Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 46: Minh Hôn
Thẩm Nguyên Gia ngẫm nghĩ lại những sự việc đã xảy ra mới phát hiện cô đã đi sai hướng ngay từ đầu.
Cô cho rằng chữ Mộc trong bức ảnh hiện trường của Hoàng Trì để lại có liên quan đến người quen của Hoàng Trì, chỉ Lý Nguyên.
Bây giờ bắt được Lâm Hổ mới thấy hắn cũng rất phù hợp với miêu tả.
Nói cách khác, Lâm Hổ mới chính là hung thủ thật sự.
Mà hơn nữa, Lý Nguyên cũng bị hắn lừa.
Lâm Hổ bàn bạc với Lý Nguyên gánh tội thay cho hắn, nói mình sẽ không giết người nhưng sau khi Lý Nguyên bị bắt thì hắn lại giết Hoàng Trì và Trương Thư.
Nhưng sao Thẩm Nguyên Gia cứ cảm thấy với trình độ của Lâm Hổ sẽ không lau được hết tất cả các dấu vết, cô cúi đầu, trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh mà mình đã xem.
Chuyện Lâm Hổ giết mẹ bị bại lộ, tính cách hắn qua loa, không phải là một người chuyên nghiệp, thậm chí có khi người gửi thiệp đến thế giới mới cho các nhạn nhân cũng không phải hắn.
…
Mang trong mình những suy nghĩ cố chấp, tinh thần của Lâm Hổ càng ngày càng bất thường.
Trong trí nhớ của hắn, người phụ nữ hòa nhã dịu dàng mới chính là mẹ của hắn, còn người đàn bà rượu chè bài bạc chính là một con quỷ.
Cho nên khi dụ dỗ ba nạn nhân, hắn phấn khích đến phát run.
Mục tiêu ban đầu của hắn chỉ có Hoàng Trì, chỉ chờ người vào tay sẽ hành hạ, nhưng không ngờ còn dụ được thêm hai người khác.
Ba cô gái tuổi vẫn còn trẻ, trạc tuổi mẹ hắn ngày xưa nên hắn càng dễ nhập vai hơn, nắm được cảm xúc bạo lực tốt hơn nữa.
Cũng chính lúc này, hắn phát hiện bản thân mình như có gì đó thay đổi.
“Sao tôi cảm thấy hắn không phải là người nghĩ ra được ý tưởng lớn như vậy nhỉ? Những bài đăng trên weibo của hắn đều liên quan đến vấn đề tâm lý, rất đơn giản.” Lưu Hà Dương lên tiếng.
Lý Thần cũng nghĩ tới việc này.
Bọn họ từng nghiên cứu qua, tuy rằng nhân viên kỹ thuật trong cục không thể so bì với hacker nhưng chí ít vẫn có năng lực, thế mà lại không thể tra ra được IP của đối phương.
Xem tư liệu của Lâm Hổ, tuy rằng máy tính của hắn cũng rất xịn nhưng năng lực không đạt đến trình độ này.
Lưu Hà Dương gãi cằm, “Tôi nghi ngờ hắn được hacker giúp đỡ, bằng không thì chúng ta đã phát hiện hắn là chủ web từ lâu rồi.”
Giang Bạn từ phòng thẩm vấn đi ra, “Bởi vì người gửi thiệp mời đến thế giới mới không phải là hắn.”
Lý Thần Hả một tiếng.
“Lâm Hổ không biết nhiều lắm, nhưng tổ chức này thật sự tồn tại.” Giang Bạn nói ít nhưng ý nhiều, “Bọn họ giao du với một băng nhóm đen, chuyên làm những chuyện dụ dỗ người khác.”
Nội dung trong thiệp cũng không thuộc quyền sỡ hữu Lâm Hổ.
Lâm Hổ chỉ liên lạc với trợ lý ảo thông qua trang web đó.
Ngay cả chủ ý đi đến nhà hoang lúc nửa đêm cũng là do bên đó đề xuất.
Nhờ nghe theo lời bọn họ nói nên Lâm Hổ mới có thể trốn tới hiện tại.
Ban đầu hắn giam ba cô gái ở ba nơi khác nhau, sau lại cảm thấy phiền phức quá nên cùng nhốt chung một chỗ.
Mỗi ngày hắn sẽ bí mật đến đó để đông tay động chân với ba người, giải tỏa bực tức trong lòng, sẵn tiện suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Lúc bị cảnh sát tóm được, hắn vừa mới xong một trận đánh đập.
Tuy rằng tội danh trước mắt là bắt cóc và đánh người gây thương tích nhưng Lý Thần phát hiện trong phòng có vài dụng cụ cắt gọt, nghi ngờ hắn có khuynh hướng giết người.
Cụ thể còn cần điều tra thêm.
Tuy rằng Thẩm Nguyên Gia không tham gia vào quá trình xem thẩm vấn nhưng khi Giang Bạn ra khỏi phòng, cô nghe được Lâm Hổ hét lớn từ bên trong: “Tôi không có ý định giết người!”
Không có ý định?
Không muốn giết người vậy thì hiện trường đẫm máu mà cô thấy được là cái gì? Không muốn giết người thì sao cô có thể dựa vào weibo đoán số mà tìm ra được hung thủ?
Cô cười lạnh một tiếng.
Biểu cảm trên mặt cô vốn dĩ đã rất lạnh lùng, thêm phản ứng này nữa, nhất thời khiến Lưu Hà Dương thấy mà đứng hình.
Ngay cả Giang Bạn cũng nhìn sang.
“Hắn có ý định giết người.” Thẩm Nguyên Gia lên tiếng.
Giang Bạn gật đầu, “Tôi biết.”
Bọn họ dư sức để nhận định được điều này.
Lâm Hổ không có chút hối cải, hơn nữa còn cảm thấy những chuyện mình làm là điều đương nhiên.
Đã thế hắn còn giết một mạng người, mặc dù là vô tình nhưng lại không báo cáo, vấn đề càng to ra.
Với IQ của Lâm Hổ thì đáng lẽ bị cảnh sát bắt từ lâu rồi.
Căn cứ vào lời khai của Lâm Hổ, cảnh sát quả thật tìm được vài nội dung trò chuyện được lưu trữ lại trong máy tính của hắn.
Những nội dung khác đều bị xóa hết, chỉ để lại khung chat trống rỗng và thiệp mời.
Đối phương hẳn là có chuẩn bị.
Lưu Hà Dương nhìn nội dung trong máy tính, “Đối phương cũng nắm rất rõ, chẳng trách ba người lại bị dụ dễ như vậy, cái này có khác gì tẩy não đâu.”
“Tẩy não cao cấp.” Lý Thần thở dài.
Lâm Hổ không chạy thoát khỏi tội chủ mưu nhưng Lý Nguyên và người đứng sau trang web này đều là đồng phạm, tổ chức này thế nào cũng sẽ tiếp tục hành động.
Không biết Giang Bạn đứng sau lưng bọn họ từ khi nào, “Tra hết ra đây.”
Lưu Hà Dương và Lý Thần khôi phục lại trạng thái nghiêm túc: “Rõ!”
Lần này có thể phá được án là nhờ người khác, nói ra nói vào sẽ bị cười cho rụng răng.
Cho dù có khó khăn cấp mấy rồi cũng sẽ vượt qua được thôi.
Giang Bạn đứng tại chỗ, bên tai văng vẳng lại những câu hỏi của Thẩm Nguyên Gia lúc thẩm vấn, hình như đều có một điểm chung.
***
Từ cục cảnh sát đi ra, Thẩm Nguyên Gia gọi một chiếc xe.
Thấy Giang Bạn bận rộn như vậy, còn có một đống chuyện cần xử lý nên cô cũng lịch sự từ chối ý đưa cô về của đối phương.
Lộc Nguyệt chờ ở ngoài cửa chung cư, tay ôm một tập tài liệu, ăn vận trang phục văn phòng, nhìn qua rất có khí chất.
Cô kêu lên: “Thẩm tiểu thư.”
“Sao em không gọi điện thoại cho chị?” Thẩm Nguyên Gia mở cửa, thuận miệng nói.
Lộc Nguyệt chậm rãi nói, “Điện thoại chị tắt máy.”
Thẩm Nguyên Gia lấy điện thoại ra xem, tắt máy thật, cô bấm bấm ấn ấn vẫn không lên.
Chắc là hết pin rồi.
Thật là, hôm qua đến nay dùng điện thoại suốt, lại không mang sạc pin nên hết pin là chuyện đương nhiên.
Lộc Nguyệt đưa tài liệu cho Thẩm Nguyên Gia, máy móc lên tiếng, “Đại ngôn của JZ, chị Lị hỏi chị có muốn nhận không?”
JZ?
Thẩm Nguyên Gia lập tức nhớ ra, JZ là công ty trang sức của nhà Lâm Tuệ Tâm đây mà, sao đột nhiên mời cô làm đại diện vậy?
Ngẫm nghĩ lại, chắc là có liên quan đến chuyện đoán mệnh lần trước.
Thẩm Nguyên Gia càng cân nhắc lạ càng cảm thấy có khả năng, sau chuyện đó, thái độ của Lâm Tuệ Tâm xoay ngắt 180 độ, chuyện này cũng không kỳ lạ.
Nhưng cô cũng không thích giao thiệp với Lâm Tuệ Tâm cho lắm.
Thẩm Nguyên Gia dụi mắt, dựa vào sô pha, “Chị sẽ suy nghĩ một chút, ngày mai trả lời nhé.”
Độ nổi tiếng của JZ không chỉ trong nước mà còn ở ngoài nước.
Đối với cô mà nói thì đây chính là tài nguyên cô không có được ở thời điểm hiện tại.
Nhận được cũng là vì có nguyên nhân đặc biệt.
Có nên nhận hay không, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút.
“Được thôi.” Lộc Nguyệt trả lời.
Cô nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng đi ra sau ghế số pha, duỗi tay ấn ấn lên cổ Thẩm Nguyên Gia, chậm rãi xoa bóp khiến cho người ta cực kỳ thoải mái.
Thẩm Nguyên Gia vừa mở mắt đã thấy động tác rất quen thuộc của Lộc Nguyệt, có chút bất ngờ, “Không ngờ em cũng biết mát xa nữa.”
Biểu cảm của Lộc Nguyệt không thay đổi, “Trước kia có học qua.”
Quả đúng là một trợ lý toàn năng nha, không biết Lưu Lị tìm được ở đâu.
Thẩm Nguyên Gia nhắm mắt lại, miên man suy nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay.
Đến khi cô tỉnh lại thì Lộc Nguyệt đã rời khỏi chung cư.
///
Sáng hôm sau, gần trưa Thẩm Nguyên Gia mới bò dậy khỏi giường.
Buổi chiều còn muốn đến công ty, sáng không có việc gì làm nên cô sửa soạn đơn giản rồi đi siêu thị mua đồ, trưa nấu vài món ăn.
Siêu thị bên ngoài tiểu khu rất lớn, cái gì cũng có, hải sản cũng tươi mới.
Tuy rằng Thẩm Nguyên Gia không hảo hải sản lắm nhưng lâu lâu cũng cần bổ sung, cô mua ba bốn món gì đó rồi đi tính tiền.
Tháng tư, tiết trời dần trở nên ấm áp.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác đơn giản, không thấy lạnh lắm, mấy tháng nữa là có thể mặc đầm tiểu thư nhưng các cô gái trẻ rồi.
Nghĩ tới là thấy hết lạnh.
Làm người mẫu như các cô, có lạnh cỡ nào cũng ráng chịu đựng vì đặc thù nghề nghiệp, nếu không sẽ bị quy là người mẫu không chuyên nghiệp.
Thẩm Nguyên Gia đã từng mặc quần áo mỏng manh đi trên sàn catwalk vào mùa đông, buổi trình diễn thời trang đó cũng là show duy nhất cô nhận một cách chính quy.
Bởi vì điều kiện không tốt, người mẫu tham gia lại ít nên các cô phải tranh thủ đi mấy lần liền, phải liên tục phải đổi trang phục.
Mặc dù trong phòng nghỉ có điều hòa nhưng tiết trời cuối năm vẫn rất lạnh, chân Thẩm Nguyên Gia cũng cứng lại hết.
Bây giờ nghĩ lại thì đã có thể chịu đựng rồi.
Thẩm Nguyên Gia nhẹ nhàng cười một tiếng, nghĩ đến những show diễn thời trang trong tương lai, ngập tràn chờ mong.
Đúng lúc này từ trên trời rơi xuống một vật gì đó, Bụp
Thẩm Nguyên Gia thấy hoa mắt, vất đó rớt trúng đầu cô rồi rơi xuống đất.
Cô sờ lên đầu, vừa rồi lúc bị rớt trúng thật sự rất đau, nếu mà là đồ nhọn một chút thì mất mạng rồi còn đâu.
Thẩm Nguyên Gia xoa xoa đầu, mắt nhìn xuống vật dưới đất.
Là một con búp bê Tây Dương, trông rất tinh xảo, dài tầm bàn tay của cô, cách trang điểm như cô dâu, hẳn là đồ chơi của con gái nhà ai.
Nhưng sao lại ném xuống lầu nhỉ?
Thẩm Nguyên Gia ngẩng đầu lên xem, có một nhà trong khu chung cư gần đó thò đầu ra ngoài ban công nhìn xuống, thấy cô nhìn lên thì lập tức rụt đầu lại.
Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, duỗi tay tính nhặt búp bê lên.
“Con búp bê này, không thể đụng vào.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng của một ông già làm động tác của Thẩm Nguyên Gia khựng lại, cô xoay đầu nhìn, thấy một ông cụ ngồi cạnh bồn hoa, trước mặt còn có vài củ khoai lang nướng.
Chả trách có mùi thơm bay xung quanh đây,
Tuy rằng Thẩm Nguyên Gia nghe không hiểu rời nói của ông cụ những vẫn thu tay, tò mò hỏi: “Ông ơi, vì sao không thể chạm vào?”
Ông lão trước mặt đột nhiên nhếch miệng cười.
Rõ ràng là ban ngày nhưng thấy nụ cười của ông lão, Thẩm Nguyên Gia đột nhiên lạnh sống lưng, sau đó nghe ông trả lời, “Bởi vì đây là…!minh hôn*.”
*Minh hôn còn được gọi là “âm hôn” hay “đám cưới ma”, là đám cưới kết duyên hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống.
Người Trung Quốc tổ chức minh hôn với mong muốn người chết sẽ hạnh phúc, người sống luôn bình an.
Họ cho rằng người chết đó sẽ cô đơn ở kiếp sau hoặc không siêu thoát, sẽ “bám dính” những người còn sống trong gia đình.
Hủ tục này xuất hiện lần đầu tiên vào thời Tây Chu, rất thịnh hành qua các thời kì phong kiến Trung Quốc và mai một dần vào cuối đời nhà Thanh.
Minh hôn đã chính thức bị cấm từ sau năm 1949.
Hiện nay, minh hôn chỉ còn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh.
(Nguồn: gg)
Cô lại nhìn lên lầu, hộ gia đình vừa rồi lại thò người ra, thấy có người nhìn lên thì rụt người lại tiếp.
Ông lão lật lật củ khoái nướng trước mặt, chậm rãi nhả chữ: “Nhặt lên rồi thì sẽ thành cô dâu của ma đấy.”
Thẩm Nguyên Gia trừng mắt lớn.
*
#09032021.