Đọc truyện Whitney, My Love – Chương 16
Quý bà Anne bị đánh thức bởi những tiếng trò chuyện náo nhiệt của những giọng nói thoáng quen thuộc vang lên chào hỏi nhau trong đại sảnh. Bà chớp mắt trước ánh nắng chói chang và nhận ra đầu mình đang ong ong, trong khi cảm giác bất an quét qua bà.
Bữa tiệc sinh nhật bất ngờ của Martin là ý tưởng của Whitney, và vào lúc đó, Anne đã ngay lập tức ủng hộ, hy vọng rằng nó có thể giúp mang Martin lại gần con gái hơn. Nhưng đó là khi bà chưa biết về cuộc đính hôn của Whitney với Công tước của Claymore. Giờ, bà lo lắng rằng một trong ba mươi vị khách tham dự có thể nhận ra công tước, và đến lúc đó thì chỉ có Chúa biết điều gì sẽ xảy đến với tất cả những kế hoạch tỉ mỉ của Martin và công tước vạch ra.
Với tay sang bên cạnh, bà kéo dây chuông để gọi cô hầu gái và lưỡng lự rời khỏi giường, không thể giũ bỏ cảm giác về chuyện tồi tệ sắp xảy ra.
Trời đã chạng vạng khi Sewell gõ lên của phòng ngủ của Whitney và thông báo rằng cha nàng đã về.
“Cảm ơn, Sewell,” Whitney nói với ra đầy thất vọng. Tối nay là một dịp thật hoàn hảo để công bố lễ đính hôn của nàng; gia đình Ashton, Merryton và tất cả hàng xóm quen biết sẽ xuất hiện ở bữa tiệc. Nàng mong muốn làm sao được nhìn thấy phản ứng đồng loạt của họ trước tin rằng nàng và Paul sẽ kết hôn.
Nàng lập luận đầy hy vọng khi đang xoa lên người bánh xà phòng hương cẩm chướng rằng có một cơ hội là Paul có thể tìm được dịp để kéo cha nàng sang một bên trong bữa tiệc. Sau đó họ vẫn có thể tuyên bố cuộc đính ước của họ tối nay.
45 phút sau, người hầu gái của nàng, Clarissa đứng lùi lại để kiểm tra lại diện mạo của Whitney khi Whitney ngoan ngoãn xoay một vòng để cho bà kiểm duyệt.
Chiếc váy lụa màu ngà sang trọng của Whitney tỏa sáng mờ mờ trong ánh nến, với cổ áo cắt vuông, thấp ôm sát bộ ngựa của nàng, phô bày một thoáng vùng trũng lờ mờ ở giữa. Tay áo phồng to rồi thu gọn lại từ khủy đến cổ tay bằng sa-tanh màu hoàng ngọc sáng, và một dải băng đồng màu viền theo vạt áo. Nhìn từ phía trước, chiếc váy buông thẳng xuống chân, chỉ hơi rộng ra một chút ở chân váy, nhưng nếu nhìn từ phía sau, chiếc váy xòe ra mềm mại và duyên dáng. Ngọc topaz và kim cương sáng lấp lánh ở cổ và tai nàng làm tăng thêm ánh lửa cho một sợi dây đá quý đồng điệu tết quanh những lọn tóc dày bóng mượt của kiểu tóc phức tạp.
“Cô trông giống như một công chúa,” Clarissa tuyên bố với một nụ cười tự hào.
Whitney nghe thấy những người khách rón rén đi lại bên dưới và dọc đại sảnh. Người hầu phòng của cha nàng đã được chỉ thị để thông báo với ông chủ rằng ‘một vài người khách’ đã được mời đến ăn tối, và đề nghị ông xuống tầng dưới vào lúc 7h. Whitney liếc nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi: đã 6h30. Tinh thần nàng phấn chấn khi nghĩ đến vẻ ngạc nhiên vui mừng của cha nàng khi thấy những người họ hàng đã đi từ Bam, Brighton, Luân Đôn và Hampshire để chúc mừng sinh nhật ông. Whitney rời khỏi phòng đi xuống đại sảnh để bảo Sewell cố gắng giữ các khách mời im lặng một chút.
Đứng trên ban công, nghiêng người và ngó xuống phòng nghỉ trên lối vào, là cha nàng, chiếc ca vát treo lỏng lẻo trên chiếc áo sơ mi trắng hồ bột. Quá nhiều cho một ‘sự ngạc nhiên’, Whitney rầu rĩ nghĩ khi nàng bước đến và đứng cạnh ông. Bên dưới, những khách mời trong làng đang bắt đầu ào ạt kéo đến, chào hỏi nhau với những tiếng thì thầm huyên náo trong khi Sewell luống cuống dẫn họ vào phòng khách và nhắc nhở, “Quý bà, Quý ông – thưa ông, bà – tôi mong rằng các ngài hạ giọng xuống.”
Vẻ nhăn nhó bối rối của cha nàng quay từ những người khách bên dưới, đến hành lang dài bên cạnh ông nơi cánh cửa của hai phòng ngủ mở ra và nhanh chóng đóng sầm lại, khi những người họ hàng lén nhìn những khách mời danh dự đứng trên ban công. Whitney đặt một nụ hôn ngượng ngùng lên gò má chưa cạo râu của ông. “Họ đến để chúc mừng sinh nhật cha đấy.”
Mặc dù biểu hiện cau có, cứng nhắc của ông, Whitney có thể nói rằng ông thấy cảm động. “Cha cho rằng nó sẽ là một sự bất ngờ, và cha được mong đợi là không chú ý đến sự náo nhiệt này trong nhà mình.”
“Đúng vậy,” Whitney mỉm cười.
“Cha sẽ cố, con yêu,” ông nói, vụng về vỗ vỗ vào cánh tay nàng. Đột nhiên có một âm thanh xé tai của một chiếc ly rơi vỡ trên sàn nhà. “Ôi, Chúa tôi, chúa nhân từ!” Một giọng nữ kích động vang lên.
“Letitia Pinkerton,” Martin nhận ra giọng nói và hơi nghiêng đầu về phía đó. “Đó là biểu hiện hoảng hốt duy nhất và yêu thích của bà ta.” Ông nhìn Whitney và thêm vào với giọng là lạ. “Cha thường khiến người mẹ yêu dấu của con quặn cả bụng bằng cách dọa sẽ dạy Letitia nói ‘Chết tiệt!’” Nói xong, ông quay người và bước về phía phòng ngủ, để lại Whitney nhìn chằm chằm đằng sau trong tiếng cười câm lặng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, với Whitney ở một bên tay và Quý bà Anne Gilbert một bên, Martin tiến về phía phòng khách. Thấy cái gật đầu của Whitney, Sewell đẩy cửa rộng ra và Martin được chào đón bằng những tiếng hò hét hồ hởi “Ngạc nhiên chưa!” và “Chúc mừng sinh nhật!”
Anne bắt đầu tiến lên để làm nhiệm vụ của bà chủ nhà, nhưng một người hầu chặn bà lại. “Xin lỗi, thưa quý bà, nhưng lá thư này vừa được đưa đến bởi một người đưa thư đặc biệt, và ông Sewell ra lệnh cho tôi đưa nó trực tiếp cho bà.”
Anne liếc nhìn là lá thứ và thấy những nét chữ viết tay quen thuộc và thân thương của Edward, và với một tiếng thở dài nhẹ nhõm vui vẻ, bà nhận nó và vội vàng gỡ niêm phong.
Whitney tìm Paul, và khi nàng không thể thấy anh ngay lập tức, nàng tiến về phòng ăn để chắc chắn mọi thứ đúng như Dì Anne và nàng đã dự định.
Cánh cửa ngăn phòng khách và phòng ăn tối đã được đẩy ra, tạo ra một không gian rộng lớn bao gồm những cái bàn nhỏ, mỗi bàn có sáu chỗ ngồi. Những bó hoa hồng đỏ, trắng và hồng cắm trong những chiếc bình bạc lớn và đặt trên những chiếc kệ cao. Đồ vật bằng bạc và pha lê tỏa sáng mờ mờ trong ánh nến, những khăn trải bàn màu hồng nhạt đẹp nhất của mẹ nàng phủ trên những chiếc bàn.
Nàng đi qua phòng khách và ngó vào phòng khiêu vũ. Như hai căn phòng khác, phòng khiêu vũ được trang trí lộng lẫy với những bó hoa hồng mang lại màu sắc và sinh khí cho căn phòng vốn nghiêm trang và lạnh lẽo.
Nàng nghe thấy giọng nói trầm trầm của Paul từ sau lưng, và nàng dịu dàng mỉm cười khi quay lại.
“Hôm nay, anh nhớ em,”anh nói. Ánh mắt anh lướt trên chiếc váy lụa màu ngà sang trọng của nàng vẻ ngưỡng mộ rồi nhìn lên khuôn mặt ngời sáng của nàng. “Ai có thể đoán rằng,” anh thì thầm, kéo nàng vào vòng tay cho một nụ hôn dài và ngọt ngào, “em sẽ trở thành một người đẹp như thế này?”
Mắt Anne vẫn còn đọc ngấu nghiến nội dung lá thư của Edward khi bà bước vào phòng ăn tối. Thoáng thấy chiếc váy màu ngà của Whitney ở phía bên kia căn phòng dài, Anne nói ngay với giọng vui vẻ, “Cháu yêu, cuối cùng thì dì đã nhận được tin tức từ người chú chậm chạp của cháu! Ông ấy đang đi nghỉ…” Bà nhìn lên vừa lúc chứng kiến hai người ôm nhau vội vã buông ra, và mắt bà mở to vì sửng sốt.
“Không sao đâu, Dì Anne,” Whitney giải thích trong khi mặt đỏ bừng lên. “Cháu đã nóng lòng đến chết để nói với dì trong mấy ngày vừa rồi, và cháu không thể đợi lâu hơn. Paul và cháu sẽ kết hôn ngay khi Cha cho phép. Anh ấy sẽ nói chuyện với cha tối nay, vì vậy chúng cháu – Dì Anne?” Whitney nói khi dì nàng đột ngột xoay gót trên đôi giày lụa trang nhã và bỏ đi. Rõ ràng bà không nghe một từ nào Whitney đã nói. “Dì đi đâu thế?”
“Dì sẽ đi đến chiếc bàn này và rót cho mình một ly rượu rất lớn,” dì nàng tuyên bố.
Im lặng sững sờ, Whitney nhìn Anne giật lấy một ly pha lê trên bàn, túm một chai rượu vang và rót vào chiếc ly đầy đến miệng.
“Và khi dì uống xong ly này,” dì nàng thêm vào, chuyển chiếc ly sang tay trái và nâng chiếc váy lụa màu tím hoa cà bằng bàn tay phải, “Dì sẽ lấy thêm một ly khác.” Nói xong bà kiêu kỳ lướt khỏi phòng. “Chào, cậu Sevarin,” bà nói, duyên dáng ngả mái đầu đen điểm vài sợi tóc bạc về phía Paul khi bà đi qua anh. “Thật vui khi gặp lại cậu.”
“Cô ấy sẽ có một cơn đau đầu ghê gớm vào buổi sáng, nếu cô ấy định tiếp tục như vậy,” Paul nhăn nhó nhận xét.
Whitney nhìn anh, mặt nàng đầy vẻ bối rối và lo lắng. “Đầu?”
“Phải, đầu. Và em, cô gái của anh, sẽ bận rộn cả tối nay.” Đặt tay bên dưới khủy tay nàng, anh lưỡng lự dẫn Whitney về phía phòng khách. “Trừ phi anh đoán sai, dì em sẽ không giúp được nhiều trong việc tiếp đãi khách khứa.”
Dự đoán của Paul tất nhiên là chính xác, Whitney nghĩ với một tiếng thở dài âm thầm một tiếng đồng hồ sau đó, khi nàng đứng ở ngưỡng cửa phòng khách để tiếp đón những vị khách đến muộn. Ở Pháp, Dì Anne luôn thực hiện những nghĩa vụ không dứt của bà chủ một bữa tiệc; bây giờ, gánh vác tất cả gánh nặng trách nhiệm đó trên vai, Whitney cảm thấy như là nàng cần thêm một cặp mắt và một đôi tai nữa.
Nàng ra hiệu cho một người đầy tớ mang thêm những khay đồ uống đến cho khách mời, sau đó quay ra để chào Quý bà Eubank. Đôi mắt Whitney dán chặt vào sự kết hợp khủng khiếp của chiếc khăn xếp màu tím và chiếc váy đỏ của bà quả phụ. “Một buổi tối tốt lành, Quý bà Eubank,” nàng nói trong cố gắng giữ nghiêm nét mặt.
Hoàn toàn lờ đi sự chào hỏi của nàng, bà quả phụ giơ chiếc kính một mắt lên và nhìn quanh phòng. “Nó không giống với một ‘buổi tối tốt lành’ đối với ta, Quý cô,” Quý bà Eubank gắt lên. “Ta trông thấy anh chàng Sevarin đứng đằng kia với Elizabeth một bên tay và cô gái nhà Merryton bên còn lại, và ta không thấy Westland trong phòng.” Bà thả chiếc kính một mắt xuống và chiếu thẳng vẻ cáu kỉnh nhăn nhó về phía Whitney. “Ta đặt lòng tin vào cháu, cô gái, và cháu làm ta thất vọng. Ta nghĩ cháu sẽ tóm được anh chàng độc thân đáng giá nhất ngay trước mặt những người hàng xóm buồn chán của chúng ta. Ta cũng nửa mong đợi được nghe một lời tuyên bố đính hôn, và thay vào đó, ta thấy cháu đứng một mình ở đây và-”
Whitney không thể ngăn một nụ cười rạng rỡ sáng lên trên mặt nàng. “Cháu đã tóm được anh ấy, thưa bà, và bà sẽ được nghe một lời tuyên bố. Nếu không phải tối nay, thì là ngay sau khi Paul trở lại từ chuyến đi.”
“Paul?” Quý bà Eubank ngây ra lặp lại, và lần đầu tiên kể từ khi Whitney biết bà, bà quả phụ dường như mất hết từ ngữ. “Paul Sevarin?” bà nhắc lại. Đột nhiên một vẻ hân hoan không nao núng nhảy múa trong mắt bà khi bà rà soát đám đông một lần nữa. “Tối nay Westland có đến không?” bà hỏi.
“Có.”
“Tốt, tốt,” quý bà nói, và bắt đầu cười khoái trí. “Đây sẽ là buổi tối thú vị nhất. Thú vị nhất!” Bà cười và bỏ đi.
Đến 9h30, dòng khách đến đã ít dần. Đứng gần lối đi để tiếp đón những người đến muộn, Whitney nghe thấy một trong bọn họ nói với Sewell ngoài hành lang. Một phút sau, Clayton Westland xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Whitney quan sát anh ta tiến đến chỗ nàng. Anh ta trông thật đẹp trai trong bộ trang phục buổi tối màu đen cắt may tinh tế ôm gọn bờ vai rộng và đôi chân dài, tương phản với chiếc áo sơ mi trắng sáng xếp nếp và ca vát.
Với tình bạn thoải mái nảy sinh giữa họ trong buổi chiều chơi cờ hai ngày trước, Whitney mỉm cười và đưa cả hai tay cho anh ta trong một cử chỉ chào đón thân ái. “Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng ngài sẽ không đến,” nàng nói.
Clayton hài lòng cười toe toét khi nắm lấy tay nàng. “Điều đó nghe rất giống như là nàng đang tìm kiếm và chờ đợi ta.”
“Nếu quả thực vậy, tôi cũng không bao giờ thừa nhận, ngài biết mà,” Whitney bật cười. Nhìn vào anh ta bây giờ, nàng hầu như không thể tin rằng đây cũng chính là người tự tiện không nguyên tắc rắp tâm quyến rũ nàng, và sau đó nàng nhận ra anh ta vẫn còn nắm cả hai tay nàng, và đứng gần nàng đến mức những nếp gấp hồ bột phía trước áo chà nhẹ vào vạt áo nàng. Ngại ngùng rút tay lại, Whitney lùi lại một bước nhỏ.
Đôi mắt anh ta mang vẻ chế giễu trước sự rút lui thận trọng của nàng, nhưng không bình luận gì về nó. “Nếu để thua nàng hai ván cờ hôm thứ Năm vừa rồi lại giúp ta nhận được thái độ đáng yêu của nàng như thế này,” anh ta trêu, “thì ta hứa sẽ để nàng đánh bại ta trong tất cả những cuộc đấu sau này.”
“Ngài không để tôi đánh bại ngài mấy ván cờ,” Whitney nhắc nhở với một cái liếc mắt đầy khiêu khích. Nhìn thấy một người đầy tớ, nàng ra hiệu cho anh ta đến gần. Với sự tế nhị tự nhiên của một chủ nhà, nàng bảo anh ta lấy một ly whiskey cho Ngài Westland. Khi nàng quay lại với Clayton, nàng thoáng thấy vẻ hài lòng bất ngờ của anh ta trước sự thật rằng nàng nhớ sở thích đồ uống của mình.
Nó hiện lên trong mắt khi anh ta nói, “Chúng ta dường như đang ở thế bế tắc. Ta thắng cuộc đua ngựa, nhưng nàng thắng phần lớn trong những ván cờ. Làm thế nào chúng ta chứng mình được ai là người* giỏi hơn?”
“Ngài thật là quá thể?” Whitney trách mắng, nhưng lại mỉm cười, “Việc tôi nghĩ một người phụ nữ nên được giáo dục tốt như một người đàn ông, điều đó không có nghĩ tôi muốn trở thành một người đàn ông*.”
(* Chỗ này chơi chữ: Clayton dùng từ ‘man’ với nghĩa chung chung là chỉ người, nhưng Whitney cố tình hiểu thành là ‘đàn ông’)
“Đúng như vậy,” chàng nói, trong khi ánh mắt lướt trên những đường nét thanh tú và dáng vẻ khiêu gợi của nàng đầy ý nghĩa. Vẻ đánh giá nồng nhiệt của chàng khiến mạch máu Whitney nhảy lên với sự thích thú và báo động. “Dù sao,” chàng tiếp tục, “Ta nghi ngờ rằng liệu có một kỹ năng nào khác mà chúng ta có thể cạnh tranh công bằng. Là một người đàn ông, những sở thích của đương nhiên có xu hướng mạnh bạo hơn, trong khi sở thích của nàng lại thiên về trầm lặng và mềm yếu.”
Whitney lóe lên một nụ cười tinh nghịch. “Kỹ năng sử dụng súng cao su của ngài như thế nào?”
Bàn tay chàng khựng lại trong lúc đang đưa ra để nhận đồ xuống người đầy tớ đang đưa cho chàng. “Nàng có thể sử dụng một cái súng cao su?” chàng nói với vẻ không tin một cách cường điệu khiến nàng phá lên cười.
“Tôi không kể chuyện này với ai,” nàng nói, nghiêng lại gần một chút, trong khi vẫn tiếp tục quan sát cẩn thận nhu cầu của những khách mời. “Nhưng tôi có thể bắn rơi những cánh hoa cúc dại ở khoảng cách 75 bước.” Bên kia phòng, nàng thấy Paul bắt đầu đi về phía cha nàng, và trong một phút, dường như anh có thể gặp được riêng ông, nhưng hai người họ hàng của nàng đã bắt đầu tiến đến ông từ phía bên kia. Whitney thầm thở dài.
Clayton biết nàng đang bận rộn với những khách mời và chàng đang độc chiếm thời gian của nàng, nhưng nàng trông xinh đẹp mê hồn khiến chàng ghét phải rời bỏ nàng. Bên cạnh đó, nàng đang thực sự đùa giỡn với chàng, và chàng thích thú từng giây phút này. “Ta rất ấn tượng” chàng thì thầm.
Whitney gần như không chú ý giọng nói trầm đục lộ liễu của chàng. Nàng đang quan sát một trong những người bác lớn tuổi của nàng lại gần một nhóm đang cười nói vui vẻ. “Có ai trong các ngài biết về những hòn đá thời tiền sử không?” Hubert Pinkerton hỏi to. “Một chủ đề cực kỳ thú vị. Để tôi kể cho các ngài về chúng. Chúng ta sẽ bắt đầu với thời kỳ Đại Trung Sinh…” Với sự chán nản ngày càng tăng, Whitney thấy không khí vui vẻ của nhóm đó tàn đi, chuyển dần thành vẻ chú ý lịch sự, sau đó là khó chịu kìm chế. Và nàng rất muốn bữa tiệc của cha nàng vui vẻ và nhộn nhịp!
Nàng quay sang Clayton, định là rời khỏi chàng và cố gắng làm sao nhãng chú nàng. “Xin thứ lỗi,tôi-” nàng quay đầu khi một người hầu trông phiền muộn đến gần và nói rằng họ đang gần hết sâm banh. Ngay tiếp theo anh ta là một người hầu khác yêu cầu chỉ dẫn về bữa tối. Sau khi giải quyết cả hai thảm họa nhỏ bé đó, Whitney quay sang Clayton với vẻ xin lỗi và thấy chàng cau mày khi nhìn quanh phòng. “Dì nàng đang ở đâu? Tại sao bà ấy không giúp đỡ nàng những chuyện vặt vãnh này?”
“Dì ấy cảm thấy hơi khó ở,” Whitney khập khễnh giải thích, nhìn theo ánh mắt sắc sảo của chàng đang gắn vào Anne, người đang nắm chặt một ly rượu và nhìn chằm chằm như vô hồn ra ngoài cửa sổ.
“Xin thứ lỗi cho tôi,” Whitney nói, nghiêng đầu về phía Bác Pinkerton. “Tôi phải giải cứu những người này khỏi Bác Hubert. Bác ấy sẽ làm mọi người chán nản đến phát cuồng với câu chuyện hình thành những hòn đá thời tiền sử, và họ đã trông cáu kỉnh đủ để gây ra thương tích cho bác ấy.”
“Giới thiệu ta với bác nàng,” Clayton nói. Nàng trông quá sửng sốt đến mức chàng phải nói thêm, “Ta sẽ làm sao nhãng ông ta để nàng có thể quan tâm đến tất cả những khách mời còn lại.”
Whitney đưa chàng đến đó với vẻ biết ơn và thực hiện màn giới thiệu, sau đó quan sát trong sự ngưỡng mộ thích thú khi Clayton cúi chào ông bác già và nói lưu loát, “Tôi đang nói với Cô Stone là tôi sẽ vui sướng như thế nào được thảo luận về sở thích chung của chúng ta về việc hình thành những hòn đá thời kỳ Đại Trung Sinh.” Với sự nhiệt tình hết mức có thể, Clayton quay sang Whitney và nói, “Nàng thứ lỗi cho chúng tôi chứ, Cô Stone? Bác nàng và ta có rất nhiều chuyện để thảo luận.”
Chàng giả vờ tài tình đến mức Whitney khó có thể dời mắt khỏi chàng khi chàng dẫn Bác Hubert đến một góc vắng vẻ và ngay lập tức ra vẻ say sưa chìm đắm với những gì bác nàng đang nói.
Cả ngày dài căng thẳng và lo âu chờ cha nàng trở về đã có tác dụng. Đến 10h30, khi Whitney nhỏ nhẹ thúc giục những người khách sau cùng vào phòng ăn tối, Whitney không thể nghĩ có điều gì hấp dẫn như việc tìm một góc yên tĩnh nơi nàng có thể nghỉ ngơi. Những vị khách đang đi quanh bàn tiệc, gắp vào đầy đĩa nhiều loại thức ăn ngon lành, khi tiếng kêu đột nhiên của cha Elizabeth Ashton chặn dòng người và dừng lại nói tiếp câu chuyện dang dở. “Ông nói Công tước của Claymore đang biến mất?” ông hỏi một người họ hàng đến từ Luân Đôn. “Ý ông là Westmoreland?” Ông làm rõ như là không thể tin mình đã nghe đúng.
“Phải, tôi nghĩ mọi người đều biết,” người họ hàng đó trả lời, cao giọng để những người đã quay lại nhìn ông ta có thể nghe được. “Điều đó đã xuất hiện trên báo chí ngày hôm qua, và Luân Đôn đang xôn xao với những dự đoán là đức ngài đang ở đâu.”
Câu chuyện lan nhanh như một cơn bão mạnh. Những người hàng xóm của Whitney cầm đĩa lên và tụ tập cùng nhau ở những chiếc bàn nơi những vị khách của thủ đô có nhiều tin tức hơn truyền đạt lại thông tin của họ. Sau bữa tối, việc tìm đường đi qua những người đang túm tụm lại những chiếc bàn để bàn tán về sự mất tích của Công tước Claymore là không thể. Whitney đang đứng cùng một nhóm đông người bao gồm dì nàng, Quý bà Eubank và Clayton Westland, trong khi Paul vô vọng mắc lại phía bên kia căn phòng, chen giữa Elizabeth Ashton và Peter Redfern nên không thể tiến lại chỗ nàng.
“Nếu các ông muốn biết dự đoán của tôi, thì Claymore đang ở Pháp lúc này,” ai đó nói.
“Ồ, ông nghĩ vậy sao?” Quý bà Anne hỏi, mặt bà tràn ngập sự quan tâm hồ hởi mà Whitney quy cho là vì uống quá nhiều rượu. Trước thông tin đầu tiên về Công tước của Claymore, vẻ sao nhãng và mơ màng của dì nàng đã biến mất. Nhưng khi dì nàng rõ ràng thích thú với chủ đề bàn tán và dự đoán về người đàn ông đó, thì cha Whitney lại trở nên lo lắng và bồn chồn, và ông giải khát đều đều với rượu whiskey.
Cá nhân Whitney thấy chủ đề này cực kỳ nhàm chán và nàng cố nén lại một cái ngáp.
“Mệt à, bé con?” Clayton thì thầm bên cạnh nàng.
“Vâng,” Whitney thừa nhận khi Clayton kéo tay nàng vào cánh tay gập lại của chàng và bao phủ nó với những ngón tay mạnh mẽ của chàng như thể chàng đang cố gắng truyền một chút sức mạnh sang nàng. Chàng không nên gọi nàng là ‘bé con’, nàng nghĩ, và chàng không nên nắm tay nàng thân mật như vậy, nhưng nàng quá biết ơn vì sự giúp đỡ của chàng tối nay để tranh cãi về những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
“Tôi nghe nói là người tình của đức ngài sống một mình ở Paris tháng trước,” Margaret Merryton nói, quay sang đối diện trực tiếp với những khán giả đang sững sờ của mình. “Rõ ràng Claymore đã gạt cô ta sang một bên, và cô ta tan vỡ thành từng mảnh. Cô ta đã xóa bỏ mọi chuyến lưu diễn ở Châu Âu, sống ẩn dật, và-”
“- Và,” Amelia Eubank lạnh nhạt chen vào, “Giờ cô ta đang bỏ ra cả một gia tài để trang hoàng lại một dinh thự thôn quê vừa mới mua. Cô có hy vọng chúng ta tin rằng cô ta là một con ma, không, con gà mái khôn ngoan!”
Bị dồn ép dưới đòn tấn công bằng lưỡi sắc lẻm của Quý bà Eubank, Margaret quay đi và nhìn Clayton vẻ kêu gọi. “Ngài Westland gần đây cũng ở Paris và Luân Đôn. Chắc chắn là ngài có nghe tin tức về vụ tự tử của cô ta chứ?”
“Không,” Clayton đáp lại cụt lủn. “Ta không nghe được tin nào kiểu như thế.”
Ý nghĩ của cha Margaret lại đi theo một hướng khác. Vuốt vuốt chòm râu dê, ông trầm tư nói, “Vậy St.Allermain đã mua một dinh thự thôn quê và đang tiêu cả một gia tài để trang hoàng lại nó, đúng không?” Tiếng cười làm rung cả bụng ông khi ông đưa một cái liếc mắt vẻ am hiểu, chầm chậm về các quý ông. “Tôi nghe như là Claymore đã trả lương cô ta khá là hậu hĩnh nhỉ!”
Bên dưới những ngón tay nàng, Whitney cảm thấy cơ trên cánh tay Clayton cứng lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt chàng và thấy chàng đang nhìn ông Merryton và những người khác với vẻ kinh tởm khó chịu và chán ghét lạnh lùng khiến nàng gần như rùng mình. Không mong đợi, ánh mắt chàng trượt về nàng và biểu hiện của chàng mềm lại thành một nụ cười chán nản.
Tuy nhiên, trong lòng Clayton không hề mỉm cười. Chàng đang tức giận với tên thư ký vì đã không thể chấm dứt những lời đồn thổi về nơi ở của chàng bằng cách đưa ra một câu chuyện rằng chàng đang ở đâu đó! Chàng đang thầm thảo một lá thư khiển trách gay gắt cho gã khi chàng nhận ra rằng, với sự căm phẫn cùng cực, những khách mời đang đánh cá về danh tính người tình tiếp theo của chàng.
“Tôi sẽ cá 5 bảng cho nữ bá tước Dorothea,” ông Ashton tham gia. “Có người nhận cá không?”
“Tất nhiên là có, ông bạn,” Ông Merryton tuyên bố với một tiếng cười dâm đãng. “Nữ bá tước đã là tin tức cũ rồi! Bà ta đã đeo đẳng theo Claymore 5 năm qua, thậm chí đi theo đức ngài đến Pháp trong khi vị bá tước già vẫn còn nằm trên giường chờ chết. Và điều gì xảy ra? Để tôi kể cho ông nghe: Claymore gạt phắt cô ta ngay trước mặt một nửa Paris. Quý cô Vanessa Standfield sẽ là lựa chọn tiếp theo của đức ngài và công tước sẽ cưới cô ấy. Cô đấy đã kiên nhẫn đợi đức ngài kể từ khi ra mắt. Tôi cá 5 bảng rằng sự chú ý tiếp theo của đức ngài sẽ là Quý cô Stanfield và đức ngài sẽ cưới cô gái đó. Có ai hứng thú với việc cá cược này không?”
Cả cuộc nói chuyện là hoàn toàn không phù hợp trong sự hiện diện của các quý cô và quý bà và, với sự nhẹ nhõm tột độ, Whitney nhận thấy dì nàng cuối cùng cũng chuẩn bị can thiệp. “Ông Merryton,” Dì Anne nói, đợi cho đến khi bà có được sự chú ý hoàn toàn của ông. “Ông có dám đặt 10 bảng không?’
Bầu không khí im lặng sửng sốt tiếp theo đề xuất không ra dáng quý phái của dì nàng, và Whitney thấy biết ơn khi tiếng cười tắc nghẹn của Clayton khiến nó dường như chỉ là một trò đùa vui tính. Sau đó Dì Anne quay sang Clayton. “Và ngài Westland?” bà tươi cười hỏi. “Ngài có muốn cá cược rằng Quý cô Standfield sẽ trở thành Nữ công tước tương lai của Claymore không?”
Môi Clayton cong lên vẻ hài hước. “Tất nhiên là không. Tôi có một nguồn tin chắc chắn rằng Clayton Westmoreland đã quyết định kết hôn với một cô nàng tóc sẫm màu quyến rũ mà anh ta đã gặp ở Paris.”
Whitney bắt thấy cái nhìn soi mói và ranh mãnh mà Quý bà Eubank lướt qua Clayton, sau đó quên mất nó khi ai đó nói, “Ngài Westland, tên hai người đặc biệt giống nhau. Liệu tình cờ ngài có quan hệ gì đó với công tước không?”
“Chúng tôi thân thiết hơn là anh em trai,” Clayton trả lời ngay tức khắc, kèm theo một nụ cười điệu đà biến nó trở thành giống như một trò đùa quá lố. Từ đó trở đi, cuộc hội thoại trượt đến những mô tả không chính xác về những dinh thự nguy nga của công tước, đến những con ngựa trong những chuồng ngựa có tiếng của đức ngài, và tất nhiên lại quay lại với những câu chuyện về những nhân tình và những cuộc chinh phục của công tước.
Clayton liếc nhìn người vợ tương lại để xem nàng lắng nghe đến mức độ nào (Và vì thế mà phẩm chất của chàng chìm nghỉm đi thêm bao nhiêu trong đánh giá của nàng sau những gì nàng đã nghe) và thấy Whitney giấu một cái ngáp phía sau những ngón tay thon dài. Núp dưới vỏ bọc đùa cợt náo nhiệt của đám đông, Clayton nghiêng về phía nàng và trêu ghẹo bằng giọng nho nhỏ. “Nàng không quan tâm về Nữ công tước tương lai của Claymore hay sao, quý cô?”
Bị bắt gặp khi đang ngáp, ánh mắt Whitney bay lên mặt chàng với vẻ có lỗi. Nàng mỉm cười, không nhận thức được rằng nụ cười khiêu gợi đó của nàng gây ra một luồng sóng ham muốn thuần túy mới vẻ cháy trong mạch máu của Clayton, nàng vuốt thẳng chiếc váy sa-tanh và chuẩn bị bỏ đi. “Tất nhiên tôi quan tâm đến cô ấy,” nàng thì thầm với vẻ nghiêm trọng. “Tôi dành lòng thông cảm sâu sắc nhất cho bất kỳ ai kết hôn với con người chuyên quyến rũ phụ nữ đáng ghét, phóng đãng, không có đạo đức và đểu cáng đó!” Nói xong, nàng quay đi và tiến thẳng đến phòng khiêu vũ để ra lệnh cho ban nhạc bắt đầu.
Không có một tí chút cơ hội nào cho Paul nói chuyện với cha Whitney, và với một trái tim chìm xuống, Whitney quan sát những cây kim đồng hồ quay đến 12 giờ đêm. Paul và nàng đã thận trọng chọn chính xác thời điểm anh phải rời đi để nhảy điệu duy nhất cùng nhau, vì vậy họ có thể tranh thủ vài phút trộm được để nói lời tạm biệt. Cáo lỗi, Whitney nhấc váy và kín đáo đi theo ngay sau Paul khi anh bước ra khỏi phòng.
Dựa vai vào một chiếc cột kiểu Gotic, Clayton nâng ly lên môi và quan sát với vẻ tự hào sở hữu và tức tối khi Whitney bí mật liếc xung quanh rồi bắt đầu đi theo Sevarin rời khỏi phòng. Một vị khách cản đường nàng, và trong khi Clayton đứng nhìn, Sevarin quay lại phòng khiêu vũ và, từ bỏ tất cả sự giả tạo kín đáo, nắm tay và kéo nàng đi.
Cử chỉ sở hữu đặc biệt đó của Sevarin tạo ra một cơn giận dữ bùng lên trong Clayton. Tại sao, chàng tự hỏi, chàng đứng đây như một tên ngốc chết tiệt, chịu đựng những cử chỉ đong đưa của cô gái nhà Merryton, trong khi hôn thê của chàng chạy đi trong vòng tay của người đàn ông khác? Với một nụ cười châm biếm, chàng nhấm nháp sự hài lòng có thể có bằng việc băng qua phòng với những sải chân nhanh và thông báo cho Sevarin biết rằng chàng không thích người đàn ông đặt tay lên người đã đính hôn với chàng. Sau đó, chỉ với vài câu, chàng có thể thông báo cho Whitney biết rằng sự quan tâm “đáng khinh và đểu cáng” của chàng đã vĩnh viễn gắn vào nàng và rằng nàng nên chuẩn bị kết hôn trong tuần tới.
Chàng đã nghiêm túc cân nhắc làm đúng như vậy khi Amelia Eubank quay sang chàng. “Margaret,” Amelia quát to không thương tiếc, “dừng ngay cái việc bám níu lấy Ngài Westland và chú ý đến tóc của cô đi.”
Không chút thông cảm, bà nhìn cô gái trẻ đỏ mặt tức tối, sau đó quay và bỏ đi. “Đứa trẻ xấu tính,” Amelia nói, hướng sự chú ý sang Clayton. “Cô gái đó không được điểm nào ngoài trừ sự xấu tính và cay độc, dính vào với nhau bởi tâm địa xấu xa. Cha mẹ cô ta đã phải tiêu từng xu có thể chắt bóp được để đưa cô ta đến Luân Đôn và tồn tại trong xã hội đó. Họ không đủ khả năng, và cô ta không thuộc về nơi đó. Cô ta cũng biết thế, và điều đó khiến cô ta ghen tức và độc ác.”
Nhận ra rằng công tước không chú ý đến mình, Amelia nghển cái đầu vấn khăn để cố tìm ra đối tượng của sự quan tâm không xao nhãng của chàng. Bà nhận ra với một nụ cười khẽ, Whitney Stone – vừa quay lại phòng khiêu vũ, ngay chính diện tầm ngắm của chàng. “Nào, Claymore,” bà nói, “nếu ‘cô nàng tóc đen quyến rũ’ mà ngài chấm đúng là người mà tôi nghĩ, ngài đã kéo dài quá lâu. Lễ đính hôn của cô ấy và Sevarin sẽ được công bố ngay khi Sevarin quay lại.”
Đôi mắt công tước trở nên lạnh lẽo và gay gắt. “Thứ lỗi,” chàng nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm. Đặt ly rượu xuống, chàng bỏ đi, để lại Amelia nhìn theo với vẻ hài lòng phấn khởi.
Whitney cảm thấy cái chạm nhẹ nhàng của Clayton ở khủy tay nàng và quay lại, nụ cười nồng ấm của nàng mang đầy vẻ cảm ơn. Từ lúc chàng làm sao nhãng bác Hubert vào đầu tối, Clayton đã chu đáo đặt mình vào những nơi cần nhất đến một quý ông vui vẻ, hòa nhã và rảnh rang. Không cần phải nói, chàng nhận ra nhu cầu giúp đỡ của nàng và đến hỗ trợ. “Nàng phải kiệt sức rồi,” chàng thủ thỉ vào tai nàng. “Bây giờ nàng có thể trốn đi đâu đó và nghỉ ngơi một chút?”
“Vâng, tôi nghĩ thế,” Whitney thở dài. Gần như tất cả khách mời đều đã ra về hoặc lên lầu nghỉ ngơi, và Dì Anne dường như hoàn toàn sẵn lòng và có thể đóng vai trò chủ nhà đối với phần còn lại. “Cảm ơn tất cả sự giúp đỡ của ngài tối nay,” nàng nói khi quay đi. “Tôi rất biết ơn.”
Clayton quan sát cho đến khi nàng biến mất ở hành lang, sau đó chàng quả quyết bước về phía Martin Stone. “Ta muốn nói chuyện với ông và Quý bà Gilbert sau khi khách khứa về hết tối nay” chàng nói cộc lốc.
*****
Chỉ trèo lên cầu thang cũng là một nỗ lực với đôi chân mệt mỏi của Whitney. Khi đã ở trong phòng, phải mất đến 10 phút để nàng vật lộn với hàng dài cúc sa-tanh nhỏ sau lưng để cởi bỏ chiếc váy. Nàng tiến về trước để bước ra khỏi nó, và một vật tỏa sáng rơi ra từ vạt áo sơ mi của nàng.
Whitney nhặt chiếc nhẫn mặt đá opal đang nằm trên thảm và ngắm nó với vẻ âu yếm vô vàn. Chiếc nhẫn của Paul, anh đã đưa cho nàng lúc đi về tối nay. “Để nhắc em nhớ rằng em là của anh,” anh đã thì thầm và ấn chiếc nhẫn vào lòng bàn tay nàng.
Một luồng cảm xúc phấn khích dạt dào xuyên qua nàng khi nàng từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình. Trong một phút, tất cả những mệt mỏi nàng cảm thấy dường như tan biến trong niềm vui sướng bùng nổ.
Nàng khe khẽ ngâm nga khi chui vào chiếc váy lụa đỏ óng ánh và ngồi xuống bàn trang điểm để gỡ và chải tóc. Với mỗi lần chiếc lược ngà voi chải qua mái tóc dài của nàng, chiếc nhẫn đá opal lấp lánh dường như bắt lửa và tỏa sáng trong gương. Để chiếc lược sang một bên, Whitney giơ tay ra phía trước để chiêm ngưỡng chiếc nhẫn đính hôn của nàng. Nhẫn đính hôn của nàng! “Bà Paul Sevarin,” nàng dịu dàng nói, mỉm cười trước âm thanh của từ ngữ tuyệt vời đó. “Whitney Allison Sevarin.” Điều gì đó vương vấn trong trí nhớ nàng, và Whitney nhắc lại lần nữa, cố gắng nhớ lại…
Với một tiếng cười sung sướng, Whitney nhớ lại và vội vã đi đến giá sách. Lấy một cuốn kinh thánh bìa bọc da từ trên giá, nàng nhanh chóng lật ướt qua những trang sách ra nhưng không thấy gì. Cuối cùng nàng nắm lấy bìa cuốn sách, xoay lên xoay xuống, và lắc mạnh. Một mẩu giấy nhỏ, lem bẩn và gấp lại nhiều lần rơi xuống sàn. Nhặt nó lên, Whitney mỉm cười khi nàng bắt đầu đọc:
“Tôi, Whitney Allison Stone, 15 tuổi, đầy đủ minh mẫn và khả năng (cho dù Papa có nói gì) lập lời thề. Thề và Hứa rằng ngày nào đó tôi sẽ làm cho Paul Sevarin cưới mình. Tôi cũng sẽ khiến Margaret Merryton và mọi người thu lại từng lời nói kinh khủng về tôi. Xin thề vào ngày này và được ký bởi bà Paul Sevarin tương lai.”
Bên dưới chữ ký, nàng đã viết “Whitney Allison Sevarin” và sau đó, rõ ràng là bị cuốn theo mong muốn của mình, nàng đã viết đi viết lại cái tên-mơ-ước đó ít nhất cả tá lần.
Đọc lại tờ giấy đó sau bao nhiêu năm, nhớ đến nỗi tuyệt vọng đã xui khiến nàng viết ra nó, khiến niềm vui của nàng khi được sở hữu chiến nhẫn đính hôn của Paul phồng lên trong nàng cho đến khi Whitney nghĩ nàng sẽ nổ tung nếu không thể khoe chiếc nhẫn đính hôn của nàng và chia sẻ tin tức vui vẻ của nàng.
Đi ngủ trong khi nàng đang cảm giác như thế này là vô vọng; nàng đang ở trong tâm trạng muốn hát và nhảy! Nàng phải kể với ai đó, nàng chỉ phải…
Whitney ngập ngừng trong vài phút, và sau đó vui sướng quyết định kể cho cha nàng rằng Paul sẽ cầu hôn nàng. Ông vẫn còn nhớ nàng đã theo đuổi Paul như thế nào mấy năm trước, và ông sẽ hài lòng khi biết rằng, cuối cùng những người trong làng sẽ không còn lý do gì để chế nhạo những lỗi lầm của nàng. Bây giờ, chính là Paul Sevarin đang theo đuổi nàng. Anh muốn kết hôn với nàng!
Whitney kiểm tra lại diện mạo của mình trong gương, chỉnh thẳng chiếc cổ áo cao màu rượu đỏ của chiếc áo khoác đỏ, thắt chặt chiếc thắt lưng quanh chiếc eo thon thả, và gạt mái tóc bồng bềnh ra sau vai, hùng dũng tiến ra cửa phòng ngủ.
Run rẩy vì hồi hộp và có chút lo sợ, nàng bước dọc hành lang, chiếc áo khoác sột soạt phía sau. Sau rất nhiều tiếng cười và sự vui vẻ, thì sự im lặng như hiện giờ gần giống như sự buồn bã, nhưng Whitney bỏ qua cảm giác đó khi nàng đưa tay gõ vào cửa phòng cha nàng.
“Cha cô đang ở trong phòng làm việc, thưa Cô.” Giọng người đầy tớ không cảm xúc vang lên từ lối vào phòng nghỉ tối đen bên dưới.
“Ồ,” Whitney khẽ nói. Có lẽ tối nay nàng nên khoe chiếc nhẫn với Dì Anne, và đợi đến ngày mai để kể với cha nàng mọi chuyện. “Dì tôi đã đi nghỉ chưa?”
“Chưa, thưa Cô. Quý bà Gilbert đang ở cùng với cha cô.”
“Cám ơn. Ngủ ngon.”
Whitney vội vã xuống tầng dưới, gõ vào cánh cửa phòng làm việc, và ào vào phòng khi nghe tiếng gọi của cha nàng rồi đóng cánh cửa phía sau lại. Duỗi thẳng lòng bàn tay áp vào cánh cửa gỗ sồi dày, nàng dựa vào nó. Ánh mắt tươi cười của nàng nhìn thấy cha nàng, đang ngồi đằng sau chiếc bàn ngay trước mặt nàng, và bên trái nàng là Dì Anne, đang quan sát nàng với vẻ lo lắng từ một chiếc ghế lưng cong ở góc phải của lò sưởi. Chỉ có ánh lửa bập bùng trong lò sưởi chiếu sáng căn phòng, Whitney hoàn toàn bỏ qua dáng người không rõ rệt ngồi trong chiếc ghế lưng cong đối diện với dì nàng, và lưng ghế cao che khuất người ngồi trong đó.
Giọng cha nàng lóng ngóng uể oải nhưng thân mật khi ông rót brandy tung tóe vào ly. “Ừ, con gái, chuyện gì thế?”
Hít một hơi thở sâu và dài, Whitney tuôn ra ào ào. “Con có một vài điều tuyệt vời để kể với cha, Papa. Dì Anne, và con rất hạnh phúc vì dì cũng ở đây, vì thế con có thể chia sẻ điều này với hai người cùng một lúc.”
Đi về phía cha nàng, Whitney chuyển ly rượu brandy sang một bên và ngồi ghé hông vào bàn của ông. Trong một phút nàng âu yếm nhìn vào khuôn mặt đang ngẩng lên và đôi mắt xanh của ông, sau đó nàng nghiêng về phía trước và đặt một nụ hôn lên trán ông. “Con, Whitney Stone, yêu cha rất nhiều, Papa,” nàng dịu dàng nói. “Và con rất xin lỗi về những buồn phiền con đã gây ra cho cha trong lúc đang lớn.”
“Cám ơn con,” cha nàng thì thầm, mặt đỏ bừng.
“Và,” Whitney tiếp tục, đứng dậy và đi vòng qua trước chiếc bàn để có thể đối mặt với Dì Anne, “Con cũng yêu dì, Dì Anne, nhưng dì đã luôn luôn biết điều đó.”
Nàng lấy thêm một hơi thở dài và run run, rồi bất ngờ lời nói của nàng tuôn ra ào ạt, với vẻ phấn chấn ngày càng tăng. “Và con cũng yêu Paul Sevarin. Và Paul yêu con và muốn kết hôn với con! Và Papa, khi anh ấy quay lại, anh ấy sẽ xin phép cha để cưới con. Con biết rằng – Có chuyện gì sao, Dì Anne?”
Ngạc nhiên, Whitney nhìn chằm chằm vào người dì đang nửa đứng nửa ngồi và nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ kinh hoàng khiến Whitney phải nghiêng về phía trước và liếc nhìn vào góc khuất. Nàng há hốc miệng khi nhìn thấy Clayton Westland đang ngồi đó. “Tôi – tôi xin ngài thứ lỗi! Con xin lỗi là quấy rầy ba người. Như ngài có thể đoán, ngài Westland, tôi không biết ngài đang ngồi ở đó. Nhưng vì ngài đã ở đây,” Whitney bền bỉ, quyết tâm hoàn thành những gì nàng đã bắt đầu, “Tôi hy vọng tôi có thể mong rằng ngài không đề cập cuộc đính hôn sắp tới của tôi với bất kỳ ai. Ngài biết đấy…” Tiếng chân ghế rít trên ván sàn nhà khi cha nàng đứng chồm lên, ngăn cản Whitney giữa câu nói. Vẻ giận dữ trong giọng của ông khiến nàng quay quắt lại để đối mặt với ông.
“Sao con dám!” ông gầm lên. “Chuyện này nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao?” Whitney sửng sốt nhắc lại. Cha nàng đang đứng với hai lòng bàn tay áp phẳng trên mặt bàn, hai cánh tay rung lên. “Paul Sevarin hỏi con cưới anh ấy, thế thôi.” Bất chấp tiếng gầm gừ sấm sét của ông, việc mà nàng vẫn nhớ khi còn là một đứa trẻ, Whitney thêm vào, “Và con sẽ làm như vậy.”
Từ từ, rành mạch, như là đang nói chuyện với một kẻ khù khờ, cha nàng nói, “Paul Sevarin không có một xu dính túi! Con có hiểu không? Đất đai của nó đã bị thế chấp, và những chủ nợ đang o bế nó!”
Mặc dù đang sốc, Whitney cố gắng để giọng mình bình tĩnh và có lý lẽ. “Con không hề biết Paul đang bị áp lực về tiền bạc, nhưng con không thể hiểu vì sao chuyện đó lại quan trọng bằng cách này hay cách khác. Con có tiền do bà để lại. Và thêm nữa là của hồi môn của con. Và những gì con có sẽ là của Paul.”
“Con không có cái gì!” cha nàng rít lên. “Cha đã rơi vào tình trạng còn khốn cùng hơn cả Sevarin. Những người đòi nợ bám theo cha. Và cha đã sử dụng tài sản thừa kế và của hồi môn của con để trả cho họ.”
Lùi lại vì giọng điệu tàn nhẫn của cha nàng cũng như những lời ông nói, Whitney quay sang dì nàng với vẻ mong đợi sự hỗ trợ. “Vậy thì Paul và con sẽ phải sống giản tiện, không được sung túc như khi có của hồi môn và thừa kế của con.”
Dì Anne chỉ ngồi đó, nắm chặt lấy tay ghế.
Bối rối bất lực, Whitney quay lại với cha nàng. “Papa, cha nên nói cho con biết là cha đang gặp khó khăn như vậy! Tại sao, con – con đã tiêu cả một gia tài cho quần áo, trang sức và áo lông thú trước khi con từ Pháp về nhà. Giá như con-”
Có điều gì đó thâm nhập vào cơn sóng tội lỗi và lo sợ đang tràn qua nàng rằng có một vài điều đã bị bỏ qua trong tất cả những chuyện này, điều gì đó không hợp lý chút nào. Sau đó Whitney đã nhận ra đó là cái gì. Nàng thận trọng nói, “Chuồng ngựa chứa đầy ngựa mới. Ngôi nhà và điền trang có nhiều đầy tớ hơn chúng ta cần. Nếu cha đang ở trong tình thế eo hẹp như vậy, tại sao chúng ta lại sống trong điều kiện xa hoa như thế này?”
Mặt cha nàng biến thành một màu tím hoảng sợ. Ông mở miệng ra, rồi lại mím chặt lại.
“Chắc chắn con có quyền có một lời giải thích,” Whitney thận trọng kiên trì. “Cha vừa nói với con rằng con phải kết hôn với Paul như một người nghèo túng, không có của hồi môn, và tất cả tài sản thừa kế của con đã ra đi. Nếu tất cả điều này là thật, làm sao mà chúng ta có thể sống như thế này?”
“Tình trạng của cha đã thay đổi,” ông rít lên.
“Khi nào?”
“Tháng Bảy.”
Không thể che giấu vẻ buộc tội trong giọng mình, Whitney nói, “Tình trạng của cha đã cải thiện vào tháng Bảy, nhưng cha vẫn chưa bù lại tài sản thừa kế và của hồi môn của con?”
Nắm đấm của ông đập ầm xuống mặt bàn; tiếng quát của ông vọng khắp căn phòng. “Ta sẽ không chịu đựng trò hề này thêm nữa. Con đã được đính hôn với Clayton Westmoreland. Thỏa thuận đã được lập ra. Mọi việc đã được an bài!”
Sự khác biệt nhỏ xíu trong họ của Clayton trong giây lát thoát khỏi sự chú ý của Whitney khi nàng hốt hoảng lần mò trong đầu óc hỗn loạn của mình. “Nhưng làm như thế nào, tại sao và khi nào cha làm việc này?”
“Tháng Bảy!” ông nói rít lên. “Và việc đó đã xong, con hiểu không? Đó là kết quả cuối cùng!”
Whitney nhìn ông trừng trừng qua đôi mắt lớn chứa đầy sự kinh hoàng và không tin. “Có phải cha đang nói với con rằng cha đã dàn xếp với người đàn ông đó mà không hề hỏi qua con? Cha đã gán của hồi môn và tài sản thừa kế của con cho một người hoàn toàn xa lạ, không hề nghĩ đến cảm giác của con?”
“Chết tiệt!” cha nàng rít lên giữa hai hàm răng siết chặt. “Anh ta dàn xếp với ta!”
“Cha phải là một người đàn ông rất hạnh phúc vào tháng Bảy,” Whitney thì thầm đứt ngoãng, “Cuối cùng cha đã thoát được con mãi mãi, và ‘quý ông đó’ thực tế đã trả tiền cho cha để lấy con, và – ôi Chúa ơi!” nàng khóc lên. Với sự rõ ràng đau đớn đến kinh ngạc, tất cả những mảnh ghép của của trò chơi ghép hình kỳ lạ rơi vào đúng chỗ, cho thấy một bức tranh toàn cảnh khốc liệt, hoàn chỉnh với mọi chi tiết trần trụi.
Nhắm hai mắt lại để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nàng chống hai tay vào bàn để nương tựa. Khi nàng mở mắt, nàng nhìn cha qua màn sương mờ mờ. “Ông ta đã trả cho tất cả những thứ này, đúng không? Ngựa, đầy tớ, đồ nội thất mới, chi phí sửa chữa căn nhà…” Nàng mắc nghẹn với những lời tiếp theo. “Những thứ con đã mua ở Pháp hồi tháng Tám. Những gì con đang mặc, ông ta cũng trả cho nó, đúng không?”
“Phải, chết tiệt! Ta đã mất tất cả. Ta đã bán tất cả những gì ta có thể.”
Một tảng đá rơi đúng nơi đã là trái tim của Whitney; cơn giận dữ lạnh lẽo chà đạp lên nơi đã từng là tình yêu. “Và khi không còn gì để cha có thể chịu đựng để chia tay, cha bán con! Cha bán con cho một người lạ hoàn toàn cho cả một đời!” Whitney dừng lại, hít một hơi thở dài đau đớn. “Cha, cha có chắc mặc cả được giá tốt nhất không? Con hy vọng cha không chấp nhận ngay lời đề nghị đầu tiên. Chắc chắn là cha đã mặc cả một chút-”
“Sao con dám!” ông quát lên, tát vào mặt nàng với một lực gần như khiến nàng quỵ xuống đầu gối. Bàn tay ông giơ lên định đánh nàng lần nữa, nhưng giọng nói giận dữ lạnh buốt của Clayton Westmoreland ngăn ông lại giữa chừng. “Nếu ông còn đụng đến cô ấy lần nữa, Martin. Ta sẽ biến hôm nay thành ngày đáng tiếc nhất đời ông.”
Mặt của cha nàng đông cứng lại, sau đó co rúm lại vì thất bại khi ông ngồi phịch xuống ghế. Whitney quay ngoắt sang ‘người giải cứu’ mình, giọng nàng run lên vì giận dữ. “Đồ rắn độc hèn hạ thấp kém! Ông là loại người gì mà phải bỏ tiền ra mua một người vợ? Ông là loại thú vật gì mà mua cô ta cho dù chưa từng nhìn thấy? Tôi đã làm ông tổn thất bao nhiêu rồi?” nàng hỏi.
Cho dù thái độ căm ghét của nàng, Clayton nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng, giống như những con dao sắc bén đang găm vào chàng, vẫn long lanh với những giọt nước mắt không rơi ra. “Ta sẽ không trả lời câu hỏi đó,” chàng dịu dàng nói.
Ý nghĩ của Whitney quay mòng mòng, tìm kiếm khe hở nào đó trên bộ áo giáp bình thản của anh ta, điểm nào đó nàng có thể xuyên lưỡi dao giận dữ của mình vào. “Ông không thể trả nhiều,” nàng chế nhạo. “Ngôi nhà ông đang sống không hơn mức bình thường. Có phải ông đã phung phí toàn bộ gia sản nhỏ bé của mình để chiếm được tôi? Cha tôi có gây ra một cuộc mặc cả khó khăn hay-”
“Thế là đủ rồi,” Clayton êm ái xen vào và đứng lên.
“Ngài ấy có thể cho con mọi thứ… mọi thứ,” cha nàng thét lên đằng sau nàng. “Ngài ấy là một công tước, Whitney. Con sẽ có mọi thứ con-”
“Một công tước!” Whitney chế giễu với vẻ khinh khỉnh và nhìn chằm chằm vào Clayton. “Làm thế nào ông thuyết phục cha tôi về điều đó, đồ giả dối, thâm hiểm…” giọng nàng đứt quãng và Clayton nâng cằm nàng lên, buộc ánh mắt chống đối của nàng gặp mắt chàng.
“Ta là một công tước, bé con. Ta đã nói với nàng điều đó nhiều tháng trước, ở Pháp.”
“Tại sao ông… Ông đúng là Bệnh Dịch của Nhân Loại! Tôi sẽ không kết hôn với ông cho dù ông là Vua của nước Anh.” Quay ngoắt đầu đi, nàng rít lên giận dữ. “Và tôi chưa bao giờ xui xẻo nhìn thấy ông ở Pháp.”
“Ta đã nói với nàng rằng ta là một công tước ở một buổi dạ tiệc ở Paris,” chàng bình thản nói tiếp. “Buổi tiệc hóa trang của nhà Armand.”
“Đồ nói dối! Tôi không gặp ông ở đó. Tôi chưa bao giờ gặp ông cho đến khi tôi về nhà!”
“Cháu yêu,” Dì Anne nói với vẻ thận trọng dịu dàng. “Hãy nghĩ lại buổi tối diễn ra bữa tiệc hóa trang đó. Ngay khi chúng ta đi về, cháu đã hỏi dì về danh tính của một vị khách – một người đàn ông rất cao với đôi mắt màu xám, mặc một chiếc áo choàng đen dài và…”
“Dì Anne, làm ơn!” Whitney thở hắt ra vội vã trong sự nóng nảy giận dữ. “Cháu không gặp người đàn ông này tối hôm đó và bất kỳ…” Một tiếng thở hổn hển tắc nghẹn thoát ra từ Whitney khi những hình ảnh muôn màu chạy tán loạn trong đầu nàng. Một đôi mắt xám giờ đã quen thuộc lấp lánh nhìn xuống nàng trong khu vườn nhà Armand. Một giọng nói pha lẫn tiếng cười nói, “Giả sử ta nói với nàng rằng ta là một công tước…”
Trong khoảng 10 giây, tất cả ký ức ùa về nối tiếp với thực tại, khiến nàng quay vù lại để nhìn Clayton trong cơn giận dông tố. “Đó là ông! Đó là ông, ẩn nấp sau chiếc mặt nạ đó!”
“Không có chiếc kính một mắt,” Clayton xác nhận với một nụ cười ảm đạm.
“Tất cả là dối trá, đê hèn, lén lút…” Whitney liệt kê tất cả những từ ngữ biểu hiện lòng oán giận cuồng bạo của nàng cùng một lúc nàng nhận ra một thực tế khác được che giấu, mang theo nó một dòng nước mắt nóng hổi khác. “Đức ngài Westmoreland” – nàng phát âm họ chính xác của chàng với tất cả sự khinh bỉ mà nàng có thể tập hợp lại – “Tôi nên thông báo với ngài rằng tôi thấy những câu chuyện bất tận về ngài tối nay – về những dinh thự của ngài, ngựa của ngài, sự giàu có của ngài, những người đàn bà của ngài – không chỉ buồn chán, mà cực kỳ buồn nôn!”
“Ta cũng vậy,” Clayton đồng ý một cách mỉa mai.
Vẻ buồn cười Whitney nghĩ nàng nghe thấy trong giọng nói của anh ta như là a-xít đổ vào ngọn lửa. Nắm lấy một nếp váy, nàng siết chặt nó cho đến khi những khớp ngón tay trắng bệch, trong khi nàng cố gắng hít đủ không khí qua cục nghẹn cảm xúc phình ra trong ngực nàng để nói. Tất cả những gì nàng có thể nói ra là một tiếng thì thầm nghẹn ngào đau đớn. “Tôi sẽ ghét ngài vì điều này cho đến khi tôi chết!”
Phớt lờ lời đe dọa của nàng, Clayton nhẹ nhàng nói, “Ta muốn nàng lên giường và cố gắng ngủ một chút.” Chàng trượt tay dưới khủy tay nàng, siết chặt cái nắm khi nàng cố gắng giằng ra. “Ta sẽ quay lại vào buổi chiều. Sẽ có rất nhiều chuyện cần giải thích, và ta sẽ giải thích, khi nàng ở trong tâm trạng tốt hơn để lắng nghe.”
Không một giây Whitney bị đánh lừa bởi sự quan tâm đầy tình cảm giả tạo của anh ta. Clayton nói xong, nàng giật tay lại và lao đến cánh cửa.
Khi nàng đặt tay lên cán cửa bằng đồng, anh ta thêm vào với giọng mệnh lệnh đầy uy quyền, “Whitney, ta hy vọng nàng sẽ ở đây khi ta đến.” Bàn tay Whitney cứng lại trên cán cửa; trái tim nàng gào thét sự oán hận đối với mệnh lệnh của anh ta, chỉ thị của anh ta và sự tồn tại của anh ta! Không nhiều hơn một cái liếc về phía sau để biểu thị là nàng nghe thấy, nàng giật mạnh cánh cửa mở, không thể kìm lại thôi thúc mạnh mẽ là sập mạnh cánh cửa gỗ sồi lại sau lưng.
Cho đến khi họ vẫn có thể nghe tiếng bước chân của nàng trong hành lang, Whitney bước từ từ, từ chối không cho họ sự hài lòng khi nghe thấy nàng đang bỏ chạy với nỗi sợ hãi khủng khiếp. Đến cuối hành lang nàng rẽ sang, và tăng dần những bước chân cho đến khi nàng vội vã lao lên hết cầu thang, sau đó chạy dọc hành lang dẫn đến căn phòng ngủ an toàn, yên bình của nàng. Khi đã ở trong phòng, nàng dựa vào cánh cửa trong tình trạng tê liệt run rẩy, lạnh buốt…nhìn chằm chằm vào căn phòng vui tươi, ấm cúng mà nàng đã phấn khích rời khỏi chưa đến một tiếng rưỡi đồng hồ trước đó, tâm trí nàng không thể tiếp nhận thảm họa vừa mới xảy ra.
Trong phòng làm việc tầng dưới, sự im lặng u ám nặng nề kéo dài cho đến khi bầu không khí dường như rạn nứt với sự căng thẳng. Clayton đứng với hai tay chống trên mặt lò sưởi, nhìn trừng trừng vào ngọn lửa với cơn giận dữ chết người thoát ra từng inch từ khung người uy quyền, căng ra của chàng.
Martin thả tay xuống từ mặt một cách đột ngột khiến những nắm đấm của ông đập rầm xuống mặt bàn, làm Anne giật nảy người lên. “Đó là vì rượu, tôi thề,” Martin thì thầm, mặt ông xám xịt lại. “Tôi chưa bao giờ giơ tay ra với nó. Tôi có thể làm gì…”
Đầu Clayton quay ngoắt lại. “Ông có thể làm gì?” chàng quát lên một cách gay gắt. “Ông đã làm đủ rồi! Cô ấy sẽ kết hôn với ta, nhưng cô ấy sẽ khiến ông phải trả giá cho những gì sẽ xảy ra tối nay và, vì thế cô ấy cũng khiến ta phải trả giá.” Giọng chàng thay đổi, những từ ngữ tuôn ra một cách chậm chãi, như tiếng roi đang tung ra. “Từ tối nay trở đi, cho dù cô ấy có nói gì, ông cũng sẽ ngậm miệng lại! Điều đó rõ chưa, Martin?”
Martin nuốt nghẹn và gật đầu. “Rồi. Rõ.”
“Nếu cô ấy nói với ông là vừa bỏ thuốc độc vào trà của ông, ông sẽ uống nó, và ông… sẽ… ngậm… cái…miệng…chết tiệt… của…ông… lại!”
“Phải. Im.”
Clayton định nói thêm, nhưng dừng lại, như thể chàng không thể tin tưởng vào mình để nói tiếp. Cộc lốc cúi chào Anne, chàng nhanh chóng sải bước ra cửa và giật nó mở. Chàng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo của chàng quay ngoắt về chỗ Martin. “Lần cầu nguyện tới của ông, hãy cảm ơn Chúa Toàn Năng vì ông đã có 20 năm vì ta, vì ta thề rằng nếu ông không-” Với một nỗ lực phi thường, Clayton nuốt lại phần còn lại của lời đe dọa và hùng hổ tiến ra khỏi phòng, tiếng bước chân mạnh mẽ của chàng vang dội khắp hành lang.
Trước cửa ngôi nhà, những chiếc đèn xe trên cỗ xe tứ mã của công tước sáng bập bùng và đu đưa trong gió, tạo nên những hình ảnh kỳ quái trườn về phía trước rồi xoay tròn biến mất dưới những cành cây xào xạc và đong đưa dọc lối đi.
James McRae, người đánh xe của Clayton đổi tư thế một cách kiên nhẫn trên ghế ngồi. Tất cả những khách mời đều đã ra về, chỉ còn lại công tước, nhưng McRae không ngại phải đợi. Thực ra, gã không thể hài lòng hơn khi ông chủ nấn ná ở bên Cô Stone, vì gã đã cá cược một khoản tiền khá lớn với Armstrong, người hầu phòng của công tước, rằng Cô Stone đã định là trở thành Nữ công tước kế tiếp của Claymore.
Cửa chính bật mở và Công tước của Claymore lao xuống những bậc thềm trước nhà. Từ đuôi mắt, McRae thấy những sải chân dài như nuốt mặt đất của công tước, biểu hiện cả sự giận dữ hoặc phấn khích. McRae không chắc chắn là gì, và gã cũng không cho rằng điều đó quan trọng; vì trước giờ Cô Stone vẫn tiếp tục khấy động những phản ứng cảm xúc chưa từng thấy ở công tước, những phản ứng kỳ lạ đó tiếp tục nghiêng phần thắng về phía McRae.
“Hãy rời khỏi nơi chết tiệt này!” Công tước gầm lên, quăng người vào xe và đóng sầm cửa lại.
Lại có điều gì sai quấy với cô gái, McRae kết luận với một tiếng cười khùng khục, trong khi đánh cỗ xe lượn vòng xuống lối đi. Gã quá phấn khởi, khiến cái răng đau nhức liên miên cũng không thể làm giảm tinh thần của gã. Âm thầm hình dung những việc sung sướng khác nhau để chi tiêu món tiền cá cược, McRae bắt đầu ngâm nga một điệu nhạc Ai len du dương. Sau vài nhịp, công tước nghiêng người về phía trước và cáu kỉnh hỏi. “Ngươi bị đau à, McRae?!”
“Không, thưa đức ngài,” McRae vội vã đáp với lại.
“Than khóc?” Công tước quát.
“Không, thưa đức ngài.”
“Vậy thì thôi những tiếng rên rỉ chết tiệt đó đi!”
“Vâng, thưa đức ngài,” McRae nói, cẩn thận giấu nhẹm biểu hiện vui sướng khỏi ông chủ đang cáu tiết của mình.