Đọc truyện Wrong Impression – Chương 17: Cố Lễ Châu, tên súc vật ngu ngốc lắm tiền
Edit: Dờ
“Vào ngồi đợi một lúc đi.” Tào Trí Hằng kéo cửa ra, bắt đầu dọn dẹp các loại đạo cụ trên sofa, “Hơi bừa bộn, cậu đừng để ý nhé.”
“Không sao ạ không sao ạ.”
Chung Vị Thời ở đây bao nhiêu năm mà lần đầu tiên được người ta mời vào nhà, cậu nhìn dáo dác xung quanh, cảm thấy thế giới của các nghệ thuật gia… không phải bừa bộn ở mức bình thường.
Tướng mạo Tào Trí Hằng hiền lành, lại còn chủ động tìm đề tài tán gẫu, không xa cách như trong tưởng tượng của Chung Vị Thời.
“Đây là đạo cụ cho đoàn phim ạ?” Chung Vị Thời hỏi.
“Dô, giỏi đấy, liếc mắt đã nhận ra.” Tào Trí Hằng cười nói: “Người bình thường nhìn vào đều nghĩ tôi là thợ mộc.”
Chung Vị Thời cười hê hê, bưng một hộp trang sức bằng gỗ lên ngắm, phía dưới có dán tên đoàn phim: “Khách điếm đệ nhất kinh thành”.
Cậu biết bộ phim này, đạo diễn Hạ Cố rất có danh tiếng trong giới. Trước kia trong nhóm chat có người nói sắp khai máy nhưng sau lại không thấy tin tức gì nữa, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, nghệ thuật gia làm công việc chế tác đạo cụ cho đoàn phim này?
“Làm tỉ mỉ quá, cái này tốn rất thời gian đúng không ạ?”
“Cũng bình thường, cái trong tay cậu tốn hơn hai tuần, chủ yếu khó ở mấy chỗ khắc rỗng.” Tào Trí Hằng đáp.
“Phim đã khởi quay chưa ạ?” Chung Vị Thời hỏi.
“Ừ bắt đầu rồi, mới tuần trước.” Tào Trí Hằng rót chén nước cho cậu.
“Cảm ơn.”
Trước kia Chung Vị Thời với anh ta chỉ là quen xã giao, hàn huyên một lát mới thấy tính cách đối phương không tồi, thế là cậu hỏi thăm: “Thế chú có quen với tổ nhân sự đoàn phim không ạ? Mấy người phụ trách thông báo tuyển diễn viên ấy.”
“Cũng khá quen, sao thế? Cậu muốn casting à? Diễn viên đã chọn cả rồi, loại này thường chọn trước khi quay mà.” Tào Trí Hằng nói.
“Không không không phải.” Chung Vị Thời khoát tay, “Chỉ thuận miệng hỏi thôi ạ, nếu cần tuyển diễn viên tạm thời thì chú có thể giới thiệu giúp tôi một chút, tôi treo dây thép lộn nhào diễn xác chết đều được cả!”
Phim võ hiệp cổ trang cần treo dây thép, rất nhiều diễn viên mới không phải không chịu cố gắng, mà là năng lực không đủ, vừa treo lên là hò hét khua khoắng tay chân, vì vậy cần diễn viên đóng thế hoàn thành cảnh quay.
Đỡ rách việc.
Tào Trí Hằng gật đầu, “Được, quay về sẽ hỏi giúp cậu.”
Chung Vị Thời kích động hớn hở: “Vậy cảm ơn chú nhé! Chúng ta thêm bạn bè đi!”
“Được.” Tào Trí Hằng lấy điện thoại ra.
Chung Vị Thời lập tức hỏi: “Pass wifi nhà chú là gì ạ?”
Hai người đang nói chuyện sôi nổi thì tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Chung Vị Thời khựng lại một chút, không quên mục đích chính đến 303 đêm nay, cậu quay đầu lại nhìn.
Thân trên trần trụi của người đàn ông bất ngờ đập vào tầm mắt Chung Vị Thời.
Bình thường Cố Lễ Châu ở nhà một mình sẽ không mang theo một đống quần áo vào phòng tắm, đến nhà Tào Trí Hằng thì cứ tự nhiên như nhà, không câu nệ gì cả.
Tắm xong hắn lười sấy tóc, cứ để ướt sũng như vậy, một chiếc khăn mặt màu xám tro vắt trên cổ, phía dưới thì quây một chiếc khăn tắm màu trắng lỏng lẻo, cảm giác đi vài bước nữa sẽ tuột ra.
Phản ứng đầu tiên của Chung Vị Thời là vóc dáng người này thế mà khá đẹp.
Cánh tay không tính là quá cường tráng nhưng có đường cong rõ ràng, ngực bị hơi nước làm đỏ lên, bọt nước rơi từ tóc đập vào ngực rồi chảy xuống bụng, cả thân thể như đang được bọc trong hơi nóng, hai bên nhân ngư tuyến biến mất dưới chiếc khăn tắm.
“Cậu đợi chút, tôi mặc quần áo.” Cố Lễ Châu xoa xoa tóc nói.
“Ừm.” Chung Vị Thời vội vã rời mắt đi.
Cố Lễ Châu đi tới trước mặt cậu uống hớp nước rồi xoay người về phòng, tầm mắt của Chung Vị Thời lại không nhịn được liếc qua đó.
Có phải không mặc quần lót không nhỉ?
Phía trên lưng, một đường cong lõm xuống chỗ cột sống….
Xương bả vai nhô lên, hình như có một hình xăm màu đen rất lớn, cậu chưa kịp nhìn rõ là gì thì đối phương đã vào phòng đóng cửa.
Tào Trí Hằng thấy cậu nhìn tròn xoe mắt, không nhịn được phất tay trêu chọc: “Nhìn gì đấy? Thích kiểu đàn ông ấy hả?”
Chung Vị Thời lập tức phản bác: “Không, vừa rồi tôi nhìn thấy trên vai có hình xăm.”
“Xăm thì sao?” Tào Trí Hằng bật cười, “Đừng nhìn nó hút thuốc tóc tai xăm trổ, nó không phải người xấu đâu.”
“Ý tôi không phải thế.” Chung Vị Thời cúi đầu, lí nhí như tiếng muỗi kêu, “Tôi cảm thấy anh ấy khá là tốt.”
Cho tới khi cậu cầm cốc lên định uống một ngụm mới phát hiện ra… rỗng tuếch.
Tào Trí Hằng cười xòa, “Ngại quá, ly cốc trong nhà đều giống nhau hết, để tôi rửa sạch rót cho cậu cốc khác.”
Chung Vị Thời như bốc phải củ khoai lang nóng rẫy, thả trở về, “Không cần không cần, tôi không uống…”
Cậu chợt nhận ra gì đó, “Không phải tôi chê bẩn… chỉ là hết khát rồi.”
Trời ơi! Cậu đang nói cái gì thế!
Chung Vị Thời cảm giác như có một cái hồn trắng xóa đang bay ra trên đầu cậu.
Tào Trí Hằng cười, không nói gì nữa.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lúc Cố Lễ Châu đi ra phòng khách vẫn còn đang buộc dây quần, một bộ quần áo thể thao đơn giản, tóc mái để rủ xuống, thoạt nhìn như mới hơn 20 tuổi.
“À, cái gì nhỉ…” Chung Vị Thời vừa chạm mắt Cố Lễ Châu thì bỗng quên tiệt lời thoại, “À cái áo phông, tôi nghĩ tôi không cần mặc một cái áo đắt như thế…”
“Muốn trả lại?” Cố Lễ Châu nhìn thấu tâm tư cậu.
“Ừ…..” Chung Vị Thời như trút được gánh nặng, gật đầu đáp: “Anh còn giữ hóa đơn không, mai tôi cầm đến trung tâm thương mại hỏi xem sao.”
“Không.” Cố Lễ Châu trả lời rất nhanh.
Tào Trí Hằng ngộ ra, nghi ngờ hỏi: “Áo này ông mua cho cậu nhóc hả? Ông làm hỏng áo người ta? Sao lại hỏng được?”
Cố Lễ Châu không phủ nhận, rót nước vào trong cốc, “Nếu cậu không mặc thì cho người khác đi.”
Tào Trí Hằng nhìn Chung Vị Thời, lại nhìn thằng anh em chí cốt, ngửi được mùi khả nghi.
Chung Vị Thời trợn tròn mắt.
Sao cậu nỡ đem đi cho người khác!
Chưa nói áo đắt như vậy, cho dù là một chiếc 20 tệ cậu cũng không nỡ cho….
Trên thế giới này, trừ bà nội Triệu ra thì chưa từng có ai mua quần áo cho cậu.
Không thể tự dưng nhận đồ đắt tiền được, Chung Vị Thời đã thử lên taobao tìm giá quần áo của hãng này, sau đó đã tìm được shop gốc bán chiếc áo.
Giảm giá 10%, cũng chính là 800 tệ.
Cậu ngẩng đầu lên, hùng hồn khí thế: “Cho tôi tờ giấy với cây bút.”
Tào Trí Hằng biết cậu muốn ghi giấy nợ, vội nói: “Nhóc à, thằng này nó không cần tiền một cái áo đâu.”
Cố Lễ Châu lập tức bày ra dáng vẻ “ông đây là người tính toán chi li như vậy sao”, khoát tay nói: “Ừm, tôi không cần.”
Chung Vị Thời nhìn hắn, “Anh đừng có cự nự nữa! Con người tôi làm việc rất có nguyên tắc, không thích nợ ân tình của người khác.”
Tào Trí Hằng gió chiều nào xoay chiều ấy: “Rồi rồi rồi, nợ ân tình là khó trả nhất, lão Cố! Người ta muốn trả lại cho ông đấy!”
Cố Lễ Châu nghĩ có lẽ thằng nhóc này vừa uống phải rượu giả, bình thường xơ múi chiếm hời của hắn vui vẻ thế cơ mà?
Hôm nay hắn mua chiếc áo đó, cũng không phải để người ta nợ mình.
Ngay lúc hắn đang do dự, Tào Trí Hằng đã trình giấy bút lên, lảm nhảm bên tai Chung Vị Thời như một con ong mật: “Qua loa thôi không cần nghiêm túc, gặp cái loại súc vật ngu ngốc lắm tiền này, chúng ta phải thừa cơ lợi dụng.”
Súc vật ngu ngốc lắm tiền đạp anh ta một phát.
Cố Lễ Châu cũng chẳng để tâm Chung Vị Thời viết cái gì, mãi cho đến khi cậu buông bút xuống rồi chạy vèo về nhà, hắn mới híp mắt dò từng dòng xem có con chữ nào đang khen ngợi hắn hay không.
Happy card bao trọn gói cả năm
Dùng tấm thẻ này sẽ được miễn phí xem chính chủ biểu diễn tài nghệ 100 lần.
Chỗ ký tên có một khuôn mặt cười đê tiện, bên cạnh còn cố ý vẽ cái bóng thoại: “Hê hê, tôi còn lâu mới có tiền!”
Cố Lễ Châu đỡ trán, cười run cả bả vai.