tuy hôm trước người này đã mặt dày tuyên bố hắn là chủ thuê của cậu, nhưng cậu còn lâu mới thừa nhận.
Dẹp chuyện tìm Nhị Cẩu sang một bên, hai người họ chẳng liên quan gì đến nhau, thậm chí còn xa lạ hơn cả người xa lạ.
Mối thù chà bay hình xăm, nhất quyết không đội trời chung!
“Nóng tính thế?” Cố Lễ Châu đi ra ban công gạt tàn thuốc, “Động tác vừa rồi, bao nhiêu tiền thì đồng ý làm lại một lần?”
Thấy cậu đứng đó không nói gì, Cố Lễ Châu chủ động lấy tiền lẻ trong túi quần ra, “50, đủ không?”
Thể diện một đấng nam nhi chỉ đáng 50 tệ thôi à!
Chung Vị Thời đắn đo vài giây, lộn mèo hai cái tại chỗ rồi đoạt lấy tờ tiền giấy.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Vị Thời: Trước giờ chưa từng có thứ gì có thể khiến tôi cúi đầu, trừ tiền!