Đọc truyện Wrong Impression – Chương 19: “Không phải phù rể…là trai bao.”
Edit: Dờ
Đêm đó Chung Vị Thời mơ một giấc mơ kỳ cục.
Cậu mơ thấy Cố Lễ Châu dắt cậu vào một hiệu tóc bắt buộc phải làm thẻ hội viên mới cho làm tóc, Tony học việc cắt cho cậu kiểu đầu nắp nồi cực kỳ xấu, tóc mái ngắn đến mức lộ cả lông mày, chẳng khác gì đang đội một cái mũ bảo hiểm.
Vén tóc sau gáy lên sẽ thấy một dải màu cầu vồng bên dưới.
Hoa lệ, lộng lẫy, phú quý, trông không giống người bình thường.
Cố Lễ Châu đứng phía sau “wow” một tiếng, vỗ tay: “Đẹp lắm đẹp lắm, rất phù hợp với cậu.”
Chung Vị Thời khóc không ra nước mắt, nhưng cậu chỉ còn hai đồng xu dính túi, cơ bản là không trả nổi tiền làm tóc.
Ngay sau đó Cố Lễ Châu lại dẫn cậu đi mua mấy bộ tây trang hàng hiệu, những vài nghìn tệ một bộ, thoải mái vung tiền mua ngay không cần chớp mắt.
Hai người cùng ngồi vào một chiếc xe hạng sang.
Chung Vị Thời nghi ngờ hỏi: “Anh muốn mời tôi làm phù rể à?”
Cố Lễ Châu cười đầy bí hiểm, đưa tay lên vuốt gáy cậu, động tác rất dịu dàng.
Chung Vị Thời ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt.
“Không phải phù rể…là trai bao.”
Chung Vị Thời bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên phải làm là kiểm tra tóc.
May quá, tóc vẫn còn.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lòng dần bình tĩnh lại.
Hiệu quả làm lạnh của điều hòa trong phòng rất kém, cơn ác mộng này khiến cậu toát mồ hôi.
Lúc rời giường rửa mặt đánh răng, cậu còn nghiêm túc phân tích giấc mơ kinh dị kia.
Có lẽ là bởi trong tiềm thức, cậu vẫn nhận định Cố Lễ Châu là trai bao?
Anh ta bị bao dưỡng sao?
Không phải ư?
Ngoài phú nhị đại và trai bao, cậu thực sự không nghĩ ra nghề nghiệp nào mà chỉ nằm nhà vẫn có thể sống an nhàn tự tại.
Chung Vị Thời đánh răng xong, đẩy cánh cửa sổ ra hô lên: “Cô Tống! Một phần bánh chiên!”
Cô Tống ngẩng đầu lên, “Xong ngay~”
Ngay lúc Chung Vị Thời chuẩn bị rụt đầu vào thì một cái đầu thò ra khỏi cửa sổ sau phòng 303.
“Cậu ồn ào muốn chết.” Giọng điệu Cố Lễ Châu hơi cáu gắt, rõ ràng vừa mới thức dậy.
Chung Vị Thời sợ hãi, thò nửa đầu ra nhìn hắn, cậu nhớ lại giấc mơ sáng hôm nay, hơi ngại ngùng.
“Chim dậy sớm mới có sâu để ăn.”
“Thế sâu dậy sớm thì sao?”
“Xì, toàn là người lười lấy cớ.”
Cửa sổ phòng ngủ của Chung Vị Thời lâu lắm không lau dọn, bên ngoài cửa kính bám đầy bụi bặm, nhìn không rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng có thể thấy được hắn vươn vai, lúc ngáp thì lấy tay che lại mặt.
Chung Vị Thời nhớ tới mỗi lần ngáp, Cường Tử toàn há mồm to ngáp một tiếng rõ to, người đối diện có thể thấy cả lưỡi gà đang rung, không hề có tý hình tượng nào, nhưng Cố Lễ Châu lại khác.
Ngáp cũng nhã nhặn.
Đáng tiếc lại là một tên trai bao.
Khoan đã, trai bao thì có gì mà đáng tiếc? Trai bao chẳng lẽ không phải là một nghề nghiệp sao? Ngoại hình đẹp đẽ thu hút cũng là một loại năng lực mà?
A a a……
Không phải!
Trai bao chính là điển hình của loại đàn ông ăn chơi sa đọa tham tài háo sắc!
Chung Vị Thời cảm giác như có hai người tí hon đánh nhau trong đầu, ngay lúc cậu chuẩn bị ra cửa, người đàn ông sa đọa ở bên kia nói một câu khiến cậu suýt thì vung tay chân cùng lúc.
“Cậu có công việc gì tốt có thể giới thiệu cho tôi không?”
“Hả?”
Chung Vị Thời méo miệng, đầu nảy ra một ý nghĩ: Tên này bị phú bà đá rồi?
Giống như tộc đi làm ngày nào cũng phải vắt óc nghĩ ba bữa ăn gì, việc hằng ngày của Cố Lễ Châu là tìm niềm vui cho cuộc sống nhạt nhẽo của hắn.
Nhớ tới câu “hóa ra anh thất nghiệp à, sao không nói sớm, tôi tìm việc cho” mà Chung Vị Thời nói ở đồn cảnh sát, Cố Lễ Châu hỏi một câu.
Hắn thầm nghĩ, có thì tốt, không có thì thôi.
Nhưng không ngờ Chung Vị Thời lại khá quan tâm đến chuyện tìm việc cho hắn, giống như ông bố già giúp con trai nghiên cứu xem nên đăng ký nguyện vọng vào trường đại học nào.
Cảm xúc phấn khích không nói nên lời.
“Tìm công việc hỏi tôi là đúng người rồi.” Chung Vị Thời kéo ghế đến trước mặt Cố Lễ Châu, bày ra dáng vẻ sành sỏi: “Anh có năng khiếu gì?”
Cố Lễ Châu duỗi một chân ra.
Thẳng tắp, dài đến nách.
“…….” Chung Vị Thời bĩu môi, rất muốn chửi bậy, nhưng để dẫn dắt con dê núi này khỏi lầm đường lạc lối, cậu nhịn cơn tức, tươi cười ôn tồn nói: “Tôi nói nghiêm túc đấy, trước kia anh có kinh nghiệm làm việc gì không?”
Cố Lễ Châu không nghĩ cậu sẽ hỏi vấn đề này, sợ Chung Vị Thời sẽ hỏi thăm sâu hơn, đắn đo một chút rồi lắc đầu, “Không có.”
Từ trong mấy giây đắn đo kia, Chung Vị Thời đã đoán chắc Cố Lễ Châu làm một nghề khó nói.
Được rồi, đàn ông còn liêm sỉ là chuyện tốt.
Cậu vỗ bả vai Cố Lễ Châu, “Vậy thì chúc mừng anh quay về làm người một lần nữa, xã hội tốt đẹp hoan nghênh anh trở lại.”
Cố Lễ Châu càng nghe càng khó hiểu, mắt híp thành một sợi chỉ.
Chung Vị Thời: “Anh muốn làm công việc về mảng nào?”
Cố Lễ Châu: “Tùy.”
Từ giây phút ký hợp đồng với Tinh Hà Thế Kỷ, hắn thực sự không nghĩ mình có thể làm gì ngoài sáng tác, còn có thể nhiệt tình theo đuổi cái gì, nghe thì có vẻ thoải mái thản nhiên, nhưng phía sau lưng ẩn chứa tận cùng của bất đắc dĩ và đau khổ.
Đương nhiên là Chung Vị Thời không biết nỗi lòng của hắn, chỉ thấy hắn đúng là không có tiền đồ, điển hình của kiểu người được chăng hay chớ.
Cậu mở một nhóm wechat chuyên giới thiệu việc làm, mẩu tin nhắn đầu tiên ở trong nhóm khiến Chung Vị Thời sáng lên, “Ê, anh xem cái này thế nào? Tôi thấy hợp với anh lắm.”
Cố Lễ Châu vừa nghe thế thì ghé đầu nhìn, lòng đầy chờ mong.
Thiên Đường Trên Mây thông báo tuyển dụng nhân viên nam, yêu cầu: anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ưu tiên người thành thạo tiếng địa phương và tiếng phổ thông, ngoại hình đẹp trai đặc cách nhận vào làm ngay, không có kinh nghiệm sẽ được huấn luyện, bao ăn bao ở.
Mức lương: 5000-10000, làm tốt có thể được tăng lương.
Cố Lễ Châu tung ra một phát đánh gãy gọn.
Chung Vị Thời xoa cục u trên đầu, vẻ mặt cầu xin: “Anh bảo tùy còn gì? Công việc này lương cao, có gì không tốt? Huống hồ anh xem yêu cầu đi, quả thực là đo ni đóng giày cho anh!”
Cố Lễ Châu lại giơ tay lên dứ, Chung Vị Thời lập tức trốn, “Tôi tôi tôi tôi giúp anh chọn! Chọn lại chọn lại!”
Cố Lễ Châu miễn cưỡng lắm mới nhịn được cơn tức.
Chẳng lẽ nhìn hắn không có thực lực như vậy sao!?
Dù gì năm ấy cũng là bậc vương giả xưng bá bảng xếp hạng Tinh Hà Thế Kỷ suốt nhiều năm!
Đạt được huy chương cấp SSS, toàn website chỉ có một mình hắn! Lượng click chuột lượng sưu tầm lượng tiêu thụ phá vỡ kỷ lục, phàm là những chỉ số đo được, hắn đều đứng thứ nhất!
Cái loại hạng nhất vượt top bỏ xa những hạng còn lại!
“Cái này thì sao?” Chung Vị Thời phấn khích đưa qua.
Bảo vệ tuần tra an ninh nhà xưởng, yêu cầu: không giới hạn nam nữ, tuổi từ 30 đến 45, chịu được khổ cực, nghe theo mệnh lệnh được phân công, không có bệnh truyền nhiễm, nhiệt tình với công tác bảo vệ.
Mức lương: 2500-3200, thưởng 100 tệ nếu đủ công, trợ cấp tiền ăn mỗi bữa 8 tệ, lương tăng ca x 1.5.
Bao chỗ ở: Ký túc xá 4-6 người một phòng, có điều hòa, bình nước nóng…
Cố Lễ Châu: “……………………………………”
Lần này Chung Vị Thời đã kịp trốn ngay khi tay hắn vừa giơ lên, “Làm gì vậy làm gì vậy! Lại sao nữa? Tôi thấy anh thỏa mãn tất cả các yêu cầu mà! Công việc nhẹ nhàng, thời khắc quan trọng còn được thể hiện bản lĩnh đàn ông, nếu tuổi tôi đạt tiêu chuẩn thì tôi làm lâu rồi, còn có cả trợ cấp tiền ăn anh nhìn thấy chưa!”
Cố Lễ Châu đọc thầm trong lòng “giết người phạm pháp”, hít sâu một hơi rồi chỉ vào đầu mình: “Tóc này tạo kiểu mất 3600, cậu nhìn mức lương kia có đủ nhét kẽ răng không?”
Chung Vị Thời gân cổ lên dạy dỗ hắn: “Làm người phải biết mình là ai, anh không nghề ngỗng không kinh nghiệm không năng lực, lại còn muốn tìm việc lương cao có thể diện, đi đâu mà tìm! Có thì tôi làm lâu rồi! Chẳng đến lượt anh!”
Cố Lễ Châu dở khóc dở cười: “Dù gì cũng phải tìm một công việc có chút hàm lượng kỹ thuật chứ, đến ông già dắt chim đi dạo ở công viên cũng làm được mấy việc này, để tôi làm, cậu không thấy lãng phí nhân tài sao?”
Chung Vị Thời: “Anh lãng phí 32 năm rồi còn gì.”
Cố Lễ Châu: “……”
“Muốn kỹ thuật chứ gì,” Chung Vị Thời chỉ ngược ngón cái, “Dưới tầng có Thêu chữ thập Thành Mỹ anh biết không? Dưới đó thường xuyên thông báo tuyển dụng công nhân thêu chữ thập, không giới hạn độ tuổi, làm nhiều ăn nhiều, tất cả dựa vào kỹ thuật, mỗi bức tranh còn được ăn hoa hồng, tôi thấy ngón tay anh vừa thon vừa dài, nhất định có thiên phú về việc này.”
Xương cốt Cố Lễ Châu kêu răng rắc.
Chung Vị Thời hết cách, thở dài nói: “Sao anh phiền phức thế, cái này không ưng cái kia không thích, anh ra đường giả làm người câm điếc đi xin tiền cho rồi! Quay về tôi đến đoàn phim mượn một bộ Cái Bang cho anh!”
Cố Lễ Châu im lặng, hắn cảm thấy nhờ một tên thiểu năng trí tuệ quy hoạch cuộc đời cho mình đứng là một quyết định sai lầm.
Chung Vị Thời còn tưởng hắn đang nghiêm túc suy nghĩ thật, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh nghiêm túc đấy à? Anh quên lời sếp Lý dặn dò rồi sao, từ nay về sau làm người tử tế. Tám vinh tám nhục còn nhớ không? Lấy lao động vất vả làm vinh, lấy tham ăn biếng nhác làm thẹn! Huynh đệ, anh đừng lạc đường ở ngã rẽ cuộc đời như vậy chứ——”
Chung Vị Thời vắt hết óc dạy bảo hắn.
Cố Lễ Châu một tay đỡ trán, tay kia phất phất, “Thôi, cậu để tôi yên tĩnh một chút.”
Chung Vị Thời cắn một miếng bánh chiên đã nguội ngắt, ôn tồn khuyên bảo: “Không phải tôi đả kích anh đâu nhưng mà vừa mới tìm việc thì đừng yêu cầu quá cao, có miếng ăn là được rồi, anh nhìn tôi đi, đang sống rất vui vẻ đấy thôi. Làm người ấy mà, quan trọng nhất là vui vẻ. Happy everyday, you know?”
Nhắc đến hai chữ “vui vẻ”, Cố Lễ Châu gục xuống nằm bò ra bàn, giống một con mèo đang buồn rầu.
Hắn cũng muốn được vui vẻ như thiểu năng, nhưng ai bảo hắn sở hữu một cái đầu không thể ngừng suy nghĩ chứ.
Chung Vị Thời nuốt miếng bánh chiên, muốn đi về, lại tò mò không chịu nổi ghé lại gần, nhưng cẩn thận nghĩ lại, xâm phạm riêng tư của người khác là không tốt, bèn đứng dậy.
Cố Lễ Châu lười ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Chính anh hỏi tôi đấy nhé!
Chung Vị Thời ngồi về ghế, huých bả vai hắn, “Trước kia anh… làm nghề gì thế? Hình như kiếm được rất nhiều tiền.”
Cố Lễ Châu biết cậu lại muốn tìm việc làm thêm, “Cậu không được đâu.”
Chung Vị Thời gân cổ lên: “Sao không được! Sao anh biết tôi không làm được!”
Cố Lễ Châu không hề do dự: “Cấu hình xuất xưởng của cậu không bao gồm não.”
Chung Vị Thời giận sôi máu, không giữ mồm giữ miệng gì nữa: “Ồ, chỉ anh có não thôi chứ gì, anh thông minh như thế sao vẫn còn thất nghiệp?”
Cố Lễ Châu liếc nhìn cậu: “Ai bảo cậu tôi thất nghiệp, năm đó khi tôi xưng bá một cõi riêng thì cậu vẫn còn đang ở trong xó xỉnh nào đó mà uống sữa.”
Chung Vị Thời ngửa cổ cười ha ha.
“Không tin?”
“Anh giỏi thì nói thẳng ra đi.”
Đàn ông là phải khích tướng.
Cố Lễ Châu hít sâu, suy nghĩ làm thế nào để tiết lộ công việc vĩ đại của mình năm ấy một cách khiêm tốn nhất.
“Thế này đi, tôi cho cậu vài từ khóa, cậu đoán thử xem.” Cố Lễ Châu nói.
“Được.” Chung Vị Thời rất hứng thú.
“Internet, nhân vật, tình tiết, dàn ý, giả tưởng, kiệt tác….. Cực kỳ đỉnh.”
Chung Vị Thời vỗ tay cái bép, “Chơi game online đúng không?!?”
“Gần đúng rồi!” Cố Lễ Châu hất mũi, vẻ mặt kiêu ngạo, “Tôi chính là người sáng tạo ra thế giới truyền kỳ đó.”
Chung Vị Thời nhíu mày: “Anh bán máy tính?”
Về cơ bản là không thể giao tiếp với nhau được!
Cố Lễ Châu lại nằm úp sấp xuống bàn, “Cậu biến đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Đừng mà đừng mà,” Chung Vị Thời lay bả vai hắn, “Nói đến mức này rồi, anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi, tôi đảm bảo không nói ra ngoài.”
Cố Lễ Châu nhướn mày, “Cậu thực sự muốn biết?”
Chung Vị Thời toét miệng, gật mạnh đầu.
Cố Lễ Châu vuốt ngược tóc về phía sau, “Thực ra tôi rất nổi tiếng trên mạng, nhân khí cực kỳ cao, sáng tạo ra vô số kiệt tác, xưng bá…..”
“Anh đợi đã.” Chung Vị Thời lấy điện thoại ra, “Tôi nghe điện thoại.”
“Vâng! Chung Vị Thời đây ạ!”
“Dạ vâng, sếp Tôn đấy ạ, chào ngài chào ngài, ngài cứ nói đi ạ!”
“Vâng vâng được chứ! Không giấu gì ngài, tôi có nhân khí siêu cao trên vòng bạn bè, đã khiến cho vô số bộ trang phục đạt kỷ lục doanh thu, thiếu chút nữa là được debut làm người mẫu, tiền công cứ trả theo ngày là được.”
“Vâng, chụp xong còn được tặng quần lót hàng mẫu ạ? Tốt quá! Ngài đúng là vị ông chủ rộng lượng nhất tôi từng gặp hê hê.”
Chung Vị Thời vui vẻ đi ra cửa, để lại một hình bóng cô đơn trong phòng khách.
Cố Lễ Châu bất đắc dĩ thở dài.
Quả nhiên câu chuyện truyền kỳ về mình giờ chỉ còn là đề tài để mọi người bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
Không, có lẽ còn chẳng được người ta nhớ đến mà bàn tán.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, còn độc giả nào nhớ đến hắn?
Sau khi phong bút, Cố Lễ Châu tập trung trị bệnh, vận động, du lịch, ngủ nghỉ, giải trí, tăng cường xã giao, chăm tham gia các hoạt động nhẹ nhàng có ích có thể chất và tinh thần, ngoại trừ đọc sách.
Thậm chí hắn còn chẳng có dũng khí để đăng nhập vào Tinh Hà Thế Kỷ.
Hắn cảm thấy bản thân rất có lỗi với những người đã từng yêu mến mình.
Thôi! Không nghĩ nữa! Ngủ quan trọng hơn.
Cố Lễ Châu phóng người lên giường, vừa thiu thiu ngủ thì điện thoại trên đầu giường rung lên.
[Cái thứ ở bên phòng 301]: Tôi lại tìm được một công việc ngon cho anh rồi.
[Cái thứ ở bên phòng 301]: Lương cao, không tốn sức, yêu cầu là ngoại hình đẹp trai, gien tốt, hơn một nửa dân số toàn trái Đất không làm nổi, điều đó thể hiện sự đặc biệt của công việc này, chỉ cần chú ý một điều là nhất định phải hoàn thành công việc! Còn phải có kỹ thuật tốt! Tôi thấy anh thỏa mãn tất cả yêu cầu, không ai khác ngoài anh!
Cố Lễ Châu chẳng muốn trả lời, nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò.
[Thanh Tỉnh Phế Nhân]:?
Chung Vị Thời gửi một tấm ảnh chụp tờ quảng cáo dán trên cột điện ven đường có ghi: Nhiều tiền cần con. [1]
[1] Trọng kim cầu tử (重金求子): Quảng cáo lừa đảo, nội dung đại khái một người phụ nữ kết hôn với người giàu nhưng lại không thể có con, cần một người đàn ông để tạo “sản phẩm”.
Người có nhu cầu: Trương Diệu Xuân, 30 tuổi, vóc dáng đầy đặn quyến rũ, chồng là doanh nhân giàu có nhưng đã tàn phế ngoài ý muốn, mất đi năng lực sinh dục, để xí nghiệp gia tộc có người kế thừa, đặc biệt cần tìm một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, diện mạo tuấn tú đến hoàn thành giấc mộng giúp tôi…. Mang thai thành công sẽ có hậu tạ.
Cố Lễ Châu không hề do dự, kéo Chung Vị Thời vào danh sách đen. Một lát sau, Chung Vị Thời gửi kiểm chứng bạn bè tới.
Vị Thời: Này này này, tôi đùa một chút thôi mà! Đừng có giận! Là đàn ông đừng nên chấp nhặt, phải độ lượng!
Vị Thời: Đại huynh đệi? Giận thật rồi?
Vị Thời: Hello?
Vị Thời: Được rồi tôi xin lỗi! Tha thứ cho tôi đi!
Cố Lễ Châu cười, kết bạn lại rồi sửa tên ghi chú của Chung Vị Thời.
[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: Cậu phiền phức quá đấy.
[Thần kinh]: À đúng rồi, nãy anh chưa nói hết, anh bảo anh là gì cơ?
[Thanh Tỉnh Phế Nhân]: Là một đại gia nằm bất động ở nhà cũng có thể kiếm tiền.
[Thần kinh]:……..
Cố Lễ Châu ném điện thoại đi.
Lòng cực kỳ thoải mái.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Vị Thời: A a a a a a a aO(≧口≦)O tức chết mất, vì sao Tiểu Thịnh tổng cách vách (bộ khác cùng tác giả) vừa ngầu vừa cute còn biết làm nũng, hoán đổi nhuần nhuyễn giữa hai thuộc tính sói con và cún con, còn tôi thì bị ghép với một lão súc vật!!! Lại còn đánh tôi nữa!!!
Cố Lễ Châu ngậm điếu thuốc lá, vắt chéo chân nhìn Chung Vị Thời: Không chỉ đơn giản là đánh thôi đâu.