Bạn đang đọc World War Z: Cảnh Báo (7)
Rừng mưa nhiệt đới Amazon – Brazil
Tôi đến đây cùng chiếc băng bịt mắt để tránh tiết lộ nơi “các vị chủ nhà” nương náu. Dân ngoài vùng gọi họ là “hung nhân”, không rõ bắt nguồn tử bản chất hung bạo, thích gây chiến hay là vì những ngôi làng họ cư trú treo mình trên các thân cây sừng sững nhất, nơi đã giúp họ thích ứng với trận đại khủng hoảng còn hơn cả những quốc gia công nghiệp hóa hùng cường. Cũng chẳng rõ Fernado Oliveira, một gã da trắng nghiện ngập, thân hình còm nhom, đến từ cái mảnh đất tận cùng thế giới kia, là một vị khách.. là một linh vật hay là một tù nhân của họ.
Tôi luôn tự nhủ bản thân rằng mình vẫn là bác sỹ. Vâng, tôi giàu có và tiền thì vẫn cứ đổ vào túi ngày qua ngày, nhưng ít ra những thành công đó có được là nhờ vào việc tiến hành các cuộc phẫu thuật cần thiết. Tôi không hề cắt gọt mũi mấy đứa thanh thiếu niên hay khâu “của quý” của mấy gã sudan vào đám diva nhạc pop đồng tính. Tôi vẫn là một bác sỹ, tôi vẫn giúp đỡ mọi người.. và nếu chuyện tôi làm là vô đạo đức với mấy kẻ giả nhân giả nghĩa đất Bắc, vậy tại sao dân của họ vẫn cứ kéo về đây đàn đàn lũ lũ.
Gói hàng đến sân bay trước một giờ so với bệnh nhân, đặt giữa đá lạnh trong một hộp nhựa cách nhiệt. Những quả tim luôn là đồ hiếm. Không như gan hay tế bào da, càng không như thận – thứ mà sau khi luật “suy đoán đồng ý” được thông qua.. có thể kiếm được ở bất cứ bệnh viện hay nhà xác nào trên khắp cả nước.
Quả tim đã được kiểm tra chưa?
Để làm gì cơ chứ? Muốn kiểm tra anh phải biết mình đang định tìm kiếm cái gì. Chúng tôi đâu có biết tới “trận đại dịch biết đi”. Lúc đó chúng tôi chỉ quan tâm tới những căn bệnh viêm gan thông thường hay HIV/AIDS, và cũng chẳng có thời gian để mà xét nghiệm.
Tại sao?
Vì chỉ riêng chuyến bay vận chuyển thôi đã mất quá nhiều thời gian. Nội tạng không thể giữ mãi trong đá lạnh được. Với quả tim này, chúng tôi đã đẩy vận may của mình quá xa tầm với.
Quả tim tới từ đâu?
Đa phần là Trung Quốc. Gã cò của tôi hoạt động bên ngoài Ma Cao. Chúng tôi vốn tin tưởng gã bởi thành tích ấn tượng trong quá khứ. Khi gã đảm bảo với chúng tôi rằng kiện hàng hoàn toàn “sạch sẽ”, chúng tôi chẳng mảy may nghi ngờ. Gã hiểu rõ rủi ro trong những chuyện như thế này, tôi hiểu.. và khách hàng cũng hiểu.
Khách hàng ở đây là Herr (ngài) Muller, người mà ngoài việc mắc căn bệnh tim thông thường còn chịu nguyền rủa với một khuyết tật di truyền cực kỳ hiếm gặp, gây ra chứng tim lệch phải cùng. Tất thảy lục phủ ngũ tạng của ông nằm ở hướng đối nghịch so với người thường; thận nằm bên trái; tim nằm bên phải. Vì thế anh có thể thấy chúng tôi đang đối mặt với một trường hợp vô cùng hy hữu. Đội ngũ phẫu thuật không thể cứ cấy ghép rồi lật ngược quả tim, chuyện đâu có đơn giản như thế.
Quá trình phẫu thuật muốn thành công cần một quả tim lành lặn, nguyên vẹn từ đúng “người hiến tặng” có tình trạng cơ thể hệt như Herr Muller. Liệu còn nơi nào khác mà chúng tôi có thể kiếm tìm vận may của mình ngoài Trung Quốc?
Anh coi đó là vận may?
(Cười) Vận may và.. “những thủ đoạn chính trị”. Tôi nói với tay cò cái mình cần cùng chi tiết sự việc. Chính xác ba tuần sau e-mail hồi đáp tới với nội dung: “Đã có kết quả.”
Vậy anh bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật.
Thực tế tôi lo phần hỗ trợ. Bác sỹ Silva mới thực sự tham gia vào quy trình phẫu thuật chính. Ông là một bác sỹ tim có uy tín chuyên tham gia vào các ca phẫu thuật phức tạp nhất tại bệnh viện Israel Albert Einstein ở Sao Paulo. Một lão khốn vênh váo, thậm chí quá vênh váo so với một gã bác sỹ tim. Phải kìm cái tôi của mình xuống để làm việc “với”.. không, làm việc “dưới” lão thì đúng hơn. Gã khốn đó đối xử với tôi như học sinh y khoa năm nhất. Nhưng đây vẫn là điều phải làm, Herr Muller cần một quả tim mới.. và ngôi nhà nhìn ra bờ biển của tôi cần một bồn tắm thảo dược hạng nhất.
Nhưng Herr Muller không bao giờ tỉnh dậy sau quá trình gây mê. Và với thân xác ông nằm kia trong phòng hồi sức, các triệu chứng đầu tiên bắt đầu xuất hiện chỉ sau vài phút. Thân nhiệt, nhịp tim rồi độ bão hòa oxy.. Tôi cảm thấy lo lắng và dường như giác quan nghề nghiệp cũng bắt đầu đánh động vị “đồng nghiệp dạn dày kinh nghiệm”. Lão bảo tôi rằng đây hoàn toàn có thể là một phản ứng thông thường với thuốc ức chế miễn dịch.. hay đơn thuần chỉ là những biến chứng đã lường trước của một ông già thừa cân.. bệnh tật.. sáu mươi bảy tuổi… vừa trải qua một ca phẫu thuật phức tạp nhất trong lịch sử y khoa hiện đại. Phải nói rằng tôi cảm thấy ngạc nhiên khi lão không tạt tai mình khi nói. Đúng là lão khốn.
Lão nói tôi hãy về nhà, tắm tát rửa ráy, lên giường đi ngủ rồi thì gọi một vài ả lên phòng và thư giãn. Còn phận lão sẽ ở lại và theo dõi bệnh nhân, nếu có gì thay đổi lão sẽ gọi tôi ngay lập tức.
[Oliveira cắn môi một cách giận dữ và đưa lên mồm nhúm thảo dược lạ vừa đặt bên cạnh]
Lúc đó tôi có thể nghĩ được gì nữa cơ chứ? Có thể do thuốc, cái loại OKT3 đó.. hoặc có thể do chính tôi đang trở nên lo lắng vớ vẩn mà thôi. Đây là ca ghép tim đầu tiên mà tôi tham gia. Tôi thì biết gì chứ? Nhưng chuyện vẫn khiến tôi lo lắng tới độ điều cuối cùng tôi muốn là đặt lưng xuống giường.
Và cứ thế tôi quyết định làm những gì mà các vị y đức vẫn cứ làm khi bệnh nhân đang sống dở chết dở. Đó là xuống phố, nhảy nhót và đắm mình cùng tửu lạc. Tôi thậm chí còn không chắc điện thoại mình đang rung trong vài lần đầu tiên. Chí ít cũng phải một tiếng đồng hồ sau tôi mới nhấc máy trả lời. Graziela, người tiếp tân ở bệnh viện đang hoảng loạn thật sự. Cô ta báo rằng Herr Muller đã rơi vào cơn hôn mê gần một tiếng trước đó.
Ngay lập tức tôi nhảy vào xe trước khi Graziela kịp nói hết câu. Mất ba mươi phút để tôi vòng về phòng bệnh, và trên đường tôi nguyền rủa cả lão Silva lẫn bản thân mình. Vậy là tôi có lý để lo lắng! Vậy là tôi đã đúng! Mặc dù biết bản thân mình sẽ phải chịu chung hậu quả nếu chuyện này đổ bể, nhưng trên đường đi tôi vẫn tận hưởng cái viễn cảnh danh tiếng của “tượng đại Silva” bị xóa sổ hoàn toàn.
Tới nơi, tôi chứng kiến cảnh Graziela đang cố gắng trấn tĩnh Rosi, một trong số các y tá. Cô gái tội nghiệp đang vô cùng hoảng loạn. Tôi hôn lên chán, và điều đó dường như giúp cô bình tâm. Tôi hỏi chuyện gì xảy ra, sao lại có vết máu trên tấm áo blouse trắng? Bác sỹ Silva đang ở đâu? Các bệnh nhân tại sao lại rời khỏi giường? Và cái tiếng đập thình thình quái quỷ kia là gì thế?!
Rosi kể rằng tim của Herr Muller bất chợt ngừng đập. Cô cùng mọi người đang cố gắng cấp cứu… thì bỗng nhiên ông mở mắt.. chồm dậy… và cắn vào tay bác sỹ Silva. Hai người họ giằng co, cô cố giúp nhưng thiếu chút nữa cũng trở thành nạn nhân kế tiếp trước hàm răng Herr Muller. Cô hoảng sợ bỏ chạy khỏi phòng và khóa trái cửa…