Wind and Ice

Chương 3: Đi học và gặp mặt


Bạn đang đọc Wind and Ice – Chương 3: Đi học và gặp mặt

* Chương 3:
– Băng, đậy thôi nào- Anh nhẹ lay người nó dậy, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, không nên đến muộn, không sẽ bị hỏng hết hình tượng học sinh nghiêm túc mất.
– Ưm… – Nó nhẹ đáp rồi dụi dụi mắt ngồi dậy, nở một nụ cười nhẹ với anh rồi đỡ anh lên xe lăn.
Sau khi vscn xong, nó và anh cùng xuống nhà thì đã thấy cậu và Ken ngồi ở trong phòng ăn nhưng chưa ăn, chắc đợi hai đứa nó cùng ăn sáng. Nó đẩy xe cùng anh vào trong.
– Hai đứa đậy rồi sao? Cùng ăn sáng rồi còn đến trường- Cậu nó thấy hai đứa xuống thì lên tiếng, rồi quay qua Ken- Tí Ken lấy chiếc xe trong gara cùng đi với hai đứa nhé, xe đấy cậu đã cho thiết kế chỗ đẩy xe lăn vào rồi.
– Vâng- Ken trả lời rồi với tay đưa cho nó và Quân mỗi người một cốc sữa.
Ba người ăn xong rồi cùng nhau đến trường.
**
Trường THPT Dream High. Đây là một trong những ngôi trường lớn trên cả nước, là nơi đào tạo lên những nhân tài sẽ cống hiến một phần lớn cho đất nước sau này. Nơi đây cũng là trường dành cho những học sinh con nhà giàu có, tuy các học sinh nhà giàu mang cái tính tiểu thư công tử bột, nhưng tất nhiên sẽ không có trường hợp vào trường bằng thế lực của gia đình. Các học sinh đều phải có học lực khá trở lên mới có thể vào ngôi trường danh giá này. Và trường cũng là một ngôi trường tượng trương cho sự công bằng dành cho tất cả các học sinh.
Trước cổng trường, một chiếc BMW màu đen tuyền đỗ lại, hai người con trai với thân ảnh hoàn mĩ bước xuống. Một người với vẻ mặt lạnh băng, không chút gợn sóng, mái tóc nâu đỏ. Không ai khác ngoài hắn- Hàn Nhật Phong- một cơn gió lạnh, đôi mắt màu hổ phách mang sự bất cần liếc những học sinh đang rảnh rỗi mà tự nhiên ngắm nhìn mình, và cư nhiên họ sẽ tự động thu lại ánh mắt của mình và chuyển sang người kế bên- Hoàng Minh Tuấn- người bạn thân nhất của hắn, nhưng khác hẳn với hắn, cậu mang vẻ đẹp thư sinh với chiếc kính cận nhẹ, trên mặt luôn hiện lên nụ cười làm hút hồn bao cô gái. Nhưng lại chưa biết yêu… Hai người định bước vào trường, chưa đi được vài bước thì lại bị thu hút bởi một chiếc xe, cũng là một trong những chiếc siêu xe giống của hai người, và cũng màu đen. Tuấn dừng lại xem vì với bản tính tò mò cậu không thể bỏ qua cái tin hót này, còn hắn- một người yêu xe, tuy không tò mò nhưng cũng muốn xem ai là người sở hữu chiếc siêu xe này. Bước ra là một chàng trai tầm 18t, với khuôn mặt đẹp không kém hắn và Tuấn cộng thêm chiếc xe quý này thì đã nhanh chóng thu hút được sự tò mò của tất cả học sinh trong trường, người con trai không ai khác ngoài Ken, anh vòng qua và đến mở cửa xe, một người nữa bước xuống, do đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che nửa khuôn mặt nên mọi người không biết nhan sắc ra sao, nhưng nhìn cách ăn mặc và đi cùng chàng trai lãng tử như Ken thì họ cũng đoán được đây là một người không hề tầm thường. Nó bước xuống và… kéo xe của anh nó xuống. Cả trường như được mở rộng tầm mắt, thì ra ngoài hai tuyệt sắc của trường họ thì vẫn còn người đẹp đến như vậy. Nó đẩy xe cho anh và cùng Ken bước vào trường trước con mắt ngạc nhiên của tất cả học sinh. Tất nhiên là đi ngang qua hắn và Tuấn. Khi qua hắn nó còn bổ xung một câu: “Rất vướng”. Cả trường ngây ngô không biết gì. Tuấn thì đương nhiên tò mò về 3 con người mới này, còn hắn thì chú tâm vào nó- người con gái đầu tiên không chú ý đến hắn cũng như nhan sắc của hắn, chính xác là “bơ”. Đã thế còn nói hắn vướng nữa, đường đâu phải của riêng nhà nó. Đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, nhưng tiếc rằng chẳng ai kịp nhìn thấy nụ cười hiếm có ấy.
“Thú vị thật…!”

**
Ken dẫn nó đi đến thẳng phòng hiệu trưởng lấy hồ sơ rồi nhận lớp, đang ngồi đợi thì có một cô giáo đến hỏi:
– Các em là học sinh mới?- kèm theo câu hỏi là một nụ cười thân thiện.
– Vâng- Ken trả lời, còn nó và anh chỉ biết im lặng, bởi họ cùng không thích nói nhiều.
– Các em đi theo cô, thầy hiệu trưởng đã nói trước với cô các em sẽ học hớp 11A, và cô là chủ nhiệm- Nói rồi cô dẫn đường trước, 3 người cùng bước theo. Đứng trước một lớp nằm ở khu cao tầng. Tụi nó đứng đợi ngoài cửa còn cô vào lớp trước.
– Nghiêm- Một người con trai đứng dậy hô.
– Các em ngồi xuống, giới thiệu với lớp, hôm nay chúng ta se có 3 bạn học sinh mới chuyển vào- Cô nói rồi quay ra cửa lớp- Các em vào đi.
3 người cùng bước vào, cả lớp vô cùng bất ngờ, thì ra là những người sáng nay đi chiếc siêu xe đến trường. Cả lớp được phen bàn tán rầm rộ làm cái người đang nghe nhạc và… ngủ ở bàn cuối ngay cửa sổ phải nhíu mày và mở mắt ra. Thật thú vị, lại gặp nhau rồi, khẽ nhếch môi rồi chú ý vào nó, người con gái này không hiểu sao có thể khiến hắn chú ý đến vậy, ngay từ lần đầu tiên, thật kì lạ.
– Nào, các em có thể tự giới thiệu về mình- Cô giáo quay qua hỏi chúng nó còn đang đứng như trời trồng vậy.
– Chào, tôi là Ken, đây là Quân và Băng, riêng Băng, hãy gọi bạn ấy là Ice. Mong giúp đỡ- Ken nói rồi quay qua cô- Chúng em sẽ ngồi đâu thưa cô?

– Để xem nào… cả 3 em đều cao. Ừm, Quân và Ken ngồi bàn cuối dãy giữa nhé? Còn Băng ngồi đâu nhỉ?- Rồi cô quay ra cả lớp- Bạn nào có thể đồng ý cho Băng ngồi cùng?- Cô hỏi vậy cả lớp im thin thít, bởi ngoài chỗ hắn ra thì đâu còn bàn nào trống. Mà hắn có bao giờ cho ai ngồi cùng mình. Ngay cả Tuấn cũng còn phải ngồi trên một bàn hắn nữa là.
Nhưng…
– Ngồi đây đi- 3 từ mang âm vực lạnh vang lên, cả lớp đều ngỡ ngàng, chủ nhân của tiếng nói ấy không ai khác ngoài hắn- con người lạnh lùng, khó đoán và đặc biệt rất ghét con gái. Tuấn ngồi bàn trên nghe hắn nói thế thì há hốc mồm, tên này rõ là trọng sắc khinh bạn, làm cậu càng thêm tò mò về người con gái này. Và ngay cả cô giáo cũng bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng bảo nó ngồi ở đó. Nó bước xuống chỗ mà có bao nhiêu là ánh mắt hình viên đạn chĩa vào mình. Nó vẫn thản nhiên đi xuống, không quan tâm, miễn có chỗ ngồi là được rồi, lại còn gần chỗ anh Quân và Ken nữa. Nhanh chóng ngồi xuống chỗ, quay sang anh và Ken thì cả hai đều đang bận, chắc về mấy vấn đề của công ty, nó đã đẩy hầu hết công việc và nhiệm vụ của mình cho Ken giải quyết, nên giờ có vẻ rảnh rỗi. Quân và Ken đang làm việc thì cảm thấy có ánh mắt của ai đó dành ình, ngẩng đầu lên thì thấy nó đang trao ình cái nhìn đầy “ai oán”. Nở một nụ cười nhẹ dành cho nó rồi lại chú tâm vào laptop. Thế là nó lại bơ vơ một mình, do đội mũ nên chưa gây sự chú ý lắm, chú không sẽ rắc rối nhiều. Đang chán thì bỗng nhớ ra tên ngồi cạnh mình, nó quay sang… Ôi… da trắng, đôi mắt nhắm hờ, sống mũi cao, tai đeo tai nghe, khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường và… ngủ. Tư thế này còn đẹp hơn cả anh Quân lúc …..ngủ nữa, khoan đã… nó đang làm gì vậy chứ? khen hắn ta sao? Nó… rung động trước hắn sao? không được, nó không được phép. Cứ như vậy thì sao nó trả thù được cơ chứ. Lắc lắc đầu để xua hết đi những thứ vừa nhìn thấy. Nó đâu biết hắn ngồi cạnh quan sát nó nãy giờ. Nó là người dầu tiên khiến hắn chú tâm đến vậy. Những người con gái khác đều muốn đến gần hắn, nói chuyện với hắn, khiến cho hắn thực sự rất khó chịu. Vậy mà nó lúc đầu lại bơ hắn nữa chứ, lần này thì ngồi cạnh hắn mà khuôn mặt cứ lạnh tanh. Đôi môi khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
“Em… rất đặc biệt”
Reng… reng… reng…
Cuối cùng thì cũng ra chơi, nó ngồi nãy giờ chả có gì chơi, dù có vô tâm thế nào đi nữa nó cũng không thể ngồi yên được khi mà có biết bao ánh mắt hình viên kẹo ban ình. Đã thế hai con người kia lại rất nhàn nhã ngồi ôm laptop mà không thèm ngó ngàng tới nó. Cái tên bên cạnh đã đi theo bạn của hắn, chán thật!!! Mà sao nó lại để ý đến hắn vậy??? Đang suy nghĩ thì giọng nói thân thuộc vang lên:
– Em không đói sao? – Ngẩng đầu lên đã thấy Ken đẩy xe của anh đến cạnh chỗ nó từ bao giờ, anh hỏi nó mà cứ như chọc nó vậy.
Chẳng buồn trả lời, nó đứng dậy rồi thay Ken đẩy xe cho anh xuống nhà ăn của trường. Trên đường đi nó cũng không nói chuyện với anh. Anh và Ken thấy nó dỗi vậy lại cảm thấy vui vui, bật cười trước sự trẻ con của nó. Ít nhất là nó vẫn còn có cảm xúc – với hai người.
Chọn ình một bàn ăn được cho là vắng nhất, không nói gì nó tự động đi lấy đồ ăn, để lại hai ông anh ngồi bụng miệng cười, không ngờ nó lại trẻ con đến vậy.
Nó quay lại thì thấy hai tên ngang nhăn răng cười với nó như kiểu muốn… ăn đấm quá, nó chưa kịp để đồ ăn xuống thì…

Ụp… nguyên cái hộp cơm và thức ăn đầy dầu mỡ hạ cánh xuống… đầu nó. Cái này là cố ý nè… Cả trường sửng sốt, cô bạn kia có vẻ đắc ý nhưng vẫn giả vờ ríu rít xin lỗi nó. Ken định xử lí cô bạn to gan này thì nó đã ra hiệu để nó, anh và Quân đành im lặng cho nó… tự xử.
– Xin lỗi… mình xơ ý quá, làm “BẨN” hết bạn rồi, ôi……- Cố nhấn mạnh từ bẩn, cô ta định biến nó thành trò cười cho cả trường ư? Nhầm rồi…
– Không sao- Nó cất tiếng. giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, không trầm không bổng làm cô ta phải giật mình, ngập ngừng một lát rồi nó tiếp- Tôi cũng không cố ý…
Cô bạn chưa hiểu gì thì đã lãnh đủ một hộp cơm, nhưng có vẻ thảm hại hơn là dính hết vào tóc, còn nó thì đội mũ, nhẹ hơn rất nhiều. Cả trường được phen cười rầm rộ, cô ta tức muốn hộc máu, định làm nhục nó ai ngờ chính mình bị nó chơi. Không dám hó hé gì, cô ta chuồn thẳng, ở thêm đây để cả trường cười cho thủng mặt à. Cô ta đi thì trường cũng tản ra ăn uống. Còn lại nó và hai anh. Và cả ánh mắt thích thú của con người đứng trên sân thượng quan sát nãy giờ. Ken và Quân vẫn đang nhìn nó với ánh mắt đầy cảm phục.
– Em đi thay đồ- Nó nói, nhưng trước khi đi còn tặng cho hai người cái lườm “cháy áo” rồi mới đi. Hai người lại được ngồi cười trước cái vẻ giận dỗi mang tính trẻ con của nó. Dù lạnh lùng, thờ ơ với mọi người xung quanh nhưng nó rất quan tâm hai anh và cậu. Vẫn còn thời gian, Ken đi lấy hai suất cơm khác. Đúng là người đẹp luôn được ưu tiên, gọi cái được liền.
*
Nó phải thay cái áo khác, phần đuôi tóc có dính chút dầu mỡ, khó chịu thật. Lấy áo thể dục thay tạm vậy. Har, trường của cậu có khác, nhà wc mà cũng có dầu gội sao? Tiện thể nó gội phần đuôi tóc luôn. Xong xuôi… nhưng tóc còn ướt, cúp tiết thôi. Nghĩ rồi nó nhắn tin cho Ken.
Đang ngồi ăn thì Ken có tin nhắn, là nó. Anh đọc xong tin nhắn thì đưa cho Quân. Thấy tin nhắn là của nó, Quân cười nhẹ, nhưng đọc rồi thì nụ cười trên môi anh tắt ngấm:
“Em nghỉ tiết này, “trông” anh Quân”.
“Trông”???, nó nghĩ gì vậy? Anh là anh trai nó hay đứa trẻ lên ba khi mẹ đi vắng vậy? Đưa mắt nhìn người bên cạnh mong đợi một câu trả lời, nhưng đáp lại anh là cái nhún vai tỏ vẻ mình vô tội của Ken, lại còn cái nụ cười rõ đểu ấy nữa chứ. Thở hắt ra, anh hất mặt về khu lớp học, Ken hiểu ý nên đứng đậy đẩy xe anh về lớp, trên môi còn vương nụ cười thích thú. Học sinh trong trường thì được phen chiêm nghưỡng hai cool boy đang… cười, họ dõi mắt đến khi hai người khuất bóng.
Reng… chuông vào lớp, nó đi chán chê rồi quyết định lên sân thượng cho khô tóc vậy.
Những cơn gió se lạnh làm tóc nó hơi bay, đưa tay vuốt lại những lọn tóc không chịu yên phận, nó khẽ cười. Bây giờ không đội mũ nên cái người đứng phía bên cạnh – không ai khác ngoài hắn có thể thấy rõ được khuôn mặt nó, quả thật rất đẹp. Nếu có thể, hắn muốn khuôn mặt đó, nụ cười đó chỉ dành riêng ình. Nực cười? Hắn đang nghĩ gì thế này? Chẳng phải trước kia rất ghét con gái sao? Nhưng người con gái này lại thật đặc biệt, rất khác với cái lũ tiểu thư não phẳng và không một nếp nhăn kia. Người con gái này rất to gan, cái vụ trong căn tin cũng nói lên được một phần, còn bây giờ? thực sự rất đáng yêu. Phải giữ lại hình ảnh này mới được, rất hiếm. Nói là làm, hắn đưa chiếc điện thoại lên và…

Tách… Nó có chút giật mình, theo phản xạ quay sang phía bên cạnh thì thấy hắn- tên ngồi cùng bàn, cái tên mà được nó “ngắm” trong tiết đầu, tay hắn đang nghịch chiếc điện thoại, miệng còn nhếch lên thành một nụ cười theo nó nhận xét là cực kì đểu. Nó nhíu mày khó chịu, tên này ở đây mà nó không hề biết. Vậy bao cảm xúc vừa rồi bị hắn thấy hết còn gì, lại còn chụp ảnh nữa, mà nó ghét nhất là bị người ta thấu hiểu cảm xúc của mình. Hừ, thở hắt ra, nó toan quay người đi thì hắn lên tiếng:
– Rất dễ thương- Gì chứ, nó ghét nhất là câu đó, nó chỉ dành cho những người yếu đuối, và nó không muốn mình vậy cả. Quay sang nhìn hắn đang lắc lắc chiếc điện thoại, lại cười, sao nó ghét cái điệu cười này quá. Không chịu thua, nó chầm chậm tiến về phía hắn, đưa bàn tay thon dài của mình ngửa trước mặt hắn.
– Gì???- Hắn biết nó muốn gì nhưng vẫn muốn trêu nó. Người con gái này cơ hồ đã khiến hắn phải chú ý, vậy thì bản thân cũng không thể lơ được.
– Trả đây- Giọng nói nhẹ tênh vang lên, nhưng mang ý như ra lệnh của nó khiến hắn thầm than. Thật to gan, nó đang ra lệnh cho hắn sao? Người đầu tiên và cũng sẽ là cuối cùng. Hắn giả nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.
– Điện thoại…
– Là của tôi.
– Ảnh…
– Là tôi chụp.
Gì chứ cái tên này, ngang còn hơn cả nó. Bực mình, nó đưa tay định lấy chiếc điện thoại trên tay hắn, hắn nhanh tay chụp lấy nó, nó đưa tay còn lại ra, hắn giơ tay lên cao, nó lại với nhưng…
Bịch… cả hai có một tư thế rất đẹp. Nó cầm điện thoại, hắn cầm tay nó, và… cả hai cùng ngã. Vấn đề là nó nằm cả lên hắn, đầu đập vào ngực hắn và con nghe cả nhịp tim của hắn nữa, đỏ mặt, tim đập nhanh. Sao vậy??? nó biết xấu hổ từ bao giờ vậy? còn trước mặt hắn nữa… ahhhsssss.
– Không định dậy???- Tiếng hắn vang lên, do cự li quá gần nên nó còn cảm nhận được hơi thở của hắn, lại đỏ mặt. Nó nhanh chóng đứng dậy, khuôn mặt trở lại như ban đầu. Hắn thấy vậy thì cười thầm, nó thực sự rất đáng yêu, chỉ là cố tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ với hắn mà thôi. Nghĩ đến đây hắn lại muốn trêu nó. Đưa tay lên ý muốn nó kéo dậy, nó định bơ nhưng nghĩ sao lại cúi xuống chìa tay ra thì… bị hắn kéo ngược lại. Hình tượng xụp đổ, chiếc biện thoại bất ngờ buông ra, môi nó đang… chạm môi hắn. Trợn mắt nhìn cái tên biến thái này rồi nó nhanh chóng đứng dậy. Chỉ một lúc gặp hắn mà nó như là người khác vậy, ahsss. Bực bội, nó lườm hắn cháy áo, vẫn không thỏa đáng. Nó đá mạnh vào châm hắn rồi quay người đi xuống, vừa đi còn chút giận lên nền nhà nữa. Hắn nhìn mà muốn cười, thích thú đưa tay lên… chạm vào môi rồi lại… cười. Ai không biết lại tưởng hắn có vấn đề mất. Lúc đầu hắn chỉ định trêu nó ai ngờ lại có tình huống bất ngờ xảy ra, tuy chỉ là chạm môi thôi nhưng chính hắn lúc đó cũng cảm thấy hồi hộp. Nó, thật sự rất đặc biệt. Hắn cầm điện thoại lên rồi cũng bước xuống. Bỗng hôm nay thấy yêu đời hẳn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.