Wind and Ice

Chương 1: Qúa khứ


Bạn đang đọc Wind and Ice – Chương 1: Qúa khứ

* Chương 1 :
Tại một ngôi biệt thự phía ngoại ô thành phố, khác với không khí se lạnh của mùa thu ở ngoài trời, bên trong nhà là không khí vô cùng ấm cúng với những tiếng nô đùa nói chuyện của hai đứa trẻ trong nhà, bởi hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của nó.
– Mẹ, anh Quân nói sẽ không cho con quà – Tiếng nó nũng nịu vang lên.
– Tại sao anh phải tặng cho bé Băng?- Anh nó lên tiếng hỏi lại để bào chữa cho lời tố cáo có căn cứ của đứa em mình.
– Vì mẹ nói khi sinh nhật thì phải tặng quà chứ – Nó chu môi lên cãi lại, nhìn rất đáng yêu.
– Anh sẽ không tặng, trừ khi bé Băng có quà lại cho anh- Anh thấy nó thế thì vẫn muốn trêu nó.
– Em không biết, anh Quân phải tặng quà cho em, hôm nay đâu phải sinh nhật anh đâu cơ chứ?- Nó cũng quyết không nhịn anh, ai đời sinh nhật người ta không tặng lại còn đòi quà lại nữa chứ.
– Anh…
– Nào, hai anh em có đi chơi không? Hay mẹ cho ở nhà nhé?- Mẹ nó ngồi nghe mà cũng phải vào can thiệp vào để đình chiến cuộc chiến tranh này.
– Ứ ừ, mẹ nói anh tặng quà cho con đi…- Nó lay lay tay mẹ mong được sự bênh vực từ mẹ.
– Mấy mẹ con đi được chưa?- Ba nó từ trên lầu đi xuống lôi kéo sự chú ý của nó để giải vây cho con trai của mình. Và tất nhiên anh nó cũng sẽ hợp tác luôn.
– Đúng đúng, cả nhà mình đi thôi nào.

Cả nhà cùng vui vẻ ra xe, ba nó cầm lái, mẹ ngồi ghế trên, nó và anh cùng ngồi phía sau. Trên xe, hai anh em cứ chí chóe nhau suốt, người lớn chỉ biết ngồi cười trước sự hồn nhiên của con mình. Ba nó lái xe đến một trung tâm trang sức lớn để mua quà cho nó. Nó được ba mẹ tặng một bộ trang sức rất đẹp. Anh nó cũng được tặng lây. Đó là hai chiếc vòng giống nhau, trên vòng có khắc chữ cái đầu tiên của tên nó và anh, mặt sau vòng là tên hai anh em. Nó sẽ đeo chiếc vòng khắc tên anh Quân và anh nó thì ngược lại. Nó rất vui, cứ cười toe toét suốt làm cả nhà cũng vui lây. Lấy quà xong cả nhà cùng đến nhà hàng nơi đã đặt sẵn để tổ chức sinh nhật. Đang đi bỗng…
Đoàng… Đoàng..đoàng…. hàng loạt tiếng súng vang lên, phía sau là rất nhiều xe ô tô và moto, chúng đang theo sát xe của nhà nó.
– Là bọn chúng, lần trước làm nhiệm vụ đã xơ ý để tên trùm chạy thoát, lần này có lẽ chúng quay lại để trả thù. và có lẽ muốn lấy tập hồ sơ lưu giữ chứng cứ. Xin lỗi ba mẹ con, chắc không thể… – Ba nó đang nói thì bị mẹ nó ngắt lời:
– Anh đừng nói nữa, mẹ con em không sao đâu, gia đình ta còn phải cùng tổ chức sinh nhật cho bé Băng nữa nhỉ?
– Đúng đó ba, ba cứ lái xe đi, sẽ không sao đâu ạ.- Anh nó nói rồi quay ra trấn an nó vẫn đang nắm chặt tay anh mình vì sợ – Bé Băng của anh ngoan lắm, sẽ không khóc chứ?
Nó lúc này cũng chẳng dám nói, chỉ mím chặt môi gật đầu nghe theo anh mình.
Đoàng…
– Mấy mẹ con cúi xuống đi – Nói rồi ba nó rút ra một tập hồ sơ và đưa cho nó- Băng, con hãy giữ kĩ nó, nhớ tuyệt đối không được làm mất chúng.
– Ba, con có thể thay em mà- Anh nó nói
– Quân, con phải bảo vệ em nghe chưa?- Rồi ba nó gọi cho ai đó- Đến nhanh đi, chúng tôi đang ở đường xyz. Ba nó vừa dứt lời thì một chiếc xe tông thẳng vào đầu xe của mình.
Bùng…

– Ba… xin… lỗ..iii……., hãy… trả thù…cho…..
– Anh……, ….con….. hãy… chăm sóc… em…thay…ba…m
Một sự im lặng đến đáng ghét. Nó đang cố vùng thân để xem ba mẹ đâu, do anh nó đã dùng thân mình ôm để che cho nó nên chẳng thể nhìn thấy gì, mọi thứ rất tối, mơ hồ. Đưa tay nắm chặt sợi dây trên cổ, nó cắn môi cố gắng không phát ra tiếng khóc. Đúng vậy, anh Quân bảo bé Băng sẽ không khóc.
Bíp……bíp…….bíp…. Có tiếng xe, đã có người đến cứu, nó và anh nhanh chóng được đưa ra khỏi xe nhưng… ba mẹ đâu? họ đâu rồi? cố tìm kiếm hai bóng dáng thân thuộc nhưng… rồi nó chẳng còn biết gì nữa và ngất đi.
**
Hai ngày sau. đập vào mắt nó bây giò là một màu trắng xóa và mùi ete xộc thẳng vào mũi. Nó đã tỉnh, cố làm quen với những gì xung quanh, nó nhận ra người ngồi cạnh là cậu mình.
– Cháu đã tỉnh rồi, thật tốt quá – Cậu nó mừng rỡ reo lên, nhưng đột nhiên trầm hẳn khi nghe nó nói:
– Cậu… ba…mẹ và… anh cháu…đâu ạ?
Im lặng, anh thật không biết phải nói sao… Nói sự thật? rằng ba mẹ nó đã mất ngay trước khi xe của cảnh sát đến, còn người cháu trai của anh vẫn đang hôn mê không biết ra sao vì đã dùng thân mình bảo vệ em gái? Liệu đứa cháu gái mới chỉ tuổi này của anh có chịu được cú sốc đó, nhưng… giấu nó, có phải là cách hay?
– Cậu…- Tiếng của nó vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của anh.
– Bé Băng thấy đỡ chưa? Còn đau ở đâu không?

– Tay cháu đau lắm… nhưng……
– Bé Băng ngoan, nằm ngủ đi rồi lát cậu đưa đi thăm anh Quân.- Anh biết nó đang muốn hỏi lại anh, nhưng anh chưa thể nói được, anh không đành lòng để đứa cháu mình phải chịu cú sốc lớn vậy. Nhưng liệu có giấu được mãi, trước sau gì nó cũng biết. Haiz… thở dài, anh ngắm nhìn nó, có lẽ đã quá mệt nên thiếp đi luôn. Còn tập hồ sơ này, anh thấy trong người nó khi đưa nó ra, có lẽ nên đợi nó lớn rồi đưa nếu không sẽ rất nguy hiểm cho cả hai anh em.
**
Sáng hôm sau, nó được cậu đưa đi thăm anh, anh đang nằm đó, sắc mặt nhợt nhạt, không còn nụ cười như khi trêu nó nữa. Nó muốn khóc quá, vừa sáng nó đã nằng nặc đòi cậu đưa đi thăm ba mẹ, và biết tin họ đã chẳng còn nữa. Nó đau lắm, nhưng cũng chỉ biết ôm cậu mà khóc. Và giờ thì trong phòng bệnh chỉ còn tiếng khóc của nó vang lên. Làm sao nó có thể chịu đựng được nỗi đau lớn này cơ chứ? Chỉ trong một ngày mà nó mất đi hai người thân nhất của mình. Đớn đau sao khi đó lại là ngày sinh nhật của mình nữa chứ? Vậy là nó lại òa khóc trong lòng cậu.
Mấy ngày trôi qua, anh vẫn chưa tỉnh, nó suốt ngày chỉ ngồi trong phòng bệnh của anh mình, do được anh che cho nên nó chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng như anh. Nhưng có một vết sẹo sâu ngay tay có lẽ sẽ khiến nó nhớ mãi. Cậu nó thì vẫn luôn túc trực bên hai anh em. Người nhà cũng đến thăm, nhưng rồi lại ra về chứ không ở trong viện cùng nó. Bác sĩ nói anh nó bị thương quá nặng, may mà sống sót được nhưng không biết liệu có tỉnh lại không. Cậu nó đã lo xong đám tang của ba mẹ nó, bây giờ nó chỉ còn anh và cậu, nếu anh không tỉnh thì nó phải làm sao đây?
Thời gian cứ vô tâm trôi qua mà anh nó thì mãi chưa tỉnh. Ngày ngày nó và cậu đều bên anh nó. Hôm nay cũng vậy, đang ngồi bỗng cậu lên tiếng:
– Cậu định tuần sau sẽ đưa hai anh em con về mĩ với ông bà ngoại con để tiện việc chữa trị cho anh con, vì bên đó công nghệ vẫn tốt hơn bên này, được không?
– Dạ – Ngoài nghe theo cậu thì còn biết gì nữa đối với đứa trẻ 5 tuổi như nó.
Bỗng…
– Cậu… anh cháu…anh…hic… – Nó mừng quá khi thấy tay anh cử động, đến nỗi khóc luôn.
– Quân…, Băng, con ngồi đây để cậu đi gọi bác sĩ – Nói rồi cậu nhanh chóng ra ngoài.
– Ưm….. – Anh nó dần mở mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng mà đã lâu lắm rồi chưa được hưởng. Hiện ra trước mắt anh là hình nó đang khóc, cái khuôn mặt đang tèm lem nước mắt, sao mà thương quá. Anh muốn nói, muốn ôm nó vào lòng nhưng sao không được thế này, cố vươn tay ra để chạm vào khuôn mặt nó nhưng vô ích, anh không thể cử động được.
– Anh.. anh tỉnh rồi, hic- Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Bác sĩ và cậu cùng bước vào. Sau khi khám lại cho anh nó:
– Bác sĩ, tình hình cháu tôi thế nào rồi?
– Cháu đã tỉnh, nhưng chưa thể cử động và nói được, tình trạng này cũng không khá hơn sống thực vật là mấy. Vì vậy, tôi khuyên gia đình nếu có điều kiện nên đưa cháu ra nước ngoài chữa trị, có lẽ sẽ tốt hơn.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ, tôi cũng định vậy.
– Vậy tôi đi trước, chào anh.
– Chào bác sĩ- Cậu nó chào xong bác sĩ thì đến chỗ nó đang ngồi, nó giờ đây rất lo, anh đã tỉnh nhưng chẳng thể chơi cùng và nói chuyện với nó, nó đang rất sợ. Và rồi nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt nó. Thấy nó khóc, cậu ôm nó vào lòng, như hiểu được những gì nó đang lo, cậu nhẹ giọng nói:
– Băng ngoan nào, ba mẹ con không hề muốn con như thế này, anh con che cho con là cũng muốn con được sống khỏe mạnh, hạnh phúc. Con biết chứ?
– Dạ, hic, con biết – Nói rồi nó thôi không khóc nữa.
– Bé Băng hứa với cậu, phải mạnh mẽ lên, phải nhớ không được quên ba mẹ con bị giết như thế nào, sẽ không để bọn người xấu đó được sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, con nhớ chưa?
– Dạ, con nhớ, con sẽ nghe cậu – Nó trả lời cậu một cách cứng rắn, sẽ không để ba mẹ phải hi sinh vì mình một cách vô nghĩa. Nó phải cố gắng trả thù cho ba mẹ, cho người anh đang phải nằm đây vì nó, nhất định.
**
Tuần sau, ba cậu cháu cùng bay sang mĩ. Ở đây, được chữa trị tốt hơn rất nhiều, cùng với sự quan tâm đặc biệt của ông bà, anh nó đã có nhiều chuyển biến tốt. Nó được cậu dạy bảo rất nhiều về những lĩnh vực khác nhau, theo một khóa huấn luyện như ba nó đã từng học. Sống cùng ông bà, nó cũng thấy đỡ tủi thân, ông bà rất thương nó và anh, luôn quan tâm nó trong những năm tháng nó sống ở đây. Mỗi ngày nó vừa học vừa luyện tập, tối lại trò truyện cùng anh. Tuy luyện tập cực nhọc, gian khổ nhưng nó cảm thấy bình yên, nhưng liệu thực sự là thế hay đó chỉ là sự bình yên trước một cơn sóng lớn?
Mười năm sau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.