Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 61: Manh Mối Người Theo Dõi
Sau khi quay xong quảng cáo, Thẩm Nguyên Gia ở nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ cô không cần phải đến công ty đi học, ngay cả nhóm Vương Huệ Văn hiện giờ cũng chỉ là xã giao.
Cuối tuần này cô sẽ quay quảng cáo cho Lan Phù nên còn được nghỉ thêm mấy ngày.
Vì thế xế chiều, cô nằm trên giường đánh một giấc ngủ trưa ngon lành thẳng đến ba giờ mới tỉnh, điện thoại bên gối cũng rung lên.
Sổ đen: 【Cô có rảnh không?】
Thẩm Nguyên Gia đứng hình mất năm giây, đột nhiên Giang Bạn hỏi cô thế là có ý gì?
Lần trước kéo anh ra khỏi sổ đen xong cũng quên sửa lại ghi chú, giờ nhìn cái biệt danh này không quen lắm, vội sửa lại ghi chú tên anh.
Giang Bạn nhanh chóng gửi thêm tin nữa: 【Có manh mối của người theo dõi cô.】
Nhìn thấy mấy lời này, Thẩm Nguyên Gia lập tức tỉnh táo.
Cô vốn muốn nằm trên giường lăn lộn một hồi nhưng lập tức nhảy xuống giường, thay quần áo, trả lời Giang Bạn: 【Tôi đến ngay!】
Vài phút sau, cô đã sửa soạn xong rồi ra cửa.
Chuyện này rất quan trọng, cô cũng không trang điểm, tùy ý cột gọn tóc lại, thoa một ít son bóng rồi đổi giày đi xuống lầu.
Lưu Lị đổi cho cô tiểu khu này thật là tốt.
Nơi này không ai quấy rầy, cô ở mấy tháng rồi nhưng gặp chưa quá mười người, tính riêng tư rất mạnh.
Chuyện riêng nên cô không tìm Lộc Nguyệt.
Hơn nữa Thẩm Nguyên Gia cứ cảm thấy Lộc Nguyệt sao sao, với tính cách và năng lực của cô thì không giống người sẽ đi làm công việc trợ lý vất vả này.
Cô cũng không tiện hỏi Lưu Lị, mắc công Lưu Lị nghi ngờ Lộc Nguyệt.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Nguyên Gia nhanh chân bước ra khỏi chung cư, đi ra ngoài, đang định bắt taxi thì đã thấy Giang Bạn đứng cách đó không xa.
Giang Bạn đứng dựa bên cạnh xe, dễ dàng nhìn thấy.
Thẩm Nguyên Gia chần chừ một chút, vẫn đi qua: “Cảnh sát Giang.”
“Lên xe đi.” Giang Bạn mở cửa xe.
Thẩm Nguyên Gia cũng không cự tuyệt, cô gật đầu, thắt dây an toàn.
Giang Bạn ngồi vào ghế lái.
Đây cũng không phải lần đầu cô ngồi xe của anh, không có gì bất tiện hay lạ lẫm.
Xe lái đi không bao lâu thì Thẩm Nguyên Gia nhịn không được mà lên tiếng: “Bắt được người theo dõi tôi rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
Thẩm Nguyên Gia có chút thất vọng.
Giang Bạn lẳng lặng nhìn cô, “Chúng tôi được điều tra được theo dấu vết để lại, muốn để cô xác nhận một chút.”
Mặc dù Thẩm Nguyên Gia rất tò mò nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Mười phút sau, bọn họ đến cục cảnh sát, cô đã tới đây nhiều lần, có cảm giác như đang đến công ty.
Lưu Hà Dương đang xem video theo dõi, thấy cô đi vào thì cười nói: “Thẩm tiểu thư.”
Giang Bạn rảo bước theo sau: “Lấy manh mối buổi sáng điều tra được ra đây đi.”
Lưu Hà Dương gật đầu, “Rõ.”
Anh không khỏi nhìn về phía đó, trong bụng nghĩ án này vốn là của đồn công an giải quyết, không biết như nào mà cuối tuần trước Giang Bạn lại đem nó về đây.
Đồn công an cũng không điều tra được manh mối gì.
Đúng lúc trong tay bọn họ không có vụ án nào cần giải quyết nên bị cưỡng chế đi điều tra chuyện này, đọc hồ sơ vụ án mới biết người báo án tên là Thẩm Nguyên Gia.
Lưu Hà Dương dường như đã thông suốt cái gì đó.
Anh nhanh chóng bật một đoạn video theo dõi lên, “Chính là cái này.”
Thẩm Nguyên Gia đi tới xem, đó là một đoạn clip rất ngắn, chỉ có mười giây, hình ảnh bên trong mờ ảo, được quay bằng di động.
“Đây là do một người trẻ tuổi sống gần chung cư hồi trước của cô quay được.” Giang Bạn giải thích.
Lưu Hà Dương nói thêm: “Ngày quay video là khoảng tháng mười hai, nhân chứng cũng không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy ra sao.”
Cho nên hỏi không cũng không đạt được câu trả lời mong muốn.
Chỗ đó lại không có camera theo dõi vì là khu chung cư cũ, cho nên việc điều tra càng thêm phiền toán.
Nội dung video rất đơn giản, một người đàn ông đang tìm tòi cái gì đó.
Người nọ lén lén lút lút, trong video cũng không thấy rõ mặt, chỉ có bóng dáng.
Thẩm Nguyên Gia liếc mắt một cái là nhận ra được, chính là hắn!
Thẩm Nguyên Gia nói: “Là hắn!”
Giang Bạn gật đầu nói, “Vậy được rồi.”
Lưu Hà Dương nghe hai người anh một câu tôi một câu, yên lặng di chuyển qua một bên xem kịch vui với Nhậm Lộ Lộ.
Anh nhỏ giọng nói: “Không bình thường nha.”
Nhậm Lộ Lộ khinh bỉ liếc cậu ta một cái, “Bây giờ cậu mới phát hiện ra à? Từ khi nào mà Giang đội lại để ý đến một vụ án bình thường như vậy, còn vượt quyền muốn đem về đây, nghĩ bằng đầu gối cũng biết.”
Tổ chuyên án của bọn họ chủ yếu phụ trách các vụ án hình sự, vụ theo dõi này không nằm trong phạm vi của bọn họ.
Nhưng mỗi người trong đội đều rất nể phục Giang Bạn.
Lúc anh mới đến nhậm chức, có một nhóm người trong đội không phục anh, cho rằng anh là con ông cháu cha nên lên thẳng đội trưởng.
Nhưng kết quả là mấy ngày sau ai cũng tâm phục khẩu phục gọi anh là đội trưởng.
Lưu Hà Dương cũng là một trong số đó.
“Chẳng trách.” Lưu Hà Dương rung đùi đắc ý, “Thẩm tiểu thư xinh như vậy, hai người đứng cạnh nhau cũng rất hợp đôi.”
Anh không dám nói to, chỉ dám lí nhí cho hai người nghe.
Nhậm Lộ Lộ bĩu môi, không phản ứng lại, đi đến chỗ Giang Bạn và Thẩm Nguyên Gia đang đứng, lên tiếng hỏi: “Liệu có phải dê xồm hay không?”
Thẩm tiểu thư xinh đẹp như vậy, dáng người lại không tồi, rất dễ bị những tên biến thái đó nhắm tới.
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, “Tôi chắc chắn hắn muốn giết tôi.”
Không phải nghĩ mà là chắc chắn.
Lúc trước khi gặp ở thang máy, hắn chưa xác định được cô có phải là mục tiêu hay không cho nên khi cô xuống lầu rồi mới phản ứng lại đi tìm.
Hắn tìm ở trong tiểu khu một hồi lâu, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Thẩm Nguyên Gia không nghĩ ra rốt cuộc mình đã đắc tội với ai, duy chỉ có Lý Tâm Di là không ưa từ hồi đại học nhưng một năm cũng không gặp cô ta mấy lần, nếu muốn làm gì cô thì đã làm từ lâu rồi,
Người đàn ông này không hề liên quan đến đời sống của cô.
Nhậm Lộ Lộ không nhiều lời.
Giang Bạn trầm giọng nói: “Nếu đã khẳng định thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Thẩm Nguyên Gia cũng cảm thấy hơi bất thường, không ngờ được mình báo án ở đồn công án nhưng án lại chạy về tay Giang Bạn, cô lễ phép đáp: “Cảm ơn anh.”
Giang Bạn nâng này, “Đó là trách nhiệm của chúng tôi.”
Cách đó không xa, Lưu Hà Dương sờ sờ mũi, sao anh cảm giác dội trường nhà mình nói chuyện có hàm ý thế nhỉ, không lẽ anh sai?
***
Về đến chung cư đã là chạng vạng tối.
Thẩm Nguyên Gia ăn một quả táo sau đó rửa mặt lên giường.
Không chờ cô nghỉ ngơi thì Lưu Lị đã gọi điện tới, “Thứ 4 này nhớ là đi chụp ảnh cho Anna Sui đấy.”
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc: “Chẳng phải đã làm xong rồi sao chị?”
Lưu Lị bị lời này làm đứng hình, phải đi xem lại lịch trình rồi mới nói: “Không có chụp ảnh, lúc quay quảng cáo em quên rồi à.”
Được cô nhắc nhở, Thẩm Nguyên Gia mới nhớ lại lúc hợp tác với Phan Thần Hòa là vừa chụp vừa quay, dạo trước chỉ quay chứ chưa chụp.
Nhắc tới Lục Viễn Phàm, cô lại nhớ tới việc cậu ấy cho cô số điện thoại, thiệt là có chút kỳ lạ.
Cho dù có xem trọng cô thì cũng đâu đến mức thế nhỉ.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ nên dò hỏi một chút: “Chị Lị, chị biết Lục Viễn Phàm không? Cậu ấy là người như thế nào?”
Lưu Lị không nghĩ tới câu hỏi này, cô hồi tưởng lại một chút mới có ký ức về Lục Viễn Phàm, “Cậu ta à, người của Tây Ngu.
Người mẫu của Tây Ngu không nhiều lắm, cậu ta cũng tính là một tiềm năng, trên cậu ta còn vài người nữa.”
Cô dừng một chút, “Còn về con người thì chị không nghe nói có có scandal nào, chẳng lẽ cậu ta làm gì em à?”
Thẩm Nguyên Gia phủ nhận, “Không có, em chỉ muốn hỏi chút thôi.”
“Nếu có chuyện gì thì nhớ nói chị.” Lưu Lị nói: “Có kịch bản tới tìm em những em nói không muốn vào giới nghệ sỹ nên chị từ chối rồi.”
Thẩm Nguyên Gia tò mò hỏi: “Kịch bản? Nhân vật gì vậy chị”
Lưu Lị cười, “Nữ phụ thứ n, em còn muốn lớn cỡ nào.”
Thẩm Nguyên Gia cũng cười rộ lên, cô chỉ tò mò mà thôi, có điều cô cũng chỉ là một người mẫu nhỏ bé, làm gì có chuyện được nhận vai lớn chứ.
Những hiệu quả của GRACE đã dùng xong hết rồi, sắp tới chờ Lan Phù và Anna Sui quảng bá sau đó là tuần lễ thời trang tháng 9 ở New York, đây mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ cần cô phát huy xuất sắc ở tuần lễ thời trang thì sau này sẽ có đường ra đường vào.
Thẩm Nguyên Gia thở một hơi, đời trước lúc chết cô không nghĩ mình sẽ sống lại, mà sống lại được vài ngày cô cũng không ngờ tới cuộc sống ngày hôm nay.
Hết thảy dần đi vào quỹ đạo.
Thứ tư, Anna Sui thông báo cho cô đi tới chụp ảnh.
Lần này sẽ chụp hình để làm poster, nói không chừng còn xuất hiện ở các phố lớn ngõ nhỏ.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ tới hình ảnh đó thật đúng là hơi buồn cười.
Đoàn đội sản xuất vẫn như cũ.
Đạo diễn cũng đã quen với cô, rất vừa lòng với cô người mẫu này nên thấy cô tới liền nói: “Lần trước đã rất hoàn mỹ rồi, giờ cứ phát huy như trước là được.”
Thẩm Nguyên Gia cười cười, “Thật sao?”
“Còn đẹp hợn lần đầu tiên.” Đạo diễn nói.
Lần đó Phan Thần Hòa đúng là có chút không tốt, nhưng người mẫu là Anna Sui chọn nên đạo diễn chỉ đành làm theo.
Ai ngờ chưa được bao lâu hắn đã tự tìm đường chết, dẫm phải cứt chó, say rượu lái xe, đá bay đại ngôn luôn.
“Tiểu Lục vẫn còn chưa tới, cô đi nghỉ trước đi.”
Thẩm Nguyên Gia gật đầu.
Nhà tạo hình còn đang sửa soạn lại đồ, cô cũng không đi vào phòng nghỉ mà ngồi trên ghế ngoài studio phát ngốc, ngẫu nhiên nhìn nhân viên công tác bận bịu.
Phía sau truyền tới một giọng nói trong trẻo: “Chị Nguyên Gia.”
Cô xoay đầu, Lục Viễn Phàm đang đứng đó cười tủm tỉm nhìn cô.
Thẩm Nguyên Gia lùi về sau một bước, nhắc nhở nói: “Cậu mau đi trang điểm đi, đạo diễn lại thúc giục bây giờ.”
Lục Viễn Phàm nhìn cô vài giây, gật gật đầu, vào căn phòng nghỉ gần đó.
Cho đến khi thân hình cậu ấy biến mất, Thẩm Nguyên Gia mới dời tầm mắt.
Chỉ cần Lục Viễn Phàm nhìn cô là cô cứ thấy sao sao, cho nên mới bày ra bộ dạng lịch sự nói chuyện với đối phương.
*
#14042021.