Đọc truyện Whitney, My Love – Chương 32
Lời tuyên bố đính hôn giữa Công tước của Claymore và Cô Whitney Allison Stone trên báo gây ra một cơn chấn động với Luân Đôn, và Whitney cũng bị cuốn vào những tác động của nó.
Thư mời tham gia mọi cuộc gặp mặt xã hội có thể nghĩ ra được hàng ngày được đưa đến nhà của Archibald với con số đáng kinh ngạc. Bên cạnh những bữa tiệc dưới danh nghĩa của họ mà Whitney và Clayton phải tham gia, còn có những việc chuẩn bị cho đám cưới mãi không hết đã đòi hỏi từng phút giây rảnh rỗi của Whitney, Whitney đang bù đầu bận rộn và gần như rã rời tay chân vì mệt mỏi. Thêm vào đó là nỗi lo lắng ngày càng tăng khi ngày cưới gần đến – đó là đêm tân hôn của nàng.
Nàng thường nằm thao thức trong phòng ngủ dành cho khách của Emily, tự nói với mình rằng nếu những phụ nữ khác có thể chịu đựng được những chuyện ân ái, thì nàng cũng có thể. Bên cạnh đó, nàng liên tục nhắc nhở mình, hành động đó, và cơn đau kèm theo nó cũng không kéo dài lâu. Và nàng tha thiết yêu Clayton, vì vậy nếu chàng muốn làm điều đó với nàng, thì nàng sẽ chịu đựng cơn đau đó để làm chàng vui, và hy vọng rằng nó sẽ xảy ra với tần suất tối thiểu. Nhưng nàng ghét khi nhận ra rằng không chỉ tính bằng ngày, mà thực ra là bằng giờ, cái thời điểm mà chàng lại làm điều đó với nàng sẽ xảy ra.
Trong một giây phút có thể suy nghĩ bình tĩnh hơn, nàng quyết định rằng nguyên do mà sự trong trắng quý giá đối với một cô dâu như vậy là vì từ trước đến nay mọi người đều biết rằng nếu một cô dâu biết trước điều gì đợi nàng ở đêm tân hôn, thì cô ấy không thể mỉm cười rạng rỡ như vậy khi bước trên lối đi của nhà thờ!
Không may, khi thời điểm mà hôn lễ chỉ còn cách đó một tuần, sự bình tĩnh cũng hoàn toàn rời bỏ nàng, và sự sợ hãi của nàng dần dần tăng lên. Để làm vấn đề càng tệ hơn, khi ngày cưới của họ đến gần, sự âu yếm của Clayton rõ ràng trở nên nồng nhiệt hơn – và vì vậy, càng đáng sợ hơn.
Ngay cả chiếc váy cưới trắng ngà đang treo trong phòng thay đồ của nàng cũng gây ra một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khi nàng nhìn nó, vì nó nhắc nàng nhớ lại chiếc váy sa tanh màu ngà mà Clayton đã xé toạc từ trên người nàng. Không phải nàng ngu ngốc đến mức nghĩ là người đàn ông hiểu biết và dịu dàng mà nàng tôn thờ ấy sẽ xé quần áo của nàng trong đêm tân hôn của họ nhưng nàng cũng không nghĩ Clayton sẽ cho phép nàng giữ nó lâu.
Tò mò, nàng bắt đầu quan sát Emily khi Michael hỏi cô đã sẵn sàng đi nghỉ chưa. Emily dường như không sợ hãi khi đi về phòng ngủ của họ. Thêm nữa, Whitney nhớ lại, dì Anne cũng không cố trốn tránh việc đi nghỉ với chú Edward. Vậy tại sao, chỉ có Whitney là người phụ nữ duy nhất khổ sở khi nghĩ đến những cơn đau đi cùng với những hành động liên quan đến hôn nhân? Càng nghĩ ngợi về nó, nàng càng kinh hãi bị thuyết phục rằng có một khiếm khuyết nào đó trong cơ thể nàng khiến cho hành động đó làm nàng đau, và chỉ riêng nàng, và vô cùng đau.
Cộng thêm vào những dằn vặt của nàng, khi ngày hôn lễ của nàng ngày càng đến gần, tâm trí rối loạn của nàng bắt đầu hành hạ nàng với những hình ảnh liên tiếp về cái đêm kinh hoàng khi Clayton nhẫn tâm và cố tình sỉ nhục nàng bằng tay, miệng và cơ thể chàng. Sự nhục nhã của đêm đó cứ trở lại ám ảnh nàng, thổi phồng cơn đau thể chất khi nàng nhớ lại cho đến khi trong nàng là một mớ hỗn độn của sợ hãi và lo lắng.
Năm ngày trước ngày cưới, nàng hoàn toàn quá mệt mỏi để tham dự một buổi khiêu vũ do bạn Clayton tổ chức. Ngày hôm sau nàng lại gửi cho Clayton một tin nhắn, xin chàng tha lỗi vì nàng không tham dự bữa tiệc chiều ở nhà Rutherford.
Clayton đã chuyển đến ngôi nhà trên phố Upper Brook để ở gần Whitney trong những tuần lễ trước đám cưới, đang cau mày hoang mang trước lời nhắn ngắn ngủi của nàng từ chối việc tham dự bữa tiệc của Rutherfold. Sau một phút suy nghĩ, chàng yêu cầu xe ngựa được mang đến và đi trực tiếp đến nhà Archibald, nơi chàng được thông báo mà cô Stone đang ở trong phòng khách màu xanh, và Quý ông và Quý bà Archibald đã ra ngoài cả ngày.
Whitney lấy một tờ giấy viết thư mới, nhúng cây viết vào lọ mực, và tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mệt mỏi là viết lời cảm ơn cho vô số những món quà cưới đã được lũ lượt gửi đến đây trong những tuần qua. Ở cửa của phòng khách, Clayton dừng lại và chăm chú nhìn nàng. Nàng đang ngồi ở một cái bàn, mái tóc đen màu hạt dẻ cuộn lại thành một búi dày được buộc bằng một dải ruy băng màu xanh ngọc. Đầu nàng hơi nghiêng khi đang viết, vóc dáng hoàn mĩ của nàng quay về phía chàng. Với ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ bên cạnh nàng, Clayton nghĩ nàng trông mong manh và đáng yêu đến mức như không có thật. “Có khó khăn sao?” chàng hỏi sau một lúc lâu trong lúc đóng cửa lại sau lưng. Chàng bước tới bên nàng, nắm tay nàng, rồi dịu dàng nhưng cương quyết kéo nàng rời khỏi ghế đang ngồi, dẫn nàng về phía chiếc ghế xô pha. “Quý cô trẻ, có phải ý định của cô là đối xử với ta như một kẻ ngoài cuộc với tất cả những thứ này, và chỉ nhớ đến sự tồn tại của ta khi cô bước xuống lối đi của nhà thờ hay không?”
Whitney ngồi xuống bên chàng. “Em xin lỗi về bữa tiệc nhà Rutherford,” nàng nói với một nụ cười mệt mỏi khiến Clayton ngay lập tức hối hận về lời khiển trách nhẹ nhàng của mình. “Chỉ là em quá bận rộn với mọi thứ, nhiều khi ngay cả em cũng cảm thấy là người ngoài cuộc trong thời điểm này.” Dụi mặt vào đường cong thoải mái giữa vai và cổ chàng, nàng nói, “Tối qua em nhớ chàng khủng khiếp – chàng đã có một buổi khiêu vũ vui vẻ chứ?”
Clayton nâng cằm nàng lên. “Không hề vì không có nàng,” chàng thủ thỉ khi miệng chàng bao phủ lấy miệng nàng. “Bây giờ, hãy cho ta thấy nàng nhớ ta như thế nào…”
Trong một phút, những mệt mỏi và căng thẳng của Whitney tan đi trong sức nóng của nụ hôn đầy đam mê của Clayton. Trong sự mơ màng của đam mê, nàng lờ mờ cảm thấy chàng đã ngả nàng nằm xuống bên cạnh chàng trong chiếc ghế xô pha bọc lụa, nhưng với đôi môi chàng chuyển động đầy thuyết phục trên môi nàng, và lưỡi chàng vuốt ve, tìm kiếm, một chút thay đổi vị trí đó dường như chẳng có vấn đề gì.
Mọi giác quan cuả nàng trở nên mụ mị, bị tấn công bởi những nụ hôn nồng nàn của chàng và những điều những lời âu yếm và khiêu gợi chàng thì thầm trên đôi môi hé mở của nàng khi chàng hôn nàng. “Ta không thể có nàng đủ được,” chàng thì thầm, nằm lên nàng. “Ta sẽ không bao giờ có nàng đủ được.” Bàn tay chàng vuốt ve đầy sở hữu trên làn da nhạy cảm phía trên mép áo nàng, những ngón tay chàng nhanh nhẹn cởi hàng cúc nhỏ xíu ở phía trước của chiếc váy vải màu vàng chanh. Trước khi Whitney có thể phản ứng, chiếc áo lót của nàng đã bị kéo xuống và miệng chàng đang thong thả di chuyển xuống bộ ngực đang để trần và phơi bày ra của nàng. “Những người đầy tớ!” nàng hốt hoảng.
“Họ sợ ta đến chết,” Clayton nói. “Họ sẽ không vào đây dù để cảnh báo chúng ta về hoả hoạn.”
Lưỡi chàng chạm đến những núm vú mầu hồng, và Whitney vùng vẫy với thái độ thực sự sợ hãi. “Đừng! Xin chàng!” nàng khản giọng nói, lật đật ngồi lên và túm lấy vạt áo đang mở, rồi lập cập cài cúc lại.
Clayton nhìn nàng chằm chằm và vươn tay về phía nàng, nhưng nàng nhảy khỏi chiếc ghế xô pha. Ngạc nhiên, chàng ngồi dậy và chăm chú nhìn nàng. Nàng trông bối rối, tuyệt đẹp – và hoảng sợ đến chết! ”Whitney?” chàng thận trọng hỏi.
Nàng giật mình, lùi lại ba bước, sau đó ngồi phịch xuống một chiếc ghế xô pha đối diện chàng, vẻ mặt nàng đầy vẻ đau đớn và bối rối. Trong khi Clayton đang quan sát, nàng định nói, nhưng lại đổi ý, rồi lại lấy tay vuốt trán. Cuối cùng, nàng ngước đôi mắt xanh ngọc đầy cầu khẩn nhìn chàng và hít vào một hơi thở dài run rẩy. “Có vài điều mà em muốn xin chàng chấp thuận. Nhưng nó rất khó chịu và xấu hổ. Đó là về đám cưới của chúng ta. Đêm đó.”
Cau mày lo lắng với những căng thẳng và lo âu chàng nhìn thấy trên mặt nàng, Clayton nghiêng người về phía trước và đặt tay lên đầu gối. “Nàng muốn xin ta chấp thuận điều gì?” chàng lặng lẽ hỏi.
“Hứa với em chàng sẽ không nổi giận khi nghe nó?”
“Ta hứa với nàng,” Clayton bình tĩnh cam đoan với nàng.
“Vâng, chàng biết là,” nàng ngập ngừng bắt đầu, “Em – em rất muốn có thể thực sự mong chờ ngày cưới của chúng ta. Nhưng em không thể, bởi vì em vẫn nghĩ về những gì sẽ xảy ra – chàng biết đấy – sau đó, trong đêm đó. Những cô dâu khác không biết, hoặc không biết chính xác, nhưng em biết và giờ thì em-” Mặt nàng đã đỏ lên như một bông hoa hồng khi nàng chìm vào im lặng đáng sợ.
“Đó có phải là điều mà nàng muốn ta chấp nhận?” Clayton nói, nhưng chàng đã hiểu – Chúa giúp chàng, chàng đã hiểu.
“Em muốn rằng nếu chàng có thể đồng ý là sẽ đợi,” nàng khổ sở giải thích. “Ý em là, đồng ý không làm điều đó với em vào đêm tân hôn.” Không thể hứng chịu cái nhìn chằm chằm của chàng, Whitney quay mặt đi trông rối bời. Cho dù còn mù mờ về vài điều, nhưng nàng cũng biết rõ là những người vợ không đòi hỏi những điều như vậy với chồng họ, và rằng hôn lễ nghĩa là hoàn tất trong đêm tân hôn. Đó là vì sao, một tập quán cổ – và nhờ ơn chúa đã được loại bỏ, những hôn lễ ngày xưa được kết thúc với những người quan sát chuyện ‘chăn gối’ trong phòng ngủ của các đôi mới cưới. Nghĩa vụ của một người vợ, và lời thề của cô ta, đòi hỏi cô ta phải phục tùng chồng mình mọi thứ, bao gồm cả việc thỏa mãn những đam mê của anh ta.
“Nàng có hoàn toàn chắc chắn là đó là cách mà nàng muốn?” Clayton hỏi sau một hồi lâu im lặng.
“Chắc chắn,” Whitney thì thầm, mắt nàng cụp xuống.
“Nếu ta không đồng ý?”
Nhìn chằm chằm vào tay nàng, Whitney nuốt nghẹn. “Vậy thì em sẽ phục tùng chàng.”
“Phục tùng ta?” Clayton nhắc lại, sửng sốt và thoáng khó chịu bởi cách dùng từ của nàng. Chàng khó có thể tin rằng sau tám tuần qua, Whitney vẫn còn nghĩ về những khao khát đỉnh điểm của họ là một kiểu trừng phạt nào đó mà nàng phải ‘phục tùng’. Nàng luôn luôn dễ dàng bước vào vòng tay chàng, đáp lại những nụ hôn của chàng với một sự tha thiết và mãnh liệt như chàng. Và bất cứ khi nào chàng ôm nàng, theo bản năng cơ thể khiêu gợi của nàng luôn gắn khít với cơ thể chàng. Nàng đã tưởng tượng ra điều ghê gớm gì mà chàng sẽ làm trong đêm tân hôn của họ – biến thành một con vật điên cuồng và lại xé toạc quần áo nàng lần nữa? “Nàng sợ ta đúng không, bé con?” chàng hỏi nhỏ nhẹ.
Mắt nàng ngước lên nhìn chàng và câu trả lời của nàng thật dứt khoát. “Không! Em không thể chịu đựng được nếu chàng nghĩ như vậy. Em biết chàng sẽ không – không đối xử với em như trước đó. Chỉ là em cảm thấy rất sợ hãi, vì em biết chính xác những gì chàng sẽ làm với em. Có một điều khác nữa – một điều tồi tệ mà em nên nói với chàng từ mấy tuần trước. Clayton, em nghĩ em có khuyết tật gì đó. Chàng biết đấy, nó – điều chàng làm với em cực kỳ đau đớn. Và em không nghĩ những phụ nữ khác cảm thấy đau như vậy hay…”
“Đừng!” Clayton nặng nề xen vào, không thể chịu đựng để nghe chàng đã làm nàng đau như thế nào. Với một tiếng thở dài âm thầm, chàng chấp nhận điều này như một cái giá chàng sẽ phải trả cho sự nhẫn tâm thô bạo của chàng đêm đó. Và nếu xem xét những gì chàng đã làm với nàng, đó dường như là một cái giá rất rẻ. “Ta sẽ hứa với nàng là sẽ đợi, với hai điều kiện,” chàng nhẹ nhàng nói với nàng. “Điều kiện thứ nhất là, sau đêm tân hôn của chúng ta, việc lựa chọn thời gian là quyền của ta.”
Nàng gật đầu nhanh chóng và trông nhẹ nhõm đến mức mà Clayton suýt đã cười.
“Điều kiện thứ hai là nàng hứa là trong những ngày tới, nàng sẽ khách quan suy nghĩ những điều ta chuẩn bị nói.”
Nàng lại gật đầu.
“Whitney, những gì xảy ra giữa chúng ta trước đây không có gì hơn là một hành động đáng lên án của ta; đó không phải là ‘làm tình’, đó là một hành động trả thù ích kỷ.”
Nàng lắng nghe, và Clayton cũng nhận ra là nàng đang cố gắng để hiểu, nhưng đối với nàng về điểm này, thì một hành động là một hành động, và nếu nó đã gây ra đau đớn và xấu hổ trước đây, thì bây giờ nó cũng như vậy. “Lại đây,” chàng dịu dàng nói. “Ta có thể giải thích dễ hơn với một minh họa nho nhỏ.”
E ngại vụt qua mặt nàng, nhưng nàng ngoan ngoãn bước đến ngồi cạnh chàng. Clayton nâng cằm nàng lên và hôn nàng thật tha thiết và ngọt ngào. Sự đáp trả của nàng đến chậm hơn bình thường, nhưng khi nó đến, nó vẫn tràn ngập ấm áp và tình yêu. “Nàng có nhớ lần đầu tiên ta hôn nàng ở ban công của nhà Quý bà Eubank không?” chàng hỏi, lùi lại và nhìn sâu vào mắt nàng. “Ta đã trừng phạt nàng vì đã cố lợi dụng ta để làm Sevarin ghen tuông – nhớ không?”
Nàng gật đầu. “Em đã tát chàng,” nàng mỉm cười và nhớ lại.
“Nàng có cảm thấy muốn tát ta bây giờ không? Có cảm thấy bất kỳ sự giống nhau nào giữa nụ hôn này và nụ hôn đầu tiên đó không?”
“Không.”
“Vậy hãy tin ta khi ta nói với nàng rằng những gì xảy ra giữa chúng ta khi ta đưa nàng lên giường lần nữa sẽ hoàn toàn khác so với lần trước, cũng như nụ hôn này so với nụ hôn đầu tiên.”
“Cám ơn chàng,” nàng nói với một nụ cười rạng rỡ vì nhẹ nhõm.
Nàng không tin chàng một chút nào, Clayton biết. Nhưng nàng đang quá vui mừng với ‘đêm tân hôn được trì hoãn’ của nàng.