Wrong Impression

Chương 5: Lợn nái mặc xu chiêng, từng lớp từng lớp riêng


Đọc truyện Wrong Impression – Chương 5: Lợn nái mặc xu chiêng, từng lớp từng lớp riêng

Edit: Dờ

Cố Lễ Châu về khách sạn thu thập hành lý, lúc chuẩn bị đi tắm thì nhìn thấy tin nhắn Wechat, lập tức gọi điện thoại cho mẹ.

“Vừa nhìn đã biết là lừa đảo, mẹ vẫn còn tin được à?”

“Mẹ thấy đám nhóc cũng thành thật, không giống phường lừa đảo…”

Cố Lễ Châu thở dài, bây giờ hắn đã biết vì sao hội người già không thể chống lại lời dụ dỗ của đám đa cấp, ngay cả người có học vấn như mẹ hắn vẫn bị lừa.

“Lợn nái mặc xu chiêng, từng lớp từng lớp riêng[1]. Mẹ cho chúng một lần, lần sau chúng lại tới đòi mẹ tiếp, bình thường mẹ rảnh rỗi thì xem tin tức xã hội nhiều nào, miễn cho bị lừa.”

[1] 老母猪戴胸罩,一套又一套: Bởi vì lợn nái có nhiều dú cho nên nếu mặc áo dú cho nó thì cần rất nhiều cái, hết lớp này đến lớp khác -> Hình dung một người làm việc rất có tính hệ thống, có liên kết có logic, cũng dùng để chỉ phường lừa lọc, giở hết trò này tới trò khác.

“Vậy còn số tiền mẹ bị lừa trước kia thì tính sao đây?” Lý Ngọc Cần tủi thân.

“Mẹ báo cảnh sát rồi còn gì, bên đó sẽ lập hồ sơ điều tra, huống hồ điều tra cần thời gian, mẹ đừng nóng ruột.”

Cố Lễ Châu thầm nghĩ, cùng lắm thì hắn dùng tiền riêng bù vào, đỡ cho mẹ phải phiền lòng.

“Tóm lại là mẹ không được tin bọn chúng nghe chưa?”

“Ừ.” Lý Ngọc Cần hơi thất vọng.

Trong mắt bà, đám nhóc đó chẳng phải người xấu, thậm chí còn hơi đáng yêu.

Nếu thật sự là lừa đảo, vậy thì chứng tỏ mắt nhìn người của bà quá kém.

Lý Ngọc Cần thấy bọn họ thực sự lên kế hoạch trong nhóm thì khá là khó xử, gửi một bao lì xì 500 tệ sang coi như động viên, thầm nghĩ nếu là lừa đảo thật thì cứ coi như làm từ thiện đi.

[Kim Ngọc Lương Duyên]: Khoản còn lại chờ kế hoạch tiến triển rồi nói sau.

Từ lúc thêm bà vào nhóm, Hoàng Phủ Cường lập nhóm khác cho 4 anh em. Lúc này cậu chàng đang dõng dạc diễn thuyết qua video call.

“Anh em đừng coi thường 500 tệ, thịt ruồi bâu vẫn là thịt, nếu bả tình nguyện cho thì chứng tỏ bả tin chúng ta! Chúng ta phải có niềm tin, phải bền lòng, phải có nghị lực tìm lại 30 vạn giúp bà cô đó chứ.”

Nếu không nhìn mấy khuôn mặt quan thuộc không thể nào hơn trên màn hình, Chung Vị Thời còn tưởng mình đang lọt vào đường dây đa cấp nào đó.

“Khẩu hiệu của chúng ta là gì!?—”

“Tổ đòi nợ——”

Lời còn chưa dứt, màn hình bỗng dừng lại, Chung Vị Thời còn chưa biết khẩu hiệu là gì, mạng lag cực mạnh, ba khuôn mặt kia vẫn còn nhe răng trợn mắt trên màn hình.

Sóng yếu?

Chung Vị Thời giơ điện thoại lên, đi ra cửa sổ.

Mạng đứt hoàn toàn.

Chung Vị Thời về giường, phát hiện ra mạng trên laptop cũng đứt.

Cậu thử gọi cho Cường Tử.

“Thuê bao của quý khách tạm thời bị khóa…”


“……”

Trong lúc Chung Vị Thời mất liên lạc, Hoàng Phủ Cường cầm ảnh chụp mà Lý Ngọc Cần đưa đến quán photo, chuẩn bị in một xấp thông báo tìm người.

“Trương Cẩu, nam, 38 tuổi, người thôn Trương Gia Câu, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, mâu thuẫn với người thân rồi bỏ nhà đi đến nay chưa thấy về… Ai biết thông tin vui lòng liên hệ số điện thoại xxx, xin chân thành cảm ơn và hậu tạ.”

Cố Lễ Châu nhìn thông báo tìm người dán trên cột điện trước chung cư, lòng tràn đầy sự phức tạp.

Đây đúng là việc mà bọn thiểu năng kia sẽ làm ra.

Chẳng lẽ đang tìm người thật?

[Tào Trí Hằng]: Ông tới nơi chưa?

[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: Tới dưới tầng rồi.

Cố Lễ Châu ngẩng đầu nhìn tòa chung cư cũ nát.

Hơn ba mươi năm trước, hắn sinh ra ở nơi này, sống cùng ông bà nội.

Từ nhà trẻ đến tiểu học, rồi lên cấp hai…

Trong ký ức của hắn, bố mẹ đều bộn bề công việc, chỉ có lễ tết mới về nhà.

Hắn luôn chờ mong tới năm mới.

Không nhớ rõ là ngày nào, bố mẹ hắn cùng nhau trở về, mang hắn tới nhà hàng dùng cơm.

Chưa ăn được mấy miếng, bố hắn bỗng nhiên nặng nề tuyên bố ly hôn với mẹ.

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn biết cái gì gọi là sét đánh ngang trời.

Bữa cơm ấy không có mùi vị gì cả.

Một gia đình hòa thuận mà mọi người vẫn ca tụng, giờ đã chia làm hai.

Trên mái của chung cư có một chiếc đồng hồ quả lắc, kim giây dài hơn một thước kia giống như người cao tuổi, nặng nề dịch chuyển từng chút một.

Lại trở về nơi này, cảm giác như vừa xuyên qua không gian thời gian vậy.

Hắn còn nhớ, trước đây cứ đúng 12 giờ trưa, đồng hồ trên mái sẽ vang lên ba tiếng “coong coong coong”.

Thời gian trôi qua, ông bà mất, nhà cũng bán cho người khác.

Có lẽ cũng phải đến mười năm hắn chưa trở lại chỗ này.

Hành lang vẫn nhỏ hẹp u ám như xưa, cho dù là ban ngày cũng không sáng hơn là bao, tường tróc loang lổ dán đầy những tờ quảng cáo.

“Nạo thai ba phút không đau không ngứa”, “Thủ thuật kéo dài dương v*t, khiến nàng phải gào thét không ngừng”, “Khỏi bệnh giang mai, bao phí chữa trị và phục hồi”, “Công ty cho vay thế chấp một thành viên”, “Nhận làm cấp tốc bằng chính quy, chứng chỉ dạy nghề”…

Vẫn là cảm giác quen thuộc ấy.

Vốn dĩ nhà Tào Trí Hằng ở ngay cách vách nhà hắn, tầng 3 nhà 303.

Lúc Cố Lễ Châu đi lên, phát hiện ra đèn đóm hỏng hóc hết cả.


“Sao đèn hỏng mà không ai sửa?” Cố Lễ Châu đi lên hành lang, tắt đèn pin đi.

Tào Trí Hằng tựa vào hành lang đón hắn, tay còn nắm một vốc hướng dương cắn tanh tách, “Nhà cũ toàn cho công nhân ngoại tỉnh thuê hết, chắc là không kiếm được tiền, vật nghiệp chạy lâu rồi.”

Thấy Cố Lễ Châu nhìn qua nhà 301, Tào Trí Hằng thuận miệng: “Qua xem thử không?”

“Có ai ở đó không?” Cố Lễ Châu hỏi.

“Bây giờ chắc là không, hồi trước chủ nhà cho hai thằng nhóc thuê, nhưng mà lâu lắm chẳng nhìn thấy ma nào, có lẽ là chuyển đi rồi, tôi cũng không rõ lắm.”

Lúc nói chuyện, hai người đã thong thả đi tới cửa nhà số 301.

Trước đây, để phòng trộm nên phong cách kiến trúc của chung cư rất đồng đều, cửa sắt phòng trộm lắp thêm chấn song, đứng ở cửa nhìn cứ như đi thăm tù.

Kết cấu nhà cũng đơn giản, vừa vào cửa là thấy phòng khách phòng ăn, phòng ngủ chính ở mé bên phải, tất cả xếp thành một hình vuông.

Nhà 301 không kéo kín rèm, Cố Lễ Châu nhìn qua khe hở có thể thấy rõ bố cục bên trong.

Trong phòng khách đều là đồ nội thất cũ.

Trước đây gia đình khó khăn, sofa và bàn đều thuê thợ mộc ở quê làm theo yêu cầu, sơn màu đỏ gỗ bên ngoài, nhìn rất có không khí vui mừng.

Nghe nói đồ đạc trong nhà đều là hồi môn của bà nội.

Sau đó cuộc sống dần khấm khá hơn, bố mẹ chuyển ra ở riêng, tất cả đồ nội thất này đều để lại nhà cũ.

Cố Lễ Châu cảm thấy may mắn vì đồ đạc vẫn còn đầy đủ, phòng khách cũng coi như sạch sẽ.

Hành lang kiêm ban công, hôm nay thời tiết khá đẹp, nhìn ra thấy khắp nơi đều phơi đầy vỏ chăn và quần áo.

Tầm mắt Cố Lễ Châu lập tức đập phải một chiếc áo may ô màu đen.

Cổ tròn giãn thành cổ chữ V, bên cạnh còn có một cái quần lót nam in con voi hoạt hình, một chiếc quần thể thao thuần màu đen nhãn hiệu “Arnima” [2] phấp phới tung bay đón gió.

[2] Nhái Armani, đảo thành Arnima nghe giống chửi bậy.

Phong cách phối đồ của người này quả thực không biết phải nói thế nào.

Trong đầu Cố Lễ Châu mơ hồ hiện ra hình ảnh mấy thằng thiểu năng kia, nhưng hắn tự nhủ mình nghĩ nhiều rồi.

Ở đâu mà chẳng có áo may ô đen.

“Ông quen người sống ở đây à?” Cố Lễ Châu xoay người trở về.

“Không quen, chỉ có hai lần ngồi tàu điện thì đụng mặt, sau đó phát hiện ra cậu ta cũng tới phim trường, thoạt nhìn còn trẻ lắm, không biết có phải bỏ học đi làm thêm không.” Tào Trí Hằng nói.

Cố Lễ Châu “Ừ” một tiếng, không tiếp tục đề tài này.

Tào Trí Hằng là chuyên viên làm đạo cụ phục vụ cho điện ảnh và truyền hình, am hiểu hội họa và điêu khắc, bước vào nghề này coi như cha truyền con nối. Hiện giờ cũng có tiếng tăm trong giới, rất nhiều đạo diễn tranh cướp muốn anh ta theo đoàn.

Hơn 90 mét vuông nhà chất đầy những thành phẩm và bán thành phẩm đủ mọi kiểu dáng, Cố Lễ Châu tìm mãi không thấy chỗ đặt chân.


“Bố mẹ ông bây giờ chuyển sang nhà mới rồi à?” Cố Lễ Châu hỏi.

“Ừ, năm trước chuyển đi.” Tào Trí Hằng chuyển đồ trên sofa xuống đất lấy chỗ trống.

Cố Lễ Châu tiện tay cầm một pho tượng gỗ lên đánh giá, “Thế sao ông không chuyển cùng luôn, nhà bên này nằm trong danh sách chung cư nguy hiểm cấp độ D rồi đi? Vừa rồi tôi nhìn thấy có cái khe nứt to hơn cả ngón tay trên tường hành lang.”

“Không đến mức đấy.” Tào Trí Hằng cười, “Tôi quen ở đây rồi, lười chuyển. Mà chỗ này khá gần phim trường.”

“Xa thì lái xe thôi.” Cố Lễ Châu thờ ơ đáp.

“Tắc đường, mà không tiện đỗ xe nữa, chỗ miễn phí thì đâu có tới, chỗ thu phí thì đắt lòi họng, không bằng chạy xe đạp điện.” Tào Trí Hằng lấy một lọ sữa chua từ trong tủ lạnh đưa cho hắn.

Cố Lễ Châu đánh giá căn nhà quen thuộc, vô tình nhìn thấy một chiếc áo khoác nữ.

“Có người yêu rồi à?”

“À,” Tào Trí Hằng cười, “Ừ, yêu nhau hơn nửa năm rồi.”

“Tốt đấy nhỉ.” Cố Lễ Châu gật gù cười, “Rảnh hẹn cùng ăn bữa cơm đi.”

“Thế ông thì sao?” Tào Trí Hằng hỏi.

“Không có hứng thú.” Cố Lễ Châu đáp ngay không cần nghĩ.

Tào Trí Hằng híp mắt nhìn hắn.

Ông bạn nối khố này của anh ta đã độc thân bằng thực lực hơn 30 năm. Trước kia còn có thể viện cớ “công việc bận rộn quá”, bây giờ thì chẳng khác gì hồn ma, không gần nữ sắc, đúng là khiến người ta phải suy ngẫm.

“Rốt cuộc là ông không có hứng thú yêu đương hay là không có hứng thú với phụ nữ?”

“Đều không hứng thú.” Cố Lễ Châu nhún vai.

Trò chuyện câu được câu chăng, Tào Trí Hằng sực nhớ ra chuyện gì, “Ông biết mấy ngày trước tôi nhìn thấy ai ở phim trường không?”

“Ai?” Cố Lễ Châu nâng mắt.

“Thôi Thắng.” Vẻ mặt Tào Trí Hằng thay đổi.

Động tác vặn nắp chai của Cố Lễ Châu khựng lại.

Đầu ngón tay vô thức siết chặt, lọ sữa chua lập tức biến hình.

Khuôn mặt cười cợt miệng nam mô bụng bồ dao găm của Thôi Thắng lại tái hiện trước mắt hắn.

“Cảm ơn mọi người đã lựa chọn ủng hộ tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ chứng minh bằng hành động, các bạn đã không tin lầm người, thiện ác tất có báo, ông trời đang nhìn mà…”

Thiện ác tất có báo.

Câu này muốn bao nhiêu mỉa mai có bấy nhiêu mỉa mai.

Đầu ngón tay Cố Lễ Châu gần như cắm vào thịt, cảm giác ấy giống như có người đang rút hết không khí trong phòng, bức bối muốn nổ tung.

Những lời bàn tán kia không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, ngực bắt đầu nóng lên.

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh tởm.

“Thằng chó kia đang quay một bộ điện ảnh, “Gió Lốc”, hợp tác với đạo diễn Cổ Xuyên…”

“Đủ rồi.” Cố Lễ Châu lạnh giọng ngắt lời, “Tôi không muốn biết những chuyện này.”

Tào Trí Hằng ngẩn ra, khó xử nói, “Xin lỗi nhé.”

Cố Lễ Châu cúi đầu im lặng một lát, “Tôi không trách cứ gì ông, chỉ là tôi không muốn nghe thấy tên gã mà thôi.”

“Tôi biết.” Tào Trí Hằng vỗ bả vai hắn, nói sang chuyện khác, “Dạo này ông thế nào? Chuẩn bị tìm công việc mới chưa?”


“Chưa.” Cố Lễ Châu lắc đầu, “Tôi cũng chẳng biết mình có thể làm gì nữa, ông nói xem mục đích con người sống trên đời là gì đây?”

Rồi.

Lại dây vào thuốc nổ rồi.

Tào Trí Hằng động viên: “Dù gì trước kia ông kiếm bộn tiền như vậy, mua xe mua nhà, giờ cũng không cần lo ăn lo mặc, đừng suy nghĩ nhiều.”

Cố Lễ Châu khẽ thở dài, dựa vào sofa vươn vai, “Nhưng mà sống nhàm chán quá, ngày nào cũng ăn nằm chờ chết, khác gì người tàn phế.”

“Ài… ông đấy, có phúc mà không biết hưởng, bao nhiêu người mơ còn không được.” Tào Trí Hằng quàng cổ hắn, “Cùng lắm thì ông đi theo tôi, chơi điêu khắc, xong rồi thì tôi đưa ông tới đoàn phim, đoàn phim của tôi nhiều sao nữ lắm, đẹp ngất ngây.”

Cố Lễ Châu nhìn anh ta, không nói gì.

“Sao?” Tào Trí Hằng quay lại nhìn hắn, “Tôi nói ông nghe, bệnh tật của ông là do rảnh háng đấy, nằm nhà dễ suy nghĩ miên man, theo tôi đến đoàn làm phim chạy việc mấy ngày, đảm bảo ông ngủ thẳng cẳng tới sáng, không nhớ nổi mình phiền lòng vì chuyện gì nữa.”

“Thật?” Cố Lễ Châu mỉm cười.

“Đương nhiên rồi!” Tào Trí Hằng vỗ vai hắn, “Quyết định rồi nhé, ông ở lại đây giúp việc cho tôi một thời gian, lương trả theo tháng.”

“Trả bao nhiêu?” Cố Lễ Châu hỏi.

“Xem ông biểu hiện ra sao.” Tào Trí Hằng đáp.

Lúc Cố Lễ Châu đi ra khỏi nhà Tào Trí Hằng thì trời đã tối sầm.

Vốn dĩ hắn muốn chơi vài ngày rồi về thành phố B, cũng không biết chập dây thần kinh nào, hắn đồng ý với Tào Trí Hằng.

Có điều ngẫm lại cũng chẳng sao, dù gì hắn vô cùng rảnh rỗi, đi đâu cũng như nhau, có người ở cùng biết đâu tâm trạng lại được cải thiện.

Cố Lễ Châu bật đèn pin, chiếu sáng cầu thang cạnh hành lang.

Mới đi vài bước, hắn nghe thấy tiếng bước chân vọng lên từ nơi tối tăm bên dưới.

Hắn hơi cảnh giác, quyết định dừng bước.

Bóng dáng một người đàn ông cao lớn lọt vào tầm mắt hắn, tay bưng hộp bạch tuộc viên, cúi đầu xực ngấu nghiến.

Hắn nhìn theo người kia.

Ngay lúc hai người sắp lướt qua nhau, trong đầu Cố Lễ Châu như có một tia sáng lóe qua, chợt nhớ ra điều gì đó.

“Ê——” Hắn không nhớ tên của áo may ô đen.

Chung Vị Thời lúc bấy giờ đang mải nghĩ ngợi, thình lình nghe người ta to tiếng, cậu sợ rớt cả linh hồn.

Thấy viên bạch tuộc vừa xiên đã bị rơi xuống đất rồi lăn lông lốc theo bậc cầu thang, Chung Vị Thời giận điên người.

“** má, dọa chết tôi rồi…” Khoảnh khắc quay đầu lại, những câu chửi tục vô thức kẹt trong cổ họng, “How old are you!”

Cố Lễ Châu sửng sốt: “Hỏi cái này làm gì?”

“Không phải,” Chung Vị Thời nhìn hắn, “Sao lần nào cũng là anh?”

Cố Lễ Châu: “……”

————————————

Chinglish by Chung Vị Thời:


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.