Wind’S Love

Chương 35: ĐẢO NGƯỢC


Bạn đang đọc Wind’S Love – Chương 35: ĐẢO NGƯỢC


Lin mè nheo ăn vạ đủ thứ cuối cùng Kris cũng kể sơ lược cho nhỏ nghe. Và hôm nay Lin nằng nặc đòi Kris dẫn Phong đến để nhỏ gặp vì lần trước ở Jongan nhỏ không dám nhìn với nói chuyện nhiều
Sáng sớm Lin đã kéo Kris đi mất, bảo 2 người đi trước, rồi hẹn Phong với Khang lên quán nước sau
Lin hôm nay có vẻ không được vui, khuôn mặt cứ nhăn nhó. Nhỏ không phải là người biết che giấu cảm xúc, nếu không muốn nói là hoàn toàn phơi bày ra ngoài hết
Nhưng Kris cũng không muốn hỏi, vì khi chịu hết nổi, Lin sẽ tự khai thôi
Lin và Kris vào chỗ hẹn. Nhưng Lin không ngồi vào bàn trống, mà tiến đến chiếc bàn ngay giữa phòng, đã có 6 người ngồi chờ sẵn
Họ hình như đều là sinh viên, có lẽ ngang tuổi nhau. 2 gái 4 trai. Ăn mặc chải chuốc đẹp đẽ. Lin bước đến, cười thật tươi và tự giới thiệu
– Mình là Võ Khánh Linh của đại học E.K, còn đây là….Tiểu Dương, đại học W.K. Rất vui được làm quen
4 tên con trai nhanh chóng bị thu hút vì giọng nói ngọt ngào và khuôn mặt đáng yêu của Lin, và rồi ngay lập tức bị đông cứng khi thấy Kris. Nó hơi nhíu mày. Lin ghé sát tai nó nói khẽ
– 1 lần thôi, sau này tớ không làm phiền cậu nữa
Lin chớp chớp đôi mắt ương ướt, thiết tha nhìn Kris. Nó thở dài. Nhét headphone vào tai rồi ngồi xuống. Lin mừng rơn, 4 anh chàng kia cũng vậy, chỉ có 2 cô gái kia là não nề
Đây là 1 buổi giao lưu kết bạn. Điều này không có gì để bàn cãi. Lạ là sao Lin lại tham gia trong khi nhỏ đang cặp với Khang. Nhìn những anh chàng này cũng không tệ, nhưng vẫn thua kém Khang, ít nhất là về mặt ngoại hình
Trong khi 7 người kia vui vẻ trò chuyện thì Kris chỉ thờ ơ nhìn cửa sổ và nghe nhạc. Một anh chàng bạo dạn cất tiếng hỏi, nhưng hoàn toàn không có câu trả lời. Đến phần chọn bạn, 1 người chọn Lin và 3 người chọn “Tiểu Dương”. Đến lượt con gái chọn thì đúng lúc đó Khang bước vào, vì đã đến giờ hẹn.
Lin đã thấy Khang, nhỏ liếc cậu, rồi chỉ vào anh chàng chọn nhỏ, tặng kèm theo một nụ cười ngọt ngào. Khang thở dài, bước đến
– Được rồi đừng bày trò nữa
– Ai nói tôi bày trò. Đừng làm phiền tôi “hẹn hò”
– Sao em trẻ con vậy?
– Còn tốt hơn là lão già như anh
– #$$^#$^#
– !#@@#
Đám người kia chỉ còn biết đứng trơ ra nghe 2 người cãi nhau. Đại khái là Khang thất hẹn với Lin nhiều lần nên khiến nhỏ giận, và có lẽ còn ghen nữa
– Đã nói bao nhiêu lần rồi cô ấy sắp thay anh làm hội trưởng nên…
– Nên anh mới phải ở bên cô ta 24/24 để “hướng dẫn” chứ gì, tôi còn lâu m….
Khang đột nhiên chìa một con gấu nhỏ ra. Lin im bặt, mắt mở to kinh ngạc
– Đây là…
– Sorry Teddy. Là em đã nói như vậy. Nên anh mua..để xin lỗi em. Đừng giận nữa nhé
Lin nhìn Khang, rồi như vỡ òa, nhỏ nhào tới ôm cậu, gật đầu lia lịa. Vậy là hòa
Kris chống cằm, khẽ mỉm cười. 3 chàng trai kia quay sang nhìn nó. A phải rồi. Giờ đến lượt Kris chọn. Nó lướt mắt nhìn, ánh mắt lạnh thấu xương. Rồi chợt khóe mắt ánh lên chút nắng, Kris đưa tay, chỉ….ra phía cửa sổ
Ngoài đó. Phong vừa dừng xe lại
Không quan tâm 3 chàng trai tội nghiệp kia, Kris đứng lên bước ra chỗ Phong, Khang và Lin cũng đi theo

Họ đổi địa điểm sang một quán cà phê
– Hi anh
Lin ngồi đối diện, nhe răng rồi giơ tay hình chữ V chào Phong, nhưng ánh nhìn sắc lạnh của hắn khiến Lin chợt run, nhỏ thu tay và nụ cười nham nhở của mình lại
– Chào
Khang thì tự nhiên hơn, vì dù sao họ cũng đã là bạn từ bé
– Vẫn chưa nhớ ra àh?
– Cần nhớ gì sao?
– Ừ. Nhớ tiền mày nợ tao
Khang giọng cười cợt, cậu đã quen với vẻ lạnh nhạt của Phong rồi, nên bình thường vẫn luôn nói chuyện với hắn như thế
– 2 người đang quen nhau?
Khang lại hỏi tiếp. Và chẳng ai trả lời. Phản ứng như vậy, nghĩa là đúng rồi
– Rốt cuộc 2 người vẫn trở về bên nhau. Chán thật
Khang ngậm ngùi tiếc rẻ, Lin lườm cậu.
– Anh với con bé Lưu Mẫn Nhi là quan hệ gì vậy?
Lin rốt cuộc kìm hết nổi, nhỏ sấn tới hỏi Phong
– Không biết
– Chẳng phải anh là vị hôn phu của cô ta sao?
– Không quan tâm
Lin mừng thầm trọng bụng. Có thế chứ, từ đầu đền cuối chỉ là con nhỏ đó mơ hão thôi, Phong đời nào để ý đến cô ta.
Nói chuyện thêm một lúc thì Khang và Lin phải đi học nên họ tạm biệt nhau. Kris dẫn Phong đến 1 nơi.

Biển
Lần nào đến biển cũng là vào lúc hoàng hôn.
Kris xoay người nhìn về phía Phong. Hắn cũng quay sang nhìn nó. Kris đưa tay lên, làm thành hình khẩu súng, chĩa vào ngực Phong. Hình ảnh 4 năm trước như tái hiện trước mắt. Cơn mưa của ngày hôm đó, vẫn đang gào thét trong tim Kris
Kris đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, nơi giờ đây đã in hằn thành sẹo
– Còn…đau không?
Phong nhìn vào đôi mắt u buồn đó, cảm thấy lòng chùng lại. Hắn cầm tay Kris, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay
– Không
Kris chạm vào khuôn mặt của Phong. Những đường nét hoàn mĩ vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt xanh tuyệt đẹp giờ đây đã trở trống rỗng vô hồn. Nước mắt Kris chợt rơi

– Nhưng em…còn đau lắm
Phong kéo nó lại gần, hôn lên đôi mắt đẫm nước, hôn xuống sống mũi cao, rồi lần xuống đôi môi mềm mại, đặt lên đó một nụ hôn phớt
– Như vậy..đã hết đau chưa?
Hắn nheo mắt hỏi. Kris đỏ mặt, môi khẽ mỉm cười
2 người nắm tay nhau, đi bộ đến bãi gửi xe
Đột nhiên
Trời đổ mưa
Kris nhìn cơn mưa bất chợt, lòng có chút bất an
Từ xa
Một chiếc xe tải đang chạy đến. Gần đến chỗ Phong và Kris đang đứng thì đột nhiên tăng tốc và lao thẳng lên lề

Kris xoa xoa chân, chống ta ngồi dậy. Lúc nãy, Phong đã đẩy Kris ra. Nó nhìn về phía Phong đứng. Không thấy hắn đâu, chỉ có chiếc xe tải nát bét đang bốc khói. Kris lao như bay vào đống hoang tàn đó, xới tung lên, và cuối cùng cũng tìm thấy Phong
– Phong, anh không sao chứ?
Phong khẽ mở mắt, một nụ cười rất thoảng vụt qua, hắn đưa tay tên vuốt nhẹ khuôn mặt Kris
– Thật may…em không bị thương..
Kris siết chặt bàn tay của Phong
– Anh sẽ không sao đâu

7 tiếng sau
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, ông ra hiệu cho Kris vào phòng nói chuyện riêng
– Cũng may cậu ấy tránh kịp nên vết thương không nặng. Đáng lo là vết thương trên đầu của cậu ấy. Lúc trước chứng mất trí nhớ của cậu ấy không đáng nghiêm trọng vì nó chỉ như là một màng mỏng trong não. Nhưng sau cú va chạm vừa rồi, làm chấn động đến lớp màng đó, khiến xuất hiện hiện tượng tụ máu bầm. Vết tụ này bình thường không đáng lo, mỗi khi cậu ấy nhớ lại một chút thì máu bầm cũng sẽ tan dần đi, đó là điều đáng mừng nhưng mỗi khi như vậy thì cậu ấy sẽ rất đau đớn
Ông bác sĩ hơi dừng lại, Kris vẫn chăm chú nghe
– Nói cho dễ hiểu là, máu bầm tan, là trí nhớ của cậu ấy đã hồi phục, nhưng cậu ấy có thể đã chết trước khi nhớ lại tất cả rồi
Kris bàng hoàng, tay nắm chặt lại

– Vì thế, nếu còn muốn sống, thì tốt nhất bảo cậu ta đừng cố nhớ nữa. Hãy quên hết đi
Quên hết đi
Quên hết đi
Quên hết đi

……

Kris mở cửa, bước đến giường của Phong. Hắn vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói có thể sáng mai Phong sẽ tỉnh.
Kris chạm vào lớp băng trắng toát trên trán Phong. Lòng đau nhói
Những hồi ức tuyệt đẹp đó, là lý do để Kris sống mạnh mẽ, bây giờ, chúng lại trở thành lưỡi dao tử thần cướp đi mạng sống của Phong
Có lẽ số mệnh đang cố nói rằng, mọi thứ chẳng bao giờ quay trở lại như xưa được nữa
Việc Kris ở cạnh Phong, sẽ khiến trí nhớ nhanh hồi phục hơn, đồng nghĩa với việc, mạng sống của Phong sẽ nguy hiểm hơn
Kris mím chặt môi. Đội chiếc nón lưỡi trai lên, bước ra khỏi phòng

…..


Kris với tay tắt ti vi vừa lúc Phong thay đồ xong bước ra. Nó thảy remote lên giường, và kéo Phong đi
– Đây là nơi em nói sao?
Phong đứng trước gió, nhắm hờ mắt. Chỉ cần 1 ngày là hắn đã được xuất viện, vì vết thương “không nghiêm trọng”. Và Kris lập tức dẫn Phong đến đây. Đồi ngắm sao ở ngoại ô
Kris khẽ gật đầu. Rồi nó xoay lưng về phía gió, đứng đối diện Phong
– Đây là nơi anh tặng em chiếc bông tai này
– Vậy sao?
Phong hơi nhíu mày, một vài hình ảnh như sao băng xoẹt qua
Đau
Kris nhìn Phong, tim như rướm máu
– Cũng là nơi chứng kiến lời hứa của chúng ta
– Lời hứa?
– Phong
Kris nói, giọng nhẹ như gió thoảng
– Hãy chấm dứt đi
Phong sững người
– Tại sao?
– Vì người em yêu…là Phong của 4 năm trước

– Chẳng phải đều là 1 sao?
– Em cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng hoàn toàn không
Kris tiến đến gần Phong
– Chúng không đơn thuần chỉ là những kỉ niệm, mà còn là lý do khiến em yêu anh. Em yêu 1 Dương Thiên Phong từng bảo vệ em trên phố Street, 1 Dương Thiên Phong nắm chặt tay em giữa màn đêm ở Tokyo, 1 Dương Thiên Phong vì em mà bị thương, 1 Dương Thiên Phong em tỏ tình vào mùa đông trên phố
Kris gần như hét lên, nước mắt chực rơi. Rồi nó khẽ chạm lên đôi mắt đầy mê lực
– Bây giờ….đôi mắt luôn ấm áp nhìn em….đã không còn nữa rồi. Dương Thiên Phong mà em yêu, cũng không còn tồn tại nữa
Phong cụp mắt xuống. Trong đầu đang cố nhớ về những gì Kris nói, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào
Kris rướn người hôn lên trán Phong
– Đừng quá miễn cưỡng…..
Rồi nó quay vội người đi
– ….anh sẽ nhớ lại..
Phong nắm chặt lấy tay Kris
– ..anh không thể đâu. Hãy sống như khi em chưa từng xuất hiện. Hãy..quên hết đi
Kris bước đi thật nhanh, bỏ lại sau lưng hình bóng cô độc của Phong

…..
– Nhưng nếu lúc đó, anh không còn nhớ em là ai?
Phong hơi khựng lại, rồi hắn lại nở nụ cười mà nó thích nhất
– Vậy hãy làm anh nhớ ra em
– Nhưng nếu lúc đó anh đang hạnh phúc
– Không bao giờ, anh…không bao giờ hạnh phúc nếu không có em
Kris bật cười, nhào đến ôm chặt cổ Phong
– Vậy em nhất định sẽ tìm anh, tìm thấy anh rồi nhất định sẽ khiến anh nhớ ra em, khiến anh nhớ rồi sẽ lại làm anh yêu em, yêu rồi sẽ đem hạnh phúc cho anh. Như vậy được không
– Móc ngoéo

……
Giọng nói ngày nào chợt ùa về, thoảng trong gió.
Hình ảnh người con trai và người con gái móc ngoéo tay nhau nhòa dần trong nước mắt
– Em xin lỗi…vì đã không giữ được lời hứa của chúng ta….đừng tha thứ cho em, Phong

…….

Một chiếc xe đậu dưới chân đồi, Kris mở cửa ngồi vào hàng ghế sau. Có một người đã ngồi đợi sẵn. Kris nắm chặt tay, gằn từng chữ
– Hài lòng chưa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.