Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 74


Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 74


Video tử vong dài một phút cũng cho cô biết được thêm nhiều thông tin.
Tuy rằng Triệu Thu Lộ chết vì tuổi già, không giúp ích gì cho cô nhưng có thể test thử công năng mới thì cũng được.
Thẩm Nguyên Gia nhìn đồng hồ canh giờ, bấm mở video.
Bối cảnh trong video là căn phòng cô đã nhìn thấy trong bức ảnh, Triệu Thu Lộ nằm trên một cái ghế đẩy.
Video không thể điều chỉnh theo vị trí mình mong muốn nhưng khung cảnh và đồ vật đều rất chân thật.
Trong video, Triệu Thu Lộ nhắm hai mắt, mãi đến khi có một chuỗi bước chân vang lên thì bà mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm phía trước.
Một người đàn ông trung niên xuất hiện trong video.
Sau đó, một người phụ nữ trung niên cũng xuất hiện, hai người chia nhau đứng bên cạnh Triệu Thu Lộ, ánh mắt nhìn đối phương một cách cảnh giác.
Khoảng chừng mười mấy giây sau, cả hai đều đồng loạt mở miệng.

Thẩm Nguyên Gia vốn đã bật sẵn âm lượng, hai người vừa lên tiếng thì âm thanh còn sinh động hơn ở rạp chiếu phim.
Bọn họ đang tranh luận quyền sỡ hữu nhà đất.
Cãi nhau càng ngày càng lớn, Triệu Thu Lộ nằm trên ghế cũng ngày càng mệt, cái gì cũng không nói, đôi tay dùng sức vịn vào tay ghế.
Sau đó đôi mắt trợn to.
Hai đứa con vẫn còn đang cãi nhau, không chú ý tới sự thay đổi của Triệu Thu Lộ, đến giây thứ 50 thì bọn họ cuối cùng cũng dừng lại rồi hét ra tiếng.
Cùng lúc đó, Triệu Thu Lộ cũng trút hơi thở cuối cùng trên ghế.
Một phút kết thúc.
Video trở về trạng thái ban đầu, hình bìa mặt là lúc Triệu Thu Lộ đang nhắm mắt.
Thẩm Nguyên Gia coi như đã hiểu sơ cách sử dụng tính năng mới này.
Một phút trước khi người chết đều sẽ được weibo quay lại, lúc kết thúc cũng là lúc chủ weibo tử vong.
Chức năng mới này tuyệt thật.
Một khi đã có video một phút như vậy rồi thì có khả năng sẽ nhìn ra được hung thủ, không giống như mấy lần trước chỉ nhìn ra được chút manh mối.
Một phút này còn lợi hại hơn một tấm ảnh.
Weibo quay về giao diện bình thường.


Đã trôi qua mười phút, xem hình minh họa và video khá tốn thời gian, nhưng lần này thu hoạch được kha khá.
Thẩm Nguyên Gia lặng lẽ theo dõi Triệu Thu Lộ lần hai.
Cô muốn xem lại tấm ảnh Hẹn người bạn trên mạng, không chừng sẽ biết được thứ mình đang tìm kiếm.

Triệu Thu Lộ hẹn người bạn trên mạng này ở một tiệm cà phê số 18 đường Nhân Dân.
Tiệm cà phê này trang trí bắt mắt, hơn nửa chủ quán là du học sinh, Thẩm Nguyên Gia biết được là vì trước kia cô và Tôn Ngải từng đến đây uống cà phê rồi.
Nếu đối phương hẹn ở đây thì cô đương nhiên muốn đến xem xem đối phương là ai, may là hình minh họa của weibo chụp được đồng hồ của tiệm cà phê này, mặc dù chỉ có một nửa nhưng có thể suy đoán là khoảng từ 2 giờ rưỡi đến ba giờ.
Sợ mình tới trễ nên một giờ rưỡi Thẩm Nguyên Gia đã đến đó.
Trong tiệm không có ghế lô, thiết kế từng phòng nhỏ ngăn cách nhau bởi một tấm bình phong và cây xanh, cực kỳ tình thú.
Lúc Thẩm Nguyên Gia tới, trong quán đang phát một bài nhạc ballad, quán không đông lắm.
Cô nhìn sơ xung quanh, xác định được cái bàn mà lát nữa Triệu Thu Lộ hẹn đối phương ngồi, giống với trong hình minh họa trên weibo.
Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh ngồi xuống đó, sau đó dán bút ghi âm bên dưới cái bàn.

Dàn ở bên sườn bàn chỗ đường đi, như vậy sẽ không bị phát hiện ra.
Làm xong việc, cô đi đến chỗ đối diện cái bàn bọn họ ngồi, lưng hướng ra cửa.

Như vậy không thể nghe lén được gì nhưng cái mà cô muốn là nhìn thấy mặt của đối phương, chú ý một chút là sẽ không bị phát hiện.
Còn lại để cho bút ghi âm hoàn thành công việc của nó.
Hai giờ hai mươi lăm phút, Triệu Thu Lộ đến trước.
Màu sắc của tiệm cà phê ấm áp khiến cho con người ta có cảm giác mơ hồ, nhưng không phải kiểm ấm áp sáng chói bên ngoài nên khiến con người thích nghi dễ chịu.
Thẩm Nguyên Gia ngồi ở đó, gặp lại cô gái mới đụng mặt 6 tháng trước.

Lúc cô xóa video, cô gái này cực kỳ bất mãn.
Không ngờ bụng dạ nhỏ nhen như vậy, còn ghi hận trong lòng, làm ra mấy chuyện tào lao, đời trước chính cô ta đã ép chết cô.

Mấy phút sau, giày cao gót lộc cộc vang lên, cô cô gái cao gầy khác đi về phía bàn, trên mặt mang theo sự kiêu ngạo, tùy ý ngồi xuống đối diện Triệu Thu Lộ, nhìn cô ta bằng nửa con mắt.
Tiếp đó, cô ta mở lời, “Suy nghĩ kỹ rồi sao.”
Triệu Thu Lộ đánh giá quần áo trên người của cô ta một hồi, gật đầu, “Suy nghĩ kỹ rồi, cô nói là thật phải không?”
Hóa ra là Lý Tâm Di.
Lần cuối cùng hai người gặp mặt là tại lễ tốt nghiệp, sau đó Tôn Ngải nói với cô là Lý Tâm Di có cha dương chống lưng, muốn trở thành nghệ sỹ.
Tuy rằng chả có gì nổi bật.
Thẩm Nguyên Gia còn tưởng mình vô tình đắc tội với ai, hóa ra là cô ta.
Bàn đối diện lâm vào yên tĩnh.
Tiếp theo đó là tiếng cười của Lý Tâm Di, “Đương nhiên là sự thật.

Chỉ cần cô nói lại tình cảnh lúc đó, đồng ý ra mặt thì phong bì đó là của cô, thẻ ngân hàng có năm mươi ngàn tệ cũng là của cô.”
Triệu Thu Lộ chỉ là một người làm công bình thường, đời sống sinh hoạt ở Đế Đô lại cao, tiền lương đều lấy để trả tiền thuê nhà, năm mươi ngàn đối với cô là một con số lớn cực.
Cẩn thận ngẫm nghĩ thì mình chỉ cần ra mặt chứng minh Thẩm Nguyên Gia như thế nào mà thôi, không làm gì trái pháp luật hay phạm tội.”
Triệu Thu Lộ gật đầu, “Được, tôi đồng ý.”
“Tôi sẽ chuẩn bị tốt hết thảy, lúc đó cô chỉ cần lên weibo kể lại tình cảnh lúc đó, sau đó để marketing làm chuyện của nó, tiền đương nhiên không thiếu.” Lý Tâm Di nói.
Triệu Thu Lộ nghe hiểu, “Tôi biết rồi.”
Cô vốn dĩ chả nhớ chuyện này, nhưng gần đây trên hot search thấy được tên của Thẩm Nguyên Gia nên mới nhớ lại chuyển cũ nửa năm trước.
Thẩm Nguyên Gia xóa video của cô, còn đứng trước mặt nhiều người như vậy cảnh cáo cô, không để cho cô một chút mặt mũi nào.
Điện thoại của cô tự động sao lưu trong iCloud cho nên có xóa trong album máy cũng vô dụng.
Triệu Thu Lộ có cái video này, cảm thấy mình sẽ hot được một phen, không chừng weibo còn được chứng thực, kiếm tiền cũng dễ hơn.
Không bao lâu sau thì người này nhắn cho cô, đối phương chỉ dùng tài khoản ảo, tuy rằng cô không biết là ai nhưng người đó hứa hẹn cho cô tiền, mình không làm gì trái pháp luật là được rồi.
Nghĩ đến đống tiền mà mình sắp có, nội tâm Triệu Thu Lộ cháy rừng rực.

Sau khi trọng sinh, Thẩm Nguyên Gia không có gì muốn làm, nhưng mà tìm được đầu sỏ bôi nhọ cô thì cô cũng nên kiện chứ nhỉ.
Cô lên weibo tìm kiếm tên Lý Tâm Di.
Mặc dù Lý Tâm Di không nổi tiếng nhưng các bình luận trên weibo hầu hết đều khen cô ta, vừa nhìn đã biết là thủy quân, không có một chút sức thuyết phục nào.
Weibo cô ta có một triệu lượt theo dõi nhưng bình luận chỉ có mấy chục, có thể tưởng tượng ra được danh tiếng thấp cỡ nào.
Sở dĩ cô dễ dàng tìm được như vậy là vì cô ta cũng đường đường chính chính ký hợp đồng với công ty đại diện nên weibo được chứng thực, bằng không cũng khó mà mò.
Bao lâu không gặp, cô cảm thấy Lý Tâm Di ngày càng trơ trẽn.
Người như vậy, tuy rằng đắc ý được nhất thời nhưng tương lai lại không được như ý.
Thẩm Nguyên Gia lặng lẽ theo dõi cô ta, tương lai nhanh chóng xuất hiện,
Di ảnh là một người phụ nữ trung niên, thông tin tử vong ở kế bên.
Họ tên: Lý Tâm Di.
Ngày sinh: 31/8/1995.
Ngày mất:4/9/2045.
Chỉ sống được 50 năm, tuy rằng không phải là tuổi thọ ngắn nhất Thẩm Nguyên Gia từng xem nhưng cũng có chút giật mình.
Báo ứng là có thật.
Cô đặt trong tâm vào lịch biểu của Lý Tâm Di, muốn biết bảy ngày tới cô ta sẽ xảy ra chuyện gì, nếu là xui xẻo thì càng tốt.
Ban đầu không có sự kiện gì đặc biệt, hoặc là mua túi, hoặc là mua quần áo.
Mỗi ngày trôi qua đều rất tận hưởng.
Thẩm Nguyên Gia xem đến ngày thứ sáu, cuối cùng cũng tìm được điểm bất đồng,
Bối cảnh là ở trước căn biệt thự, Lý Tâm Di và một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, có mấy người đến dán giấy niêm phong lên cửa.
Trên đó khi là tòa án niêm phong.
Đặc sắc như vậy sao?
Thẩm Nguyên Gia vội nhìn ghi chú ảnh: Cha dượng Lý Tâm Di phá sản, tài sản bị tòa án tịch thu, cô khóc rống ở cửa.
Lý Tâm Di có thể tác quai tác quái như giờ là nhờ có cha dượng chống lưng, cho nên một khi bị phá sản thì cô ta như cá bị bắt lên bờ.
Thẩm Nguyên Gia bấm vào ngày cuối cùng.
Hình ảnh hiện thị một căn phòng cũ nát, chật hẹp, giống như là tầng hầm.
Giá nhà ở Đế Đô cao như vậy, tiền thuê nhà đương nhiên cũng đắt.
Cha dượng phá sản, tải sản phải trả nợ ngân hàng hoặc chủ nợ, cho nên không còn tiền để thuê được một nơi nào tốt hơn.
[Mẹ Lý Tâm Di rời bỏ cha dượng, hai người nương tựa mà sống trong một căn nhà nhỏ, con đường tương lai xa vời không xác định được.]
Lần đầu tiên weibo chú thích nhiều chữ đến vậy, nhưng đều để hình dung thảm cảnh sinh hoạt của Lý Tâm Di, khiến Thẩm Nguyên Gia có chút hả dạ.

Không còn gì xem nữa, cô thoát khỏi weibo.
Hai người đối diện đúng lúc muốn rời đi.

Thẩm Nguyên Gia cũng đứng dậy bước qua đó.
Thấy cô, hai người nọ ai nấy đều sửng sốt, sợ những chuyện mình nói ban nãy bị bại lộ.
Thẩm Nguyên Gia đến gần cái bàn, thấy lực chú ý của bọn họ đều ở trên người cô, cô bình tĩnh lấy lại đồ đã gắn dưới bàn.
Lý Tâm Di nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Cô ở đây làm gì?”
Tuy rằng không có gì ghê gớm, video cũng đã có sẵn, Thẩm Nguyên Gia chắc không có bản lĩnh đánh tráo.
Triệu Thu Lộ lòng bồn chồn, cúi đầu chuẩn bị rời đi.
Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm cô ta, cô ta sợ quá đứng hình tại chỗ.
Cô nhìn sang Lý Tâm Di, nói: “Lý Tâm Di, nếu cô có thời gian tiêu tiền để bôi đen tôi thì chi bằng về nhà xem ba cô thế nào đi.”
Lý Tâm Di cười lạnh, “Cô muốn câu dẫn ba tôi sao? Một con nghèo mạt xác như cô lại muốn bước vào giới thượng lưu à? Không chịu nổi cảnh sinh hoạt nghèo túng rồi hả?”.

||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Anh |||||
Thẩm Nguyên Gia bị lời nói của cô ta làm cho buồn nôn, “Vậy gặp nhau ở tòa án.”
Lý Tâm Di nhìn tay và túi của Thẩm Nguyên Gia, trong mắt hiện lên nghi ngờ, chẳng lẽ có chứng cứ gì sao? Không có khả năng, chỉ nghe lời cô ta nói miệng thì ai mà tin.
Thẩm Nguyên Gia nhếch miệng, “Hy vọng lúc đó cô còn tiền để mời luật sư.”
Sợ Lý Tâm Di nghe không hiểu, cô bổ sung: “Nghe nói muốn mời luật sư ở đến đô cũng phải tốn ít nhất một trăm ngàn, tôi xem tướng cho cô, khả năng cao là mời không nổi.”
Trình Phi Khung từng dạy cô xem tướng.
Gò má cao, không đầy đặn, mũi sụp, cho thấy cô ta rất dễ ức giận, hơn nữa còn thích công kích người khác.
Cái này chính là nói Lý Tâm Di còn gì.
Lý Tâm Di nhíu mày, “Chê cười rồi!”
Cô mà không trả nỗi phí luật sư?
Một bộ quần áo, một cái túi của cô đều hơn cả trăm ngàn, đừng nói là một luật sư, mời cả đoàn vẫn còn dư sức.
Thẩm Nguyên Gia không phản ứng, đạp gót rời khỏi quán cà phê.
*
#01052021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.