Đọc truyện Worth Any Price – Chương 6
Khi Lottie thức giấc, ánh sáng ban ngày đang rọi qua những khe hở của tấm rèm cửa sổ. Mắt ngái ngủ, và tóc rối, cô nhìn sang người chồng tương lai của mình, quần áo anh ta cũng lộn xộn nhưng thần sắc thì tỉnh táo rõ rệt.
“Tôi không cần ngủ nhiều,” anh nói, cứ như đang đọc ý nghĩ của cô. Anh với lấy bàn tay cô và đặt chiếc kẹp tóc của cô vào lòng bàn tay. Những ngón tay cô nắm lại quanh những sợi dây bằng kim loại, vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh. Một cách máy móc cô bắt đầu tết lại tóc và cuộn lại thành một búi tiện lợi như thói quen bao năm qua của mình.
Kéo rèm sang một bên, Gentry quan sát cái thành phố đông đúc qua cửa sổ xe. Một tia nắng đi lạc chiếu thẳng vào mắt anh, biến chúng thành một màu xanh sẫm kì lạ. Ngay cả đang ngồi trong một cỗ xe đóng kín, Lottie vẫn có thể cảm thấy sự thân thuộc của anh với thành phố này, mật thiết đến mức không một góc phố hay lùm cây nào là quá nguy hiểm đối với anh để khám phá nó.
Chưa có một nhà quý tộc nào cô từng gặp – mà ở Stony Cross Park thì lúc nào cũng đầy ứ – lại sở hữu một vẻ ngoài đậm chất đường phố đến thế, cái thái độ cứng rắn đó nói lên rằng anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù ghê tởm đến đâu, để đạt được mục đích. Những người đàn ông dòng dõi có thể đặt ra giới hạn cho một số vấn đề nhất định…họ có những nguyên tắc đạo đức và tiêu chuẩn riêng biệt…những thứ mà Gentry còn lâu mới biểu lộ.
Nếu anh thực sự là một nhà quý tộc, Lottie nghĩ anh thật sáng suốt khi rời bỏ tước hiệu của mình và đểSidney nghỉ ngơi trong yên bình, như anh đã làm. Cô chắc chắn rằng nếu như anh chọn con đường khác, anh sẽ gặp khó khăn, thậm chí là bất khả, để tạo ra một chỗ đứng cho mình trong tầng lớp thượng lưu kiêu kì của London.
“Lord Westcliff nói với tôi anh là thủ lĩnh một tổ chức tội phạm,” cô trích dẫn. “Ngài ấy cũng bảo là anh –”
“Tôi lấy làm tiếc phải nói rằng tôi còn cách cái nhân vật quyền lực mà mọi người cố gán ghép cho tôi ấy một khoảng xa lắc,” Gentry cắt ngang, “những câu truyện mỗi lần truyền tai nhau lại được phóng đại lên một ít. Một số nhà văn dân gian đã làm hết sức mình để làm cho tôi thật đáng sợ như Hoàng đế Hung nô. Không phải tôi đang quả quyết mình vô tội đâu, đương nhiên rồi. Tôi đã điều hành một tổ chức buôn lậu làm ăn tuyệt hảo. Và mặc dù tôi thừa nhận những phương pháp của mình quả là có vấn đề, tôi vẫn là một người săn tội phạm giỏi hơn bất cứ tay thám tử nào của Canon.”
“Tôi không hiểu làm thế nào anh có thể chỉ huy những tên trộm và buôn lậu và đồng thời làm một người bắt tội phạm trong cùng một lúc.”
“Tôi đặt gián điệp và người đưa tin khắp London, và xa hơn nữa. Tôi có bằng chứng của tất cả mọi người từ Gin Alley cho đến Dead Mans Lane. Một khi có kẻ bước vào con đường có thứ mà tôi muốn, tôi liền cho hắn vào tròng và lĩnh tiền thưởng. Là một thám tử, tôi thấy công việc bắt trộm khó hơn một chút, như vị chánh quan tòa đã khăng khăng là tôi dẫm chân lên việc của ông ta. Nhưng tôi vẫn là người giỏi nhất mà ông ta có.”
“Và chẳng hề xấu hổ khi nói thế,” Lottie mỉa mai.
“Tôi không thuộc loại người khiêm tốn giả đò. Và tình cờ làm sao nó lại là sự thật.”
“Tôi không nghi ngờ điều đó. Anh đã xoay sở để tìm ra tôi trong khi người của Lord Radnor đã thất bại sau hai năm cố gắng.”
Anh quan sát cô với mức độ dữ dội đến phát sợ. “Càng biết nhiều về em, tôi càng trở nên tò mò hơn. Tôi muốn tìm hiểu xem cô gái ấy là người như thế nào mà có dũng khí để tạo cho mình một cuộc đời mới, không nhận được sự giúp đỡ từ bất kì ai.”
“Dũng khí,” cô hoài nghi lặp lại. “Thật kì lạ, vì anh đã gọi nó như thế, khi mà tôi luôn nghĩ đó là sự hèn nhát.”
Lúc anh định trả lời cô thì chiếc xe rẽ ngoặt và chạy dọc theo một con đường lát đá phẳng phiu. Hai bên là khung cảnh xanh ngắt với hàng cây và những khu vườn đi dạo.
Những ngôi nhà ba gian gọn ghẽ xây bằng gạch có màu sắc nhã nhặn nằm dọc theo con đường vắng vẻ, điểm xuyết bầu không khí thôn quê đáng ngạc nhiên giữa lòng thành phố náo nhiệt. “Betterton,” Gentry nói, ám chỉ con đường. “Văn phòngBow Street nằm ở phía nam so với chúng ta, và ConventGarden ở xa hơn một chút.”
“Có phải khu chợ nằm bên trong lối đi dạo không?” Lottie hỏi, mường tượng trước viễn cảnh được khám phá môi trường xung quanh cô. Mặc dù Maidstone nằm về phía tây London, nhưng những sinh viên chưa bao giờ được phép đi đến bất cứ đâu.
“Phải, nhưng em không được đi đâu mà không có tôi.”
“Tôi có thói quen đi ra ngoài mỗi buổi sáng,” cô nói, băn khoăn liệu cái thú vui nho nhỏ nhưng cần thiết này có bị cấm đoán không.
“Vậy thì tôi sẽ đi với em. Hoặc một người hầu sẽ hộ tống em. Nhưng tôi không cho phép vợ tôi lang thang bên ngoài mà không có sự bảo vệ.”
Vợ tôi. Cụm từ vô tình ấy dường như đã đẩy hết không khí trong phổi Lottie ra ngoài. Đột nhiên cái ý nghĩ lấy anh…chấp nhận uy quyền của anh, phục tùng những mong muốn của anh…có vẻ hoàn toàn là thật, trong khi trước đó nó chỉ là một khái niệm mơ hồ. Hình như Gentry cũng thấy ngạc nhiên với chính mình, vì anh ta mím chặt miệng lại và nhìn ra ngoài cửa sổ cùng một cái cau mày. Lottie tự hỏi phải chăng viễn cảnh hôn nhân cũng vừa trở nên thực tế đối với anh ta…hoặc là, Chúa giúp cô, không phải anh ta đang có cái ý nghĩ thứ hai đấy chứ.
Cỗ xe dừng trước một ngôi nhà được thiết kế đối xứng theo phong cách tiền Georgian, với những cây cột trắng kiểu Doric và những cánh cửa gấp lắp kính dẫn vào tiền sảnh hình vòm. Tòa nhà nhỏ nhưng thanh lịch đã vượt xa những mong đợi của Lottie đến mức cô nhìn nó trong sự sửng sốt không nói nên lời
Bước ra khỏi xe trước, Gentry giúp cô xuống, trong khi một người hầu vội vã chạy lên bậc tam cấp để thông báo cho các gia nhân biết ông chủ đã về.
Nhăn mặt vì những bắp thịt ở chân bị gò bó quá lâu, Lottie dựa vào hai cánh tay nâng đỡ của Gentry khi họ đi đến cửa. Một bà quản gia tầm trung niên chào đón họ. Bà là một phụ nữ mũm mĩm với đôi mắt ấm áp và mái tóc chải mượt đã ngả bạc.
“Mrs Trend,” Gentry nói với ánh tinh quái đột ngột nhảy múa trong mắt, “như bà thấy đấy, tôi đưa về đây một vị khách. Cô ấy là Miss Howard. Tôi sẽ khuyên bà hãy đối xử tốt với tiểu thư đây, vì cô ấy vừa mới thuyết phục được tôi cưới cô ấy.”
Nhận ra cái ngụ ý rằng cô chính là người duy nhất thúc ép cuộc hôn nhân này, Lottie trao cho anh một ánh mắt biết nói, và anh toét miệng cười.
Mrs. Trend không thể che giấu sự kinh ngạc của mình. Rõ ràng thật khó khăn để nhét vào đầu người ta cái khái niệm Nick Gentry sắp sửa kết hôn. “Vâng, thưa ngài.” Bà nhún gối chào Lottie. “Hoan nghênh cô, Miss Howard. Xin gửi tới cô lời chúc mừng nồng nhiệt nhất.”
“Cám ơn bà,” Lottie mỉm cười đáp lại, rồi cẩn thận liếc nhìn Gentry. Không hề có lời nào đề cập đến việc anh muốn hai người họ cư xử như thế nào trước mặt các gia nhân. Lạy Chúa, cô thậm chí còn không biết là anh có gia nhân. Cô cứ nghĩ mọi người trong nhà sẽ sớm biết rằng cuộc hôn nhân của họ chỉ vì lợi ích, cho nên chỉ cần một ít cảm xúc trong việc giả vờ thể hiện bất cứ loại tình cảm yêu mến nào đối với anh ta.
“Hãy dọn sẵn phòng cho khách, và bảo đầu bếp chuẩn bị món gì đó cho Miss Howard,” anh nói với Mrs. Trend.
“Ngài cũng dùng bữa luôn chứ ạ, thưa ngài?”
Gentry lắc đầu. “Tôi định rời đi sớm, để sắp xếp một số chuyện.”
“Vâng, thưa ngài.” Bà quản gia vội vã đi thực hiện những mệnh lệnh của anh.
Nhìn xuống Lottie, Gentry vén những sợi tóc quăn bị rơi xuống ra sau tai cô. “Tôi chỉ đi một lát thôi. Em an toàn ở đây, và những gia nhân sẽ làm chính xác những gì em bảo họ.”
Không lẽ anh nghĩ rằng cô có thể sẽ sợ hãi vì sự vắng mặt của anh? Ngạc nhiên trước sự lo lắng của anh, Lottie gật đầu. “Được ạ.”
“Bảo Mrs. Trend dẫn em tham quan ngôi nhà trong lúc tôi đi vắng nhé.” Anh ngập ngừng một thoáng. “Đương nhiên là tôi sẽ không phản đối nếu em muốn thay đổi bất cứ thứ gì không vừa mắt em.”
“Tôi chắc mình sẽ thấy nó hoàn toàn phù hợp.” Không gian quanh họ rất trang nhã và thanh lịch – từ tiền sảnh, với nền nhà lát đá cẩm thạch được trang trí hoa văn theo những thiết kế hình khối, tới sảnh cầu thang nhỏ phía xa, một bộ cửa pa nô bằng gỗ dái ngựa đang được mở để lộ gian phòng khách có trần thấp. Những bức tường sơn tuyền một màu xanh nhạt và được treo một vài bức tranh giản dị, trong khi đồ nội thất rõ ràng đã được lựa chọn cho mục đích thoải mái và tiện nghi thay vì hình thức trang trọng. Đó là một ngôi nhà đẹp đẽ và thanh lịch, tốt hơn nhiều so với nơi cô từng lớn lên. “Ai đã trang trí ngôi nhà vậy? Chắc chắn không phải là anh rồi.”
Anh mỉm cười trước câu nói đó. “Chị gái Sophia của tôi. Tôi đã bảo chị ấy là không cần thiết, nhưng dường như chị ấy có một quan điểm là óc xét đoán của tôi rất ngây ngô trong những vấn đề như thế.”
“Nó có gây ra lời thị phi không, khi chị ấy đến thăm anh?”
“Chị ấy luôn mang sir Ross đi cùng,” khóe miệng anh truyền tải phần nào vẻ thích thú trước những chuyến viếng thăm ấy. “Hai người bọn họ cũng đảm trách luôn việc chọn người giúp việc cho tôi, vì bọn họ chẳng yêu mến gì đám tay sai từ hang ổ của tôi. Đặc biệt là Blueskin hay Wapping Bess.”
“Wapping ư? Có nghĩa là gì?”
Trông anh vừa thích thú lại vừa lúng túng trước sự mù tịt của cô. “Nó có nghĩa là giao cấu. Khỉ thật.” Khi cô vẫn còn ngơ ngác, anh rầu rĩ lắc đầu. “Là quan hệ tình dục ấy.”
Sự bối rối của cô nhanh chóng chuyển thành bất bình. “Vì cái quái quỷ gì mà anh lại thuê người đó vào làm trong nhà vậy? Không, đừng nói với tôi, tôi chắc mình sẽ hối tiếc khi biết được lí do.” Cô cau mày trước vẻ thích thú của anh. “Anh có bao nhiêu người hầu vậy?”
“Tám, bao gồm cả Mrs. Trend.”
“Anh đã để tôi tin rằng anh không phải là người dư dả.”
“Đúng thế mà, nếu so với Lord Westcliff. Nhưng tôi có thể cho em một cuộc sống tiện nghi.”
“Có phải những thám tử khác đều sống như thế này?”
Câu nói đó làm anh bật cười. “Cũng có một số, ngoài những nhiệm vụ ở Bow Street, hầu hết chúng tôi đều có công việc riêng. Không thể nào chỉ sống dựa vào mức lương ba cọc ba đồng hàng tháng của chính phủ được.”
“Những công việc giống như công việc từ Lord Radnor ấy à?” Ý nghĩ về ông ta khiến dạ dày Lottie quặn lại trong lo lắng. Giờ cô đã ở London, dễ dàng nằm trong tầm tay của ông ta, cô thấy mình như một con thỏ đã bị xua khỏi hang. “Chẳng phải ông ta đã ứng tiền trước cho anh rồi sao? Anh định làm gì với món tiền đó?”
“Tôi sẽ trả lại ông ta.”
“Còn gia đình tôi nữa?” cô lí nhí một cách hối lỗi. “Có thể làm gì đó giúp họ không? Lord Radnor sẽ rút lại sự bảo trợ của ông ta…”
Gentry gật đầu. “Tôi đã nghĩ đến chuyện đó rồi. Tất nhiên tôi sẽ lo cho họ.”
Lottie không dám tin vào tai mình. Nó là một đòi hỏi quá lớn đối với bất kì người đàn ông nào khi phải gánh vác cả gia đình nhà vợ. Và dường như Gentry vẫn chấp nhận gánh nặng đó mà không hề oán giận. “Cảm ơn anh,” cô nói, gần như nghẹn lời vì sự nhẹ nhõm đột ngột này. “Anh thật là tử tế.”
“Tôi có thể vô cùng tử tế,” anh nhẹ nhàng đáp lại, “chỉ cần sự khích lệ đúng lúc thôi.”
Lottie đứng bất động khi anh đưa tay lên dái tai cô và vuốt ve cái hõm ngay sau nó. Một làn hơi nóng tỏa ra khắp mặt cô…chỉ là một hành động âu yếm nhỏ, gần như hờ hững, và anh đã tìm thấy một điểm quá nhạy cảm đến mức cô thở hổn hển trước sự mơn man của những ngón tay anh. Anh cúi đầu xuống để hôn cô, nhưng cô ngoảnh mặt đi. Anh có thể có bất cứ điều gì từ cô, ngoại trừ chuyện này. Đối với cô, một nụ hôn có ý nghĩa nhiều hơn cả thể xác, và cô không muốn trao một phần của mình cho anh.
Thay vào đó môi anh chạm vào má cô, và cô cảm thấy nụ cười cong lên ấm áp của anh. Một lần nữa, anh lại biểu hiện cái khả năng phi thường là đọc được ý nghĩ của cô.
“Tôi phải làm gì để có được nụ hôn của em đây?”
“Không gì cả.”
Miệng anh trượt nhẹ qua gò má cô. “Chúng ta sẽ cùng xem xem.”
*****
Đối với hầu hết mọi người, cái văn phòng Bow Street cáu bẩn, cũ mèm, nồng nặc mùi mồ hôi, đồ đồng đánh bóng, và những chồng sách nặng nề, không phải là một địa điểm hấp dẫn. Nhưng trong suốt ba năm qua, Nick đã trở nên quá quen thuộc với từng inch của văn phòng này nên có cảm giác như ở nhà mình. Những vị khách vãng lai đến đây khó mà tin được rằng mấy tòa nhà nhỏ bé và khiêm tốn đó –Bow Street số 3 và số 4 – lại là trung tâm điều tra tội phạm của nước Anh. Đây là nơi sir Morgan tiến hành xét xử và chỉ đạo nhóm tám viên thám tử dưới quyền của ông.
Khoác lên một nụ cười uể oải, Nick đáp lại những lời chào hỏi của các thư kí và cảnh sát khi anh đi xuyên qua tòa nhà Bow Street số 3. Không mất nhiều thời gian lắm để đội ngũ ở Bow Street thấy cảm kích trước những cung cách hành xử phóng khoáng của anh, nhất là việc sẵn sàng đi vào các khu ổ chuột và hang ổ của bọn lưu manh mà không một ai dám đặt chân tới. Anh không bận tâm xem những nhiệm vụ đó nguy hiểm đến mức nào, vì anh không có gia đình để phải lo nghĩ, và anh không dính líu đến ai trong bất cứ trường hợp nào. Thật ra, thông qua một vài thói quen trong tính cách mà ngay cả Nick cũng không hiểu nổi, anh cần có một mối nguy hiểm thường trực bên mình, như thế nó là một chất ma túy mà anh không có hi vọng gì từ bỏ. Hai tháng vừa qua với công việc điều tra nhạt nhẽo đã lấp đầy anh một nguồn năng lượng thô ráp làm anh khó có thể chịu đựng lâu hơn nữa.
Tới trước văn phòng của Morgan, Nick nhìn viên thư kí chính của tòa án, Vickery với vẻ dò hỏi. Anh ta gật đầu khuyến khích. “Sir Grant vẫn chưa đi họp giao ban sáng đâu, Mr. Gentry. Tôi chắc là ông ấy muốn gặp anh đó.”
Nick gõ cửa và nghe thấy giọng ồm ồm của Morgan. “Mời vào.”
Chiếc bàn mòn vẹt bằng gỗ dái ngựa đã có kích cỡ khổng lồ lắm rồi, nhưng có vẻ nó giống món đồ của trẻ con hơn nếu so với hình dáng người đàn ông ngồi phía sau nó.
Sir Grant là một người có vóc dáng vĩ đại, cao hơn Nick ít nhất là năm inch, người đã sở hữu chiều cao tới sáu feet. Mặc dù sir Morgan đã bước qua tuổi bốn mươi khá lâu, vẫn không có một đốm tóc bạc nào xuất hiện trên mái tóc đen cắt ngắn của ông. Và sức sống tràn trề của ông không hề suy giảm kể từ những ngày ông còn là một thám tử củaBow Street. Cũng như là một thám tử toàn tài nhất của Bow Street vào thời của ông, Morgan dễ dàng trở thành người nổi tiếng nhất, vì đã có lần ông được lấy làm đề tài cho một chuỗi tiểu thuyết bán rất chạy. Trước thời kì của Morgan, Chính phủ và dân chúng đánh giá toàn bộ lực lượng Bow Street với tính nghi ngờ bẩm sinh của người Anh đối với bất cứ một dạng tổ chức thừa hành luật pháp nào.
Nick thấy an tâm trước quyết định của sir Ross chỉ định Morgan làm người kế vị ông. Là một người thông minh và tự học, Morgan đã tiến lên các nấc thang bằng thực lực của mình, bắt đầu từ một nhân viên tuần tra cấp thấp và tiến lên tới vị trí cao quý của một chánh quan tòa. Nick kính trọng ông vì điều đó. Anh cũng thích cái tính trung thực lỗ mãng của ông và một thực tế là ông hiếm khi bực mình với chuyện chẻ sợi tóc làm tư mỗi khi có một công việc cần hoàn thành.
Morgan chỉ đạo các thám tử bằng bàn tay sắt, và bọn họ kính trọng ông vì sự khắc nghiệt đó. Ông chỉ có một điểm yếu duy nhất là vợ mình, một phụ nữ nhỏ nhắn nhưng đáng yêu mà chỉ cần sự hiện diện của bà cũng khiến đức ông chồng trở nên dễ bảo như một chú mèo. Người ta luôn kể rằng cứ khi nào Lady Morgan ghé thăm văn phòng Bow Street, đều để lại làn nước hoa quyến rũ thoảng trong không khí và một vẻ hạnh phúc đờ đẫn trên mặt chồng mình. Nick thích thú trước sự yếu đuối lồ lộ của Sir Grant ở bất cứ nơi nào có dính líu đến vợ ông, và anh đã xác định phải tránh cho xa cái bẫy như thế. Không một phụ nữ nào có thể dắt mũi anh. Cứ để cho
Morgan và Sir Ross tự biến mình thành lũ ngốc vì các bà vợ – anh thông minh hơn hẳn bọn họ.
“Chào mừng cậu trở về,” ngài quan tòa nói, ngả người ra ghế và quan sát anh với cặp mắt xanh sắc sảo. “Ngồi xuống đi, tôi cho rằng sự trở lại của cậu có nghĩa là cậu đã kết thúc công chuyện với Lord Radnor rồi?”
Nick kéo một chiếc ghế ngang qua bàn. “Đúng thế, Tôi đã tìm thấy Miss Howard ở Hampshire, đang làm công việc bầu bạn với nữ bá tước Westcliff.”
“Tôi có quen Lord Westcliff đấy.” Morgan nhận xét, “một người đàn ông trung thực và tốt tính – và có lẽ là nhà quý tộc duy nhất của nước Anh không đánh đồng tính hiện đại với sự thô thiển.”
Đối với Morgan, những nhận xét này cũng na ná với sự tán dương dào dạt bột phát rồi. Nick ậm ừ một cách nước đôi, dậy lên một khao khát nhỏ muốn thảo luận về một vài đức tính của Westcliff. “Sau ngày mai, tôi sẽ sẵn sàng cho nhiệm vụ mới,” anh nói. “Tôi chỉ còn một vấn đề cuối cùng muốn giải quyết.”
Mặc dù Nick đã nghĩ Morgan sẽ vui mừng trước thông tin này – rốt cuộc anh đã vắng mặt những hai tháng – ngài quan tòa lại đón nhận những lời của anh bằng vẻ dè dặt đáng ngạc nhiên . “Tôi sẽ xem có vụ gì để cậu làm không. Còn trong thời gian đó-“
“Cái gì?” Nick nhìn ông chằm chằm với sự nghi ngờ không che dấu. Ngài quan tòa chưa bao giờ thể hiện thái độ khác thường này trước đó. Lúc nào cũng có vụ việc cần giải quyết…trừ khi toàn bộ thế giới ngầm London quyết định đi nghỉ cùng lúc với Nick.
Nhìn như thể ông rất muốn thảo luận vài vấn đề dễ chịu khác nhưng không được phép làm thế, Morgan cau mày. “Cậu cần đến gặp Sir Ross,” ông nói huỵch toẹt. “Có một số chuyện ông ấy muốn truyền đạt tới cậu.”
Nick không thích những lời nói đó chút nào. Ánh mắt ngờ vực của anh bắt gặp mắt của Morgan. “Anh ấy muốn cái chết tiệt gì nhỉ?” Là một trong số ít người biết về quá khứ bí mật của Nick, Morgan biết rõ sự thỏa thuận mà Nick đã chấp nhận ba năm trước và những khó khăn giữa cậu ta và ông anh rể đáng kính.
“Cậu sẽ phải biết điều đó từ Sir Ross thôi,” Morgan đáp. “Và cho đến lúc đó, cậu sẽ không nhận bất kì nhiệm vụ nào từ tôi.”
“Tôi đã gây ra chuyện gì à?” Nick hỏi, nghi ngờ sẽ có vài hình phạt sắp sửa giáng xuống đầu anh. Ngay lập tức anh điểm lại những hành động của mình trong mấy tháng qua. Chỉ có vài vụ vi phạm lặt vặt, nhưng không có gì vượt ra mức độ bình thường. Anh thấy điên tiết với Sir Ross, bất chấp cái gọi là về hưu của mình, anh ấy vẫn có khả năng điều khiển anh. Và Morgan, chết tiệt cặp mắt của ông ta đi, sẽ không bao giờ chống lại những ý muốn của Sir Ross.
Sự thích thú lấp lánh trong mắt Morgan. “Theo hiểu biết của tôi, cậu chẳng làm gì sai trái cả, Gentry ạ. Tôi ngờ rằng Sir Ross muốn nói về những hành động của cậu trong vụ cháy nhà Barthas thôi.”
Nick quắc mắt, hai tháng trước đây, chỉ trước khi nhận ủy thác của Lord Radnor, anh nhận được mệnh lệnh khẩn cấp đến ngay khu phố sang trọng gần ConventGarden.
Một đám cháy đã bùng lên trong nhà riêng của Nathaniel Barthas, một nhà buôn rượu giàu có. Là viên cảnh sát đầu tiên đến hiện trường, Nick đã được những người đứng xem thông báo là chưa một ai trong gia đình đó được nhìn thấy đã thoát ra khỏi ngôi nhà đang cháy.
Không chần chừ suy nghĩ, Nick xông ngay vào cái biển lửa đó. Anh tìm thấy Barthas và bà vợ trên tầng hai, kiệt sức vì hơi khói, và ba đứa con của họ đang khóc váng lên trong một căn phòng khác. Sau khi xoay sở để lay cặp đôi tỉnh dậy, Nick chỉ chỗ cho họ thoát ra khỏi ngôi nhà trong khi cắp ba đứa tiểu yêu gào thét dưới hai cánh tay và trên lưng mình . Dường như chỉ vài giây sau, ngôi nhà đã nổ tung trong ngọn lửa, và mái nhà đổ sụp.
Trước sự chán nản của Nick, tờ Times đã cho xuất bản một bài miêu tả hoành tráng về vụ cháy, biến anh thành một nhân vật anh hùng xuất chúng. Và một chuỗi những lời trêu chọc không ngớt từ những đồng nghiệp của anh, bọn họ đã kế tục những thái độ tôn sùng nhạo báng và la lên ngưỡng mộ mỗi khi anh bước vào văn phòng. Để thoát khỏi tình cảnh ấy, Nick đã yêu cầu một chuyến công tác tạm thời ra khỏi Bow Street, và Morgan đã trao nó cho anh không chút lưỡng lự. May mắn thay, những kí ức chỉ tồn tại rất ngắn ngủi trong cái văn phòng đó. Trong tám tuần Nick đi vắng, câu chuyện đã biến mất, và mọi thứ cuối cùng đã trở lại bình thường.
“Giờ cái đám cháy chết tiệt đó không còn liên quan nữa rồi,” anh cộc cằn nói.
“Sir Ross không có quan điểm đấy.”
Nick lắc đầu bực bội. “Tôi nên có linh cảm tránh xa nơi ấy mới phải.”
“Nhưng cậu không làm thế,” Morgan đáp. “Cậu đã vào trong đó, trước mối hiểm họa lớn với chính mình . Và vì những nỗ lực của cậu, năm mạng sống đã được cứu thoát.
Nói tôi xem, Gentry, nếu là ba năm trước đây cậu có hành động tương tự như thế không?”
Nick giữ gương mặt bằng lặng, mặc dù câu hỏi làm anh giật mình. Ngay lập tức anh đã biết câu trả lời…không. Anh sẽ chẳng nhìn thấy ý nghĩa nào trong việc liều mình đó, khi mà nó chẳng hề mang lại lợi nhuận về vật chất trong việc cứu mạng sống những người bình thường không có giá trị sử dụng với anh. Anh sẽ để cho bọn họ chết, và mặc dù nó có thể làm anh bứt rứt một thời gian ngắn, anh sẽ tìm được cách đẩy nó ra khỏi đầu mình. Anh đã thay đổi theo cách nào đó không giải nghĩa được. Nhận thức này làm anh thấy không thoải mái.
“Ai mà biết được,” anh lẩm bẩm với một cái nhún vai vô tâm. “Và tại sao nó lại thành vấn đề với Sir Ross vậy? Nếu tôi đang được mời đến để anh ấy xoa đầu tôi khen ngợi làm tốt lắm thì –”
“Còn hơn cả thế cơ.”
Nick quắc mắt. “Nếu ông không định giải thích hay giao việc cho tôi, thì tôi sẽ không phí thời giờ ngồi ở đây đâu.”
“Vậy tôi sẽ không giữ cậu nữa,” vị quan tòa điềm đạm nói. “Chúc một ngày tốt lành, Gentry.”
Nick hướng ra cửa, rồi dừng lại vì nhớ ra chuyện gì đó, và quay về phía Morgan. “Trước khi đi, Tôi cần nhờ ông một chuyện. Ông có sử dụng được tầm ảnh hưởng của mình với người làm hộ tịch để có một tờ giấy phép công dân vào ngày mai không?”
“Giấy đăng kí kết hôn à?” Dấu hiệu duy nhất thể hiện sự hoang mang của Morgan là cặp mắt hơi nheo lại của ông. “Cậu đang chạy việc cho Radnor ư? Sao ông ta muốn cưới cô gái ấy một cách vội vã quá vậy? Và vì sao ông ta lại hạ mình để kết hôn trong một văn phòng hộ tịch, mà không phải một nhà thờ kiểu cách? Hơn nữa-“
“Tờ giấy phép không phải dành cho Radnor,” Nick cắt ngang. Từ ngữ đột ngột tắc lại trong cổ họng anh như một nhúm cây kế. “Nó dành cho tôi.”
Một sự im lặng vô tận tiếp theo trong khi ngài quan tòa chật vật tiêu hóa vấn đề. Cuối cùng ngài cũng phục hồi lại sau vụ tấn công muốn sái quai hàm của sự sửng sốt, Morgan lướt ánh mắt đầy ý nghĩa lên gương mặt đỏ bừng của Nick. “Cậu định lấy ai thế, Gentry?”
“Miss Howard,” Nick lầm bầm.
Một tiếng cười khụt khịt hoài nghi phát ra từ ngài quan tòa. “Cô dâu của Lord Radnor?” Ông quan sát Nick với vẻ thích thú xen lẫn băn khoăn. “Chúa ơi, cô gái ấy hẳn phải là một người đặc sắc.”
Nick nhún vai, “không hẳn. Tôi vừa mới quyết định rằng có một người vợ sẽ thuận tiện hơn.”
“Theo mức độ nào đó thì đúng vậy,” Morgan chế giễu. “Còn những phạm trù khác thì không. Tốt hơn là cậu hãy giao cô ấy cho Radnor và tìm một phụ nữ khác cho riêng mình. Cậu vừa tạo ra một kẻ thù nguy hiểm đấy, Gentry.”
“Tôi có thể đối phó với Radnor.”
Morgan mỉm cười với một vẻ nhẫn nhịn thích thú khiến Nick bực mình hết sức. “Chà, cho phép tôi đưa ra những lời chúc chân thành. Tôi sẽ thông báo cho người quản lí hộ tịch, và tờ giấy phép sẽ được đặt sẵn trong văn phòng ông ấy vào sáng mai. Và tôi khuyên cậu hãy sớm nói cho Sir Ross biết ngay sau đó, vì những kế hoạch của ông ấy sẽ liên quan khá nhiều đến hôn nhân của cậu.”
“Tôi khó mà đợi được để nghe chúng,” Nick mỉa mai nói, làm cho ngài quan tòa cười toe toét.
Đầy băn khoăn về việc ông anh rể hấp dẫn của anh đang lên kế hoạch cho cái mưu đồ nào, Nick rời khỏi văn phòng Bow Street. Ngày tháng tư đầy nắng đã nhanh chóng chuyển sang u ám, không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt. Len lách qua vô số những cỗ xe ngựa, xe bò, xe chở hàng và các loại xe được kéo bằng động vật bốn chân chật kín các tuyến đường. Nick cưỡi ngựa qua sông, đi về phía tây. Một cách đột ngột cây cầu Các hiệp sĩ đã mở ra vùng nông thôn khoáng đạt, và những dinh thự khổng lồ xây bằng đá tọa lạc trên những khu đất rộng trong vùng đã đã thay thế cho những dãy nhà mái bằng xây trên những mảnh đất vuông vắn.
Khi những đường nét hung hăng của cái dinh thự nặng nề thời vua Giêm của Lord Radnor lù lù trước mắt anh, Nick thúc ngựa sang một tốc độ gấp gáp hơn. Tiếng móng sắt của con ngựa màu hạt dẻ gõ đều đều trên lối đi dài trải sỏi dẫn vào nhà. Lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất Nick đến đây là để chấp nhận ủy thác của Lord Radnor.
Từ đó về sau tất cả những lần giao dịch đều được chỉ dẫn bởi tay sai của bá tước, người sẽ chuyển những báo cáo hiếm hoi của Nick tới cho ông ta.
Khi anh cảm thấy trọng lượng nhỏ bé của bức tiểu họa tráng men bỏ trong túi áo ngoài của mình, Nick thoáng hối tiếc trước thực tế là anh sẽ phải trả nó lại cho Radnor.
Anh đã mang theo nó, nhìn ngắm nó, trong hai tháng vừa qua, và nó đã trở thành một thứ bùa may mắn. Những đường nét của gương mặt Lottie, bóng tối trên mái tóc cô, đường cong ngọt ngào của miệng cô, đã khắc sâu vào tâm trí anh từ lâu trước khi anh gặp cô. Và còn cả chân dung cô nữa – một gương mặt xinh đẹp nhưng không nổi bật lắm – không gây được một ấn tượng nào làm cho cô thật đáng thèm muốn. Điều gì ở cô đã làm anh rung động đến thế? Có lẽ là sự pha trộn giữa vẻ mong manh và lòng can đảm…sự dữ dội sục sôi bên dưới vẻ bề ngoài lặng lẽ của cô. Những dấu hiệu đầy kích thích nói lên rằng cô sở hữu một bản năng nhục cảm đối nghịch với chính bản năng của anh.
Nó làm Nick thấy khó chịu khi nhận ra khao khát của anh với Lottie cũng chẳng kém phần sắc bén so với Radnor. Và mỗi người bọn họ đều muốn cô vì những lí do hoàn toàn khác nhau.
“Không có phí tổn nào quá lớn trong cuộc lùng sục của tôi để tạo ra một người đàn bà hoàn hảo,” Radnor đã nói thế với anh, như thể Lottie đã được trù định để làm nàng Galatea cho chàng Pigmalyon là ông ta (*). Ý nghĩ của Radnor về sự hoàn hảo của phụ nữ là điều gì đó khác hẳn với Lottie. Tại sao ông ta lại đặc biệt quan tâm đến cô, hơn là một ai đó dễ bảo hơn nhiều? Nó sẽ dễ dàng vô cùng khi chế ngự một phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng…nhưng có lẽ Radnor bị hấp dẫn đến không cưỡng lại được trước sự thách thức mà Lottie thể hiện.
Đi đến lối vào trước nhà, Nick quẳng cương ngựa cho một gia nhân và chậm rãi bước lên một dãy những bậc thang hẹp bằng đá. Một viên quản gia đón anh, hỏi mục đích đến đây của anh là gì, và có vẻ kích động trước câu trả lời của anh.
“Nói với Lord Radnor tôi có tin tức về Charlotte Howard.”
“Vâng, thưa ngài.” Viên quản gia rời đi trong sự hấp tấp thận trọng và trở lại trong vòng một phút. Ông ta có chút hụt hơi, như thể đã chạy trên đường về sảnh ngoài,
“Lord Radnor sẽ gặp ngài ngay lập tức, mời ngài đi theo tôi.”
Khi viên quản gia dẫn anh băng qua sảnh và xuyên qua một hành lang hẹp, tòa lâu đài dường như đã nuốt chửng Nick vào trong cái lòng đỏ thẫm của nó. Bên trong được thắp sáng lờ mờ và ngột ngạt, mặc dù được bài trí xa hoa. Nick nhớ ra Radnor nhạy cảm với ánh sáng. Trong cuộc gặp đầu tiên giữa họ, Radnor đã đề cập đến việc ánh sáng mạnh làm mắt ông ta căng thẳng. Giờ đây, các cửa sổ được phủ kín trong những bức rèm nhung nặng trĩu đã chặn hết mọi dấu hiệu của ánh sáng ban ngày, và những tấm thảm dày bọc hết tất cả âm thanh khi một người hầu dẫn anh tiến sâu hơn vào cái mê cung của những căn phòng nhỏ kín mít.
Nick được đưa đến thư viện. Bá tước đang ngồi ở chiếc bàn gỗ dái ngựa, khuôn mặt hẹp, phẳng lì và khắc nghiệt của ông ta được soi sáng bởi ngọn lửa mắc kẹt trong cây đèn gần đó.
“Gentry,” ánh mắt thèm thuồng của ông ta rà soát trên người anh. Ông ta chẳng thèm mời Nick ngồi, chỉ vẫy tay ra hiệu anh đến gần, trong khi viên quản gia rút lui và đóng cửa lại bằng một tiếng click khó diễn tả được. “Anh có tin tức gì cho tôi thế? Anh đã tìm ra cô ấy rồi à? Tôi cảnh cáo anh, sự kiên nhẫn của tôi sắp cạn rồi đó.”
Rút tấm hối phiếu ngân hàng ra khỏi túi. Nick trải nó ra trên bàn, đặt bên cạnh chiếc đèn. “Tôi sẽ trả lại tiền cho ngài. Thật không may là tôi sẽ không thể giúp ngài trong những chuyện có liên quan đến Miss Howard được nữa.”
Những ngón tay của bá tước co lại, tạo thành những chiếc bóng hình móng vuốt đổ dài trên mặt bàn được chiếu sáng. “Vậy là anh không tìm được cô ấy. Anh đã chứng tỏ mình là một tên ngốc vô dụng, như tất cả lũ còn lại. Làm sao mà một con bé xấc láo lại qua mặt được tất cả bọn đàn ông tôi cử đi bắt cô ta về?”
Nick nhếch mép cười. “Tôi đâu có nói là cô ấy trốn được khỏi tôi, thưa ngài. Vì thực tế là tôi đã mang cô ấy về London với mình.”
Radnor nhảy dựng lên khỏi ghế. “Cô ta đâu?”
“Chuyện đó không còn liên quan tới ngài nữa.” Đột nhiên Nick cảm thấy thật khoan khoái. “Thật ra, Miss Howard đã tình nguyện lấy một người khác. Dường như trong trường hợp này, sự xa cách không làm cho trái tim trở nên trìu mến hơn.”
“Lấy ai?” là tất cả những gì Radnor có thể thốt thành lời.
“Tôi.”
Bầu không khí quanh họ dường như thấm đẫm chất độc. Nick hiếm khi trông thấy một sự tức giận đến thế trên mặt một người đàn ông. Anh không nghi ngờ gì là ông ta sẽ giết anh bằng mọi phương cách ông ta có thể sử dụng. Thay vì vậy, bá tước chằm chằm nhìn anh với vẻ vừa bắt đầu lĩnh hội được ý niệm Lottie đã vĩnh viễn thoát khỏi tầm tay ông ta.
“Anh không thể có cô ấy,” cuối cùng Radnor thì thầm, khuôn mặt hằn lên những đường gân chết chóc.
Nick chỉ trả lời ôn hòa. “Ngài không thể ngăn cản tôi được.”
Những thớ thịt trên mặt bá tước xoắn lại với những cơn co thắt điên cuồng. “Anh muốn bao nhiêu? Rõ ràng đây là cách thức để moi tiền của tôi mà…chà, anh sẽ có món tiền đáng nguyền rủa ấy. Ra giá đi.”
“Tôi không đến để bôi trơn lòng bàn tay đâu,” Nick bảo đảm với ông ta. “Thực ra là tôi muốn có cô ấy. Và có vẻ cô ấy thích lời cầu hôn của tôi hơn của ngài.” Anh lấy bức tiểu họa của Lottie khỏi túi và liệng nó qua mặt bàn, đến khi nó đáp xuống ngay cạnh cánh tay cứng nhắc của bá tước. “Hình như nó là tất cả những gì về Charlotte mà ngài có được, thưa bá tước.”
Rõ ràng Radnor thấy tình huống này thật khó hiểu, nó gây ra khó khăn cho ông ta để cất tiếng xuyên qua cơn thịnh nộ chẹn cứng trong cổ họng. “Cả hai ngươi sẽ trả giá cho điều này.”
Nick đón lấy ánh mắt ông ta. “Không, chính ngài sẽ phải trả giá, nếu ngài đến gần Lottie theo bất cứ cách nào. Sẽ không có bất kì mối liên lạc nào với cô ấy, và không được trả đũa gia đình cô ấy. Giờ cô ấy ở dưới sự bảo vệ của tôi.” Anh dừng lại, và thấy cần thiết phải nói thêm, “nếu ngài hiểu về quá khứ của tôi, ngài sẽ không coi nhẹ lời cảnh báo của tôi đâu.”
“Đồ nhãi nhép kiêu ngạo. Ngươi dám cảnh cáo ta tránh xa cô ta ư? Chính ta đã tạo ra con bé đó. Không có sự ảnh hưởng của ta, Charlotte sẽ trở thành một con bò cái nông dân với nửa tá con bám quanh váy ả…hoặc dạng chân ra cho bất cứ thằng đàn ông nào thả một đồng bạc vào giữa bầu ngực ả. Ta đã tạo ra vận may để biến cô ta thành thứ tốt đẹp hơn hẳn những gì cô ta có thể mơ ước.”
“Sao ngài không gửi hóa đơn cho tôi nhỉ?”
“Nó sẽ làm ngươi khánh kiệt,” Radnor cam đoan với vẻ khinh bỉ sống sượng.
“Cứ gửi đi,” Nick nhẹ nhàng mời mọc. “Tôi sẽ rất thích thú được biết cái giá của việc tạo ra một ai đó.”
Anh bỏ Radnor ngồi lại trong căn phòng tối tăm như một loài bò sát khẩn thiết cần đến ánh mặt trời.
*(Trong huyền thoại Hy Lạp cổ, Pygmalion là chàng hoàng tử xứ đảo Cyprus, trầm lặng cô đơn và lãng mạn. Pygmalion đã đem hết tâm hồn mình để tạc nên bức tượng một cô gái đẹp tuyệt vời, đặt tên là Galatea. Từ khi có Galatea, Pygmalion vui sướng như có được người phụ nữ lý tưởng của đời mình, người bầu bạn mà hằng ngày chàng âu yếm chuyện trò. Pygmalion đem lòng yêu sâu sắc tác phẩm của chính mình và tha thiết khẩn cầu thần Vệ Nữ ban cho Galatea hơi thở sự sống. Cảm động trước tài năng và tình yêu chân thành của Pygmalion, nữ thần Tình Yêu đã hóa phép cho bức tượng ngà biến thành người thật. Ước mơ toại nguyện, nàng Galatea xinh đẹp trở thành vợ chàng và hai người sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.)