Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 53: Tương Lai Bảy Ngày


Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 53: Tương Lai Bảy Ngày


Sau khi Trình Phi Khung nói cho bọn họ biết thời gian bảy ngày thì không nói gì nữa.

Lưu Húc Dương vốn muốn mời ông cụ Trình đến xem tương lai cho Lưu Nguyệt, anh ta và vợ đã chuẩn bị tâm lý trước một ngày.

Cho dù có tính ra là một người bình thường cũng được thôi.

Nhưng không ngờ hôm nay lại nghe được kết quả như vậy.

Anh khó có thể mà tiếp nhận được, đương nhiên vẫn tin nhưng chỉ là không muốn chấp nhận.

Lưu Húc Dương cười chua xót, “Thầy Trình, có cách nào cứu con tôi không?”
Trình Phi Khung lắc đầu, “Mệnh đã định sẵn, sống chết có số.”
Cho dù anh và Lâm Tư Vũ nói thế nào thì Trình Phi Khung cũng không nói gì thêm.

Lưu Húc Dương đã nhìn ra được, chỉ đành tiễn ông cụ ra ngoài.

Trình Phi Khung không đành lòng, lúc gần đi thì quay lại nhắc nhở: “Tiểu nhân quấy phá!”
Đôi mắt Lưu Húc Dương bừng sáng, “Cảm ơn thầy Trình!”
Nhắc nhở như vậy là đủ rồi, anh còn tưởng là thiên tai, bây giờ biết là do con người làm ra nên có thể tránh.

Thẩm Nguyên Gia không ngờ mình đoán trúng rồi.

Lúc ngồi trên xe, Trình Phi Khung thấy cô vẫn luôn im lặng thì chủ động mở miệng, “Trong mệnh của nhà họ Lưu định sẵn là không có con cái, cho dù là có thì cũng sẽ chết yểu.”
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc nói: “Vậy tại sao sư phụ lại nhắc nhở bọn họ?”
Trình Phi Khung không nói gì thêm.

Thẩm Nguyên Gia nhớ tới gương mặt nõn nà nhỏ nhắn của Lưu Nguyệt, đáng yêu cực kỳ.

Bảo cô trơ mắt nhìn một đứa bé chết đi, cô cũng không đành lòng.

Tài xế đưa cô về chung cư sau đó mới về Trình gia.

Tạm thời Thẩm Nguyên Gia có thể xem tin tức trên weibo, xem khoảng thời gian tiếp theo có biến động gì hay không, trước mắt chỉ có thể để chuyện này qua một bên.

Lưu Lị hiển nhiên không để cô nghỉ ngơi.

Đại ngôn rượu vang đỏ phải quay sớm hơn cả nước hoa.

Thẩm Nguyên Gia đã từng uống rượu của hãng này.

Đó là do Tôn Ngải mời nhưng cô cũng rất thích thương hiệu Anna Sui nên không có ý kiến gì với đại ngôn lần này.

Sau khi ký hợp đồng hai ngày thì bên kia đã thông báo có thể quay chụp quảng cáo được rồi, bạn diễn cũng đã chuẩn bị xong.


Hai ngày này Thẩm Nguyên Gia ở nhà hoặc là tự mình rèn luyện, hoặc là đọc thư của Trình Phi Khung gửi cho cô, cô vẫn có chút bận tâm đến chuyện của Lưu gia.

Hôm nay là ngày quay chụp, ngày mai chính là ngày Lưu Nguyệt sinh bệnh.

Anna Sui là thương hiệu nước ngoài, mới vừa tiến vào thị trường quốc nội hai năm nhưng mức độ nổi tiếng cũng có thể sánh ngang với những thương hiệu có tên tuổi ở đây.

Ngày 30, Lộc Nguyệt đưa cô đến studio.

Đây là đại ngôn đầu tiên của cô, còn được quảng bá trên TV nữa cho nên tất cả đều do đoàn đội chuyên nghiệp chuẩn bị.

Người trong studio ai nấy đều bận rộn.

Nhân viên công tác đi ra đón, “Thẩm tiểu thư, cô đến rồi sao.”
Thẩm Nguyên Gia nói, “Vừa đến thôi.”
“Phòng nghỉ ở bên trong, cô vào ngồi một chút rồi nhà tạo hình sẽ đến trang điểm cho cô nhé.” Nhân viên công tác chỉ vào một căn phòng.

Thái độ rất tốt, Thẩm Nguyên Gia nhìn người ta thêm mấy lần.

Mắt chó xem thường người khác thường xuyên xuất hiện ở những nơi thế này.

Giới giải trí chính là như vậy, không danh không tiếng rồi cũng sẽ bị dẫm đạp.

Thẩm Nguyên Gia nói sang chuyện khác, “Phan Thần Hoà đã đến chưa?”
Phan Thần Hoà chính là bạn diễn nam của cô, đối phương đã có chút danh tiếng, từng đại diện cho mấy nhãn hàng.

Bên ngoài đẹp trai, dáng người xuất sắc, nên fans rất nhiều.

Trước đó cô cũng từng xem qua tư liệu của anh ta rồi, có vẻ là một người dễ hợp tác.

Đang nói thì phía sau truyền đến âm thanh ồn ào.

“Anh Phan đã tới rồi à.” Nhân viên công tác khác đi ra tươi cười đón tiếp.

Nhân viên đang đứng trước mặt Thẩm Nguyên Gia có chút xấu hổ, cậu ấy còn chưa nói gì, Thẩm Nguyên Gia cũng không thèm để ý mà nói: “Dẫn tôi đến phòng nghỉ đi.”
“Được.”
Người phía sau đi ngang qua cô, dáng người thăng tắp và gương mặt trắng nõn, còn có một trợ lý cầm vali đi theo.

Thẩm Nguyên Gia thu hồi tầm mắt, đi vào phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ còn có hai phòng khác, cô và bạn nam mỗi người một cái.

Bình tĩnh mà xem xét thì nhãn hiệu đối đãi vậy đã rất tốt rồi.

Trước kia Thẩm Nguyên Gia còn bị đối đãi lạnh nhạt hơn bây giờ.


Phòng không cách âm nên những âm thanh bên ngoài đều lọt vào trong, còn có tiếng cười đùa của Phan Thần Hoà và các nhân viên công tác nữ.

Thẩm Nguyên Gia nhìn mình trong gương, lòng cảm thấy bình tĩnh.

Cửa bị đẩy ra.

Người phụ trách đi vào, “Thần Hòa, đây là cộng sự của cậu, Thẩm Nguyên Gia.

Có xinh không?”
Thẩm Nguyên Gia từ trên ghế đứng lên.

Cô vốn đã cao khoảng 1m78, hơn nữa hôm nay vì chụp ảnh nên diện giày cao gót lên đến hơn 1m8, gương mặt nhàn nhạt điềm tĩnh tạo nên một khí thế áp người.

Thẩm Nguyên Gia lịch sự nói: “Chào anh.”
Phan Thần Hoà khoảng 1m85, mặt đối mặt như vậy hoàn toàn không có chút ưu thế nào, nhưng anh ta vẫn treo một gương mặt tươi cười “Chào cô, hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Thẩm Nguyên Gia mỉm cười nhẹ.

Chỉ đơn giản làm quen một chút, Phan Hòa Thần ra khỏi phòng, nhà tạo mẫu cũng đi vào bắt đầu chuẩn bị.

Đại diện cho rượu vang đỏ thì phải tạo ra một cảm giác xa hoa mỹ lệ.

Lần này Anna Sui chuẩn bị trang phụ rất đẹp, chẳng kém những bộ lễ phục xuất hiện trong tuần lễ thời trang chút nào.

Đầm đuôi cá màu đỏ rượu.

Dưới ánh đèn còn mơ hồ phát ra ánh kim tuyến, càng làm cho bộ trang phục trở nên hoa lệ, tinh xảo và xa xỉ.

Kích cỡ dựa theo tạo hình của Thẩm Nguyên Gia nên rất vừa người.

Nhà tạo mẫu vừa nhìn thấy Thẩm Nguyên Gia đã bừng sáng đôi mắt, “Thật sự quá là hợp luôn.”
Từ thích hợp này rất dễ dùng.

Người phụ nữ trước mặt có biểu cảnh điềm tĩnh nhưng áp bách, cho cô cảm giác như đang diện kiến tầng lớp thượng lưu.

Chính biểu cảm nhàn nhạt đó, chỉ cầm trang điểm nhấn nhá thêm một chút là sẽ gợi cảm mười phần.

Nhà tạo mẫu kích động đến mức đỏ cả mặt lên, “Xoay một vòng xem nào.”
Thẩm Nguyên Gia gật đầu, xách váy lên xoay người.

Tấm lưng trần trụi trắng nõn đập vào mắt nhà tạo mẫu, phần xương sống xinh đẹp gợi cảm biến mất từ phần eo trở xuống, được lễ phục kín đáo che đi.

Làm cô tiếc đến mức hận không thể xé luôn bộ váy.


Mãi mà chưa nghe được tiếng gì, Thẩm Nguyên Gia nghi hoặc hỏi: “Trang phục không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề!” Nhà tạo mẫu gian nan rời mắt, nuốt nước miếng, “…Chúng ta trang điểm đi.”
Cô không chờ nổi nữa rồi.

Trang điểm là sở trường của cô, Thẩm Nguyên Gia vốn vẫn luôn chú trọng việc bảo dưỡng nhan sắc, ngũ quan lại sắc sảo nên việc trang điểm hoàn thành rất nhanh.

Chỉ có vài bước thôi, Thẩm Nguyên Gia làm cũng được.

Cuối cùng nhà tạo mẫu hít một hơi, “Xong rồi.”
Cô uốn tóc của Thẩm Nguyên Gia theo kiểu Âu Mỹ, nhẹ nhàng bung xõa trên cầu vai, cực kỳ gợi cảm.

Lần trước Thẩm Nguyên Gia bị Lưu Lị bắt đi nhuộm tóc màu đỏ rượu, bây giờ kết hợp với tạo hình này thì không có gì phải thay đổi.

Nhà tạo mẫu: “Nhìn xem có cần thay đổi gì hay không?”
Thẩm Nguyên Gia nhìn vào gương một lúc, khóe môi giương lên, “Không cần đâu, rất đẹp rồi.”
Tán đồng như vậy chính là một điều khích lệ với nhà tạo mẫu.

Đạo diễn vẫn chưa đến gõ cửa nên Thẩm Nguyên Gia vẫn còn thời gian xem kịch bản.

Kịch bản rất đơn giản, trong đó viết ra những động tác yêu cần hai diễn viên phối hợp, giống như sợ bọn họ không hiểu vậy.

Bọn họ sẽ chụp ảnh trước, sau đó mới quay video.

Tuy rằng quảng cáo trên TV chỉ có một hai phút nhưng thời gian quay chụp lại khá dài, sau đó tiến hành chỉnh sửa biên tập hậu kỳ.

Khoảng mười phút sau, có người gõ cửa phòng.

Thẩm Nguyên Gia buông kịch bản, xách váy đi ra ngoài.

Nhân viên công tác trong studio rất đông, nghe được động tĩnh và một hai tiếng hít sâu đề nhìn về phía đó, vừa thấy đã ngây dại.

Đạo diễn cực kỳ hài lòng, “Chính xác là như vậy.”
Đang nói, phòng sát vách cũng đi ra, Phan Thần Hoà và trợ lý xuất hiện trong studio, anh tuấn ngất trời.

Đạo diễn vỗ tay, “Thần Hoà cũng rất tốt, được rồi, tới đây chụp thôi.

Chúng ta sẽ chụp vài bô ảnh trước rồi quay phim sau.”
Nhân viên công tác lại tiếp tục bận rộn.

Chụp ảnh là việc đơn giản đối với Thẩm Nguyên Gia, chẳng qua phối hợp với mẫu nam nên có vài động tác hơi phiền một chút.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi sống lại cô cùng với người mẫu nam chụp hình.

Bởi vì trong kịch bản có một tư thế gần sát nhau, đạo diễn cũng muốn tạo ra một cảm giác ái muộn, “Xích lại gần nhau một chút.”
Thẩm Nguyên Gia không thể không đụng chạm đối phương, cũng may Phan Thần Hoà khá lịch sự.

Sau khi chụp tầm mười bô, đạo diễn cuối cùng cũng vừa lòng, “Được rồi, thêm tấm cuối rồi chúng ta bắt đầu quay phim, hai người đã đọc kịch bản rồi chứ?”
Thẩm Nguyên Gia và Phan Thần Hoà đều lên tiếng đáp.

Hai người đứng cùng với nhau trông cực kỳ đẹp mắt, có không ít nhân viên cầm điện thoại chụp lén, tụm ba tụm năm nói chuyện.


Chụp xong tấm cuối này, Thẩm Nguyên Gia cũng thả lỏng ra bớt.

Cánh tay của Phan Thần Hoà vẫn đặt đằng sau lưng cô, khóe miệng Thẩm Nguyên Gia nhẹ nhàng giương lên, lộ ra nụ cười mỉm.

Nhưng trong một khắc đó, cả người cô cứng đờ.

Cô cảm giác động tác tay trên eo của cô thay đổi, bởi vì trang phục vốn đã hở lưng rất bạo nên giờ khắc này, có một ngón tay đang chậm rãi đi vào trong.

Thẩm Nguyên Gia không chút xa lạ với cảm giác này.

Đời trước cô chính là bị bạn diễn nam sàm sỡ thế này, sau đó bị đưa lên hot search chửi bới.

Mà hiện tại ký ức xui xẻo đó đang lặp lại.

Đối phương không dừng lại mà còn muốn đi xuống dưới nữa.

Thẩm Nguyên Gia là con người không nhịn nhẫn, trực tiếp luồn tay ra sau kéo ngón tay kia ra rồi bẻ gập.

Phan Thần Hoà đau điếng kêu lên một tiếng.

Cô nhanh chóng bắt lấy cơ hội, cách xa hắn ra.

Tấm ảnh cuối này thế mà lại hư, đạo diễn nhăn mày, “Nguyên Gia sao thế? Vừa rồi chẳng phải rất tốt sao?”
Thẩm Nguyên Gia chỉ nói, “Vừa rồi không thoải mái, chắc là trang phục có vấn đề.”
Chuyện phát sinh, đạo diễn cũng không nói gì thêm.

Trang phục xảy ra vấn đề là chuyện phiền toái, nhã tạo mẫu đi tới đưa cô vào phòng nghỉ kiểm tra một chút.

Lúc Thẩm Nguyên Gia đi ngang qua Phan Hòa Thần, hắn còn nhẹ nhàng mỉm cười tựa như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.

Biểu cảm cô lạnh lùng, không thèm liếc thêm mà rời khỏi trường quay.

Sau khi trở lại phòng nghỉ, nhà tạo mẫu phải kiểm tra lại nhưng Thẩm Nguyên Gia từ chối, nói: “Tôi vào phòng thay đồ xem thử.”
Nhà tạo mẫu gật đầu, “Được, có vấn đề gì thì nói với tôi.”
Thẩm Nguyên Gia tiện tay cầm theo điện thoại trên bàn trang điểm.

Lúc trước Trình Phi Khung dạy cô rằng may mắn của một người đều hiện rõ trên mặt, nếu vận khí không tốt thì chỗ ấn đường sẽ có phần u ám.

Hôm nay vừa thấy Phan Thần Hoà cô đã thấy rồi, chẳng qua là không nói thôi.

Nói cách khác thì gần nhất Phan Thần Hoà sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng cô còn chưa học được cách xem xui xẻo của người khác, nếu có sư phụ ở đây thì chỉ cần liếc mắt là nhìn ra rồi.

Cho nên weibo bây giờ đang có giúp ích rất lớn đối với cô, cô muốn biết sắp tới Phan Thần Hoà sẽ gặp phải chuyện gì.

Nếu đã xui xẻo thì cô sẽ không ngại khiến hắn xui thêm một chút.

*
#05042021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.