Wrong Impression

Chương 26: Vừa nhột vừa tê, cứ như bị điện giật


Đọc truyện Wrong Impression – Chương 26: Vừa nhột vừa tê, cứ như bị điện giật

Edit: Dờ

“Hôm nay mọi người muốn nghe bài gì?” Đại Phi bật biến đổi giọng nói, âm thanh nũng nịu khiến Cố Lễ Châu run lẩy bẩy.

Một đống bình luận trôi trên màn hình.

– Ênm đệmp léăm!

– Nữ thần nữ thần nữ thần!

Đại Phi nhìn bình luận, cười còn thẹn thùng hơn cả Mạnh Tĩnh Thi ở cách vách.

Cố Lễ Châu cảm giác như có ai bóp cổ hắn, nói không nên lời.

Tam quan sụp đổ.

– Đại Phi, hôm nay em lại đẹp hơn rồi!

– Sao hôm nay live muộn thế em?

Đại Phi giải thích: “Cửa hàng hơi bận, tăng ca đến hơn 10 giờ, vừa xong mới về nhà tắm rửa thay quần áo.”

– Chú ý sức khỏe nha bảo bối.

– Giữ gìn cổ họng, giọng em hôm nay hơi khàn đó.

“Cậu ta làm nghề gì vậy?” Cố Lễ Châu hỏi.

“Hứm? Tôi nói với anh rồi mà?” Chung Vị Thời nói, “Đại Phi là thợ tạo mẫu tóc của salon làm tóc trên phố Duyệt Sơn.”

Chung Vị Thời chỉ vào tóc mình, “Nhìn thấy không, nó cắt cho tôi quả đầu này đấy, cắt gội sấy cộng vào mới 15 tệ, có kém gì 3600 của anh đâu? Đại Phi tốt nghiệp từ trung tâm giáo dục thường xuyên chuyên về làm tóc, tiền đồ vô lượng. Lần sau tới đấy làm tóc anh cứ chỉ đích danh Fly, chính là Đại Phi, nó sẽ giảm giá cho anh.”

Tóc Chung Vị Thời không uốn không nhuộm, cùng lắm chỉ coi như cắt ngắn, không tính là tạo kiểu, nhưng kiểu tóc bình thường này kết hợp với khuôn mặt nổi bật kia lại trông chẳng khác gì hot boy trường học.

Cố Lễ Châu hơi dao động, hắn cảm thấy cắt một kiểu tóc hot boy trường có khi sẽ trẻ ra mấy tuổi, thế là hỏi cậu: “Thêm phí bảo dưỡng chưa?”

“Bảo, bảo dưỡng?” Từ điển của Chung Vị Thời không có hai chữ này, gãi cằm hỏi: “Anh cần bảo dưỡng chỗ nào?”

Cố Lễ Châu: “………..Thôi.”

Đúng lúc này, một cái ID có tên “Mạnh Nhất Trái Đất” đã tặng Đại Phi một vật phẩm tên là Máy Bay, mỗi cái tương đương 999 tệ.

Trên màn hình xuất hiện hiệu ứng máy bay chiến đấu khi có người tặng vật phẩm này.

[Mạnh Nhất Trái Đất]: Hát bài “Tình sâu thẳm, mưa bụi nhòa” đi.

Rất quyết đoán, giọng điệu này đã tái hiện hoàn hảo cái gì gọi là tổng tài bá đạo.


Đại Phi chắp tay nhìn màn hình, cười run cả người: “Cảm ơn Mạnh Nhất Trái Đất đã tặng máy bay, cảm ơn cảm ơn cảm ơn…….”

Vui như được mùa, sắp tràn ra khỏi màn hình.

Cố Lễ Châu chưa từng xem live stream, đương nhiên hắn không rõ giá trị của những vật phẩm ấy, nhưng hắn có thể nhận ra đây là một khoản tiền kha khá nhờ vào số lượng câu cảm ơn và độ tươi cười của streamer, phản ứng khác biệt hoàn toàn so với vừa nãy cảm ơn người có tên bắt đầu bằng chữ f.

Ngay sau đó, lại có một ID tên là “Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này” tặng đi một chiếc Tàu Sân Bay.

Tàu Sân Bay là quà tặng đắt đỏ nhất của phòng live stream, trị giá 1314 tệ, hiệu ứng xuất hiện khi tặng vật phẩm này là một cơn mưa ông nội Mao rơi xuống, pháo hoa bảy màu nổ bùm chíu mấy giây.

Riêng cái hiệu ứng này cũng phải đáng 10 tệ!

Cố Lễ Châu chắt lưỡi, lần đầu tiên cảm thấy mình không theo kịp thời đại, hắn không hiểu nổi thanh niên bây giờ nữa, buổi tối không ngủ lại đi xem cái này, rốt cuộc thú vị chỗ nào?

“Trời mẹ! Đại Phi phát tài rồi! Có fan cứng luôn kìa!” Chung Vị Thời vỗ đùi.

Cố Lễ Châu giật mình, “Hát cả đêm kiếm được bao nhiêu tiền? Đủ mua một bát mì không?”

Mắt Chung Vị Thời trợn to như chuông đồng, một lần nữa cảm nhận được khoảng cách thế hệ.

“”Mạnh Nhất Trái Đất” đã tặng 1 chiếc Tàu Sân Bay.

“Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này” đã tặng 2 chiếc Tàu Sân Bay.

“”Mạnh Nhất Trái Đất” đã tặng 3 chiếc Tàu Sân Bay.

“Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này” đã tặng 4 chiếc Tàu Sân Bay.

………………

Chung Vị Thời nhìn ngu người.

Không riêng gì cậu, ngay cả Đại Phi cũng ngớ ra.

“Mạnh Nhất Trái Đất” là tài khoản phụ mà Cường Tử đăng ký, rất nhiều tài khoản trong phòng live là do Cường Tử gọi tới cổ vũ, tạo ra bầu không khí sôi nổi, giống như tiệm vỉa hè có nhiều người vây quanh thì cũng sẽ kéo theo nhiều người khác tới mua.

Nháy mắt tài khoản đã có mấy vạn, con số cực lớn, nhưng nền tảng phát sóng cũng sẽ lấy 50% từ các streamer.

Cậu ta không hiểu nổi.

Đại Phi lo Cường Tử không gánh nổi chi phí, sợ tới mức phọt giọng Đài Loan, “Các anh đừng tặng quà nữa đi mà!”

Trong ấn tượng của Chung Vị Thời, cái ID “Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này” đã tới xem stream vài lần, hơn nữa lần nào cũng coi “Mạnh Nhất Trái Đất” là tình địch, liên tục spam quà tặng.

Tên Cường Tử kia cũng thật là, phí thủ tục cắt cổ như vậy mà cũng nỡ đập tiền, tính thả con săn sắt bắt con cá rô?

Người tặng nhiều quà nhất sẽ có quyền chỉ định bài hát.


[Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này]: Muốn nghe em hát bài “Yêu anh”.

[Mạnh Nhất Trái Đất]: “Ru tôi ngủ”, “Ru tôi ngủ”, “Ru tôi ngủ”!!!

Hai người đều muốn giành được trái tim mỹ nhân, giống như phim máu chó chiếu hằng năm, Cố Lễ Châu nhìn thôi cũng thấy hoảng.

“Người tặng rất nhiều quà kia có biết Đại Phi là con trai không?”

“Biết chứ, Đại Phi chơi live stream trai giả gái mà.”

“Thế sao còn……” Cố Lễ Châu không biết nên nói gì cho phải.

“Anh không hiểu! Bọn họ thích kiểu này.” Chung Vị Thời chỉ vào bảng xếp hạng, “Đây này, nhìn thấy chưa, đây là bảng xếp hạng fan, tặng càng nhiều quà thì điểm hảo cảm càng cao.”

Cố Lễ Châu thực sự không hiểu.

Không hiểu sở thích của bọn trẻ bây giờ, cũng không hiểu ý nghĩa của việc farm hảo cảm là gì.

Để streamer chú ý tới mình?

Nhưng xét cho cùng đó là con trai mà! Giành được sự chú ý rồi sao nữa!? Hẹn hò ư!?

Điểm truy cập di động rất là mệt mỏi, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chung Vị Thời đeo tai nghe tiếp tục xem live stream.

Gần đây Đại Phi biểu diễn đủ loại tài nghệ, kể cả múa quảng trường, cả phòng live stream đều trở nên sôi động.

Đây là thời gian vui vẻ của những trạch nam.

“Này, nếu tôi biểu diễn nhào lộn thì có ai xem không nhỉ?” Chung Vị Thời hỏi.

“Ngoài tôi, người bị ép bỏ tiền ra xem thì có lẽ là không đâu.” Giọng nói của Cố Lễ Châu xuyên qua lớp chăn, nghe hơi khàn khàn.

Chung Vị Thời trợn mắt, “Hứ.”

Nửa tiếng sau, điện thoại của Cố Lễ Châu hết pin nên tự động ngắt.

Chung Vị Thời không còn ké mạng được nữa, đành thoát ra rồi nằm xuống đắp chăn, nhắm mắt chưa đến năm phút đã ngủ say như chết.

Ông chú cao tuổi nằm nửa tiếng vẫn chưa ngủ được, nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ thì lại chìm vào các câu hỏi đời sống xã hội.

Nền tảng phát sóng trực tiếp kiếm nhiều tiền như vậy sao? Muốn phát triển một ứng dụng như vậy thì phải hoạt động thế nào? Có khi nào nền tảng ấy bị dùng để rửa tiền?

Trẻ vị thành niên sử dụng điện thoại của cha mẹ để tặng vật phẩm thì xử lý ra sao? Nền tảng phát sóng liệu có chịu trách nhiệm?


Đại Phi gặp mặt fan sẽ mặc đồ con trai hay con gái?

“Chết Dở, Chính Là Cảm Giác Này” là nữ hay nam?

Kết bạn Wechat để làm gì? Tán gẫu? Gặp mặt? Hẹn chịch hay là hẹn hò?

Lỡ mà gặp phải bọn buôn nội tạng, Đại Phi có kịp kêu cứu không?

Cảnh sát nhận được báo án, phát hiện ra thi thể trong chung cư cũ nát, pháp y giám định mới biết cô gái mất mạng kia hóa ra là nam!

Cố Lễ Châu đột nhiên có cảm hứng, bắt đầu dựng thiết lập nhân vật, dàn ý với những chi tiết chính, còn có những phân nhánh, phục bút, đan xen tình cảm, tình thân, tình yêu, chính nghĩa, phản bội, tình người…….

Đây có thể là một cốt truyện báo thù tối tăm u ám, nhân vật chính là một tên sát nhân hàng loạt mang trong mình nỗi nợ nước thù nhà, tên thanh niên bị gã giết đã từng hại chết con trai duy nhất của một vị chiến hữu làm nhân viên cấp cao trong chính phủ, sau đó lại liên lụy đến một đường dây giao dịch ma túy rất lớn………

Nhưng đổi một góc nhìn khác, nếu nhân vật chính là nằm vùng…. cũng có thể phát huy mạnh mẽ tính chính nghĩa và tình anh em đặc trưng của dòng truyện trinh thám.

Càng nghĩ càng phấn khởi, càn phấn khởi càng mất ngủ.

Quá nửa đêm, Chung Vị Thời còn đang nằm mơ, nửa tỉnh nửa mê thấy người hơi lạnh, đành trở mình cuộn lại như một con cún đòi sữa, chui vào nơi ấm áp.

Sau khi trán chạm vào thứ gì đó, cậu yên tĩnh lại, tiếp tục nằm mơ.

Cố Lễ Châu trợn tròn mắt trong bóng tối.

Hắn nhận ra Chung Vị Thời đang trở mình nên vội vàng lùi lại, lưng dán vào tường, trước ngực hắn là một cái đầu xù nóng hầm hập, giờ phút này Cố Lễ Châu chẳng khác gì nhân bánh sandwich.

“Hầy.” Cố Lễ Châu nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Chung Vị Thời ném cho hắn cái áo rách rất mỏng, cổ áo còn bị giãn, hơi động đậy một chút là sẽ cảm nhận được sợi tóc mềm của Chung Vị Thời cọ lên da hắn.

Cùng là tóc, nhưng dùng tay chạm và dùng ngực chạm là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Bàn tay xoa tóc chỉ thấy mềm mại, mà tóc cọ vào ngực thì lại vừa nhột vừa tê, cứ như bị điện giật.

Đặc biệt là lúc Chung Vị Thời nâng tay khoác lên đùi hắn, Cố Lễ Châu suýt nữa nhảy dựng lên.

Cái nết ngủ gì thế này!

Trời nóng như lò lửa mà làm gì vậy!

Mơ biến thành koala hả!

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng người nào đó đang hít thở đều đều.

Vốn dĩ Cố Lễ Châu định nhịn một lúc, chờ cậu tự xoay người, nhưng không, trái lại Chung Vị Thời còn thở ra khí nóng, biến thành vừa nhột vừa khó chịu.

Cảm giác dính nhớp.

Thế này thì đâu còn ngủ được nữa?

Cố Lễ Châu nhấc cánh tay Chung Vị Thời ra, tay kia thì chụp lấy bả vai cậu đẩy mạnh.

Chung Vị Thời lăn nửa vòng.


Cố Lễ Châu biết động tác này sẽ đánh thức người ta, vội vàng nhắm mắt giả chết.

Không ngờ Chung Vị Thời lại không tỉnh, nằm dang tay dang chân hình chữ đại, tiếp tục ngáy khò khè.

Cố Lễ Châu: “………”

Hắn chồm qua người Chung Vị Thời, vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Mã khóa không đổi, sau khi mở khóa, hắn ghi âm tiếng ngáy lại làm chuông điện thoại.

Màn hình di động lúc tối lúc sáng, chiếu sáng một bóng người mờ nhạt.

Bởi vì không ngủ trên gối, đầu Chung Vị Thời hơi ngửa ra sau, miệng nửa mở.

Như trẻ con, không hề có tí cảnh giác nào.

Cố Lễ Châu nhìn hồi lâu, không nhịn được nở nụ cười.

“Tách tách” mấy tiếng vang lên cùng ánh đèn flash, như một tia chớp nổ tung trong căn phòng tĩnh lặng, Cố Lễ Châu sợ tới mức nổi da gà, lập tức nhét điện thoại vào trong chăn.

Mà cái thằng “Tôi thính ngủ lắm, anh đừng có xoay người lung tung, tôi sẽ tỉnh mất” kia thì vẫn không ngừng ngáy ngủ.

Đây rốt cuộc là cảnh giới ngủ kiểu gì vậy!

Cố Lễ Châu hâm mộ từ đáy lòng.

Rạng sáng, 3 giờ.

Điểm truy cập di động bắt đầu thấy buồn ngủ.

Điều hòa nhiệt độ kiểu cũ, không có chức năng ổn định nhiệt độ, mở thì lạnh, không mở thì quá nóng, ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua.

Đối với người bị mất ngủ kinh niên, ngay cả tiếng hít thở cũng là quấy rầy, huống chi người bên cạnh luôn ngáy ngủ.

Bình thường, Cố Lễ Châu hay nhét nút tai hoặc đeo tai nghe để nghe nhạc ru ngủ, đêm nay không có cả hai thứ đó, đành nằm trằn trọc thả dòng suy nghĩ bay tán loạn.

Cái chăn của Chung Vị Thời không biết rơi xuống đất từ khi nào, hơn nữa vì lăn qua lộn lại mà để lộ cả bụng ra ngoài.

Cố Lễ Châu thoáng nhìn, tăng điều hòa lên 2 độ, kéo tấm chăn của mình đắp lên cái bụng phẳng của Chung Vị Thời, vỗ nhẹ mấy cái.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Suy cho cùng lão Cố vẫn là một người đàn ông rất dịu dàng ó.

Tổng thể bộ này là nói về tuyến sự nghiệp của cả hai người, nhịp điệu không nhanh như văn showbiz bình thường, nhưng mà sau này Tiểu Chung sẽ chân chính bước vào showbiz.

Tôi sẽ đan xen trong đó những câu chuyện yêu đương với dở hơi hằng ngày của bọn họ, thoải mái hài hước ấm lòng là chính, mọi người mệt mỏi cả ngày rồi, đọc vui vẻ là được.

Trong sinh hoạt hằng ngày, dần dần thay đổi, dần dần tiến bộ, có trắc trở cũng có động viên lẫn nhau, chữa lành vết thương cho nhau.

Lão Cố có tiểu thịt tươi, ngày nào cũng “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….”. Tiểu Chung biết được chân tướng, nhìn lão Cố rồi đỏ mặt “A a a a a a a a a a a a a a…..” (chỗ này là tiếng kêu hâm mộ)

Phần còn lại sẽ không spoil nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.