Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 44: Bắt Người
Weibo đó giờ chưa hề đoán sai nên Thẩm Nguyên Gia không cần hoài nghi việc Gánh tội thay này là thật hay giả.
Lý Nguyên thật sự chịu tội thay người khác.
Người nào mà lại khiến hắn từ bỏ cả tương lai, từ bỏ cuộc sống sau này để đi vào con đường tù tội như thế này?
Đương nhiên là một người rất quan trọng với hắn hoặc là do đối phương uy hiếp hắn.
Thẩm Nguyên Gia có chuẩn bị tâm lý, ánh mắt của Lý Nguyên cũng đã thay đổi.
Hiện giờ Lý Nguyên đang ở trong một giai đoạn rất nhạy cảm, hắn cảm giác được thái độ của người đối diện mình có thay đổi, tìm ẩn bất an.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía Thẩm Nguyên Gia, đối diện với ánh mắt của cô.
Thẩm Nguyên Gia đột nhiên lên tiếng: “Chắc không phải có một mình cậu nhỉ?”
Lời vừa dứt, không chỉ Lý Nguyên mà ngay cả những người đang ở ngoài phòng giám sát cũng ngây người.
Bọn họ nghe rất rõ ràng, Lưu Hà Dương vỗ Lý Thần: “Việc này có hai người làm?”
“Sao tôi biết được, cũng bởi vì kết quả thẩm vấn không như ý nên tôi mới gọi đội trường về đây này.” Lý Thần trả lời, “Nhưng mà sao Thẩm tiểu thư lại có thể khẳng định như vậy? Chẳng lẽ có thể tính ra được sao?”
Anh nghĩ mà không phát hiện được điểm đáng nghi gì.
Lúc trước bọn họ không tìm được dấu vết gì có lợi nhưng sau thì tìm được vài vết tích phía sau căn nhà hoang, mặc dù rất mơ hồ nhưng cũng phán đoán là có hai người.
“Lúc trước tôi cứ nghĩ những vết tích để lại sau căn nhà là của hung thủ và người bị hại.
Bây giờ nghe lại thấy việc hung thủ có hai người cũng có lý.”
Thật sự không nghĩ tới chuyện này.
Tim của Lý Nguyên đập nhanh hơn, không ngừng trừng mắt nhìn cô gái đối diện, không biết là đang nói bừa hay cố ý nhử hắn.
Hắn chỉ nói: “Cô nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Thẩm Nguyên Gia nghe thế thì đáp lại, nhẹ nhàng cong môi, “Không bằng để tôi hỏi câu khác, cậu nói xem, cậu gánh tội cho ai?”
Hai chữ gánh tội vừa nói ra, không khí trong phòng thẩm vấn đột nhiên ngưng đọng.
Lý Nguyên biến sắc, gấp gáp mở miệng, “Gánh tội thay cái gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói cái gì nữa, cô có phải là cảnh sát không vậy, những người kia đâu rồi hả?!”
Nhìn hắn như vậy thì người bên ngoài còn không rõ sao?
Thẩm Nguyên Gia lục lại những thông tin mà mình chắc được, thong thả lên tiếng: “Khoan bàn tới chuyện cậu và Hoàng Trì có quen biết, nhưng cậu chưa từng tiếp xúc với Trương Thư lần nào, tuy rằng cậu thích Hoàng Trì nhưng cũng không đến mức bắt cóc và giết hại cô ấy phải không?”
Lý Nguyên thấy cô không được mấy thứ có tính chứng minh, dựa vào ghế nói: “Tôi thật không biết cô đang nói cái gì.”
Nói tới nói lui mãi một câu.
Thẩm Nguyên Gia muốn hắn nói ra thân phận của kẻ gây án thực sự, thay đổi phương hướng: “Bây giờ cậu không nói nơi giam giữ các cô ấy, con tin chết, cậu gánh tội thay cũng vô dụng, ngược lại sẽ bị chịu tội cản trở người thi hành công vụ.”
Lưu Hà Dương đứng bên ngoài nghe mà sửng sốt.
Thẩm tiểu thư này cũng chuyên nghiệp ghê, người không biết sẽ tưởng cô là cảnh sát thật.
“Lại nói tiếp, khi kết án, tội danh này nhất định sẽ bị lưu lại.” Thẩm Nguyên Gia khá rõ vấn đề này, “Sau này cậu cậu làm bất cứ hồ sơ gì cũng sẽ kèm theo tiền án.
Cậu không tìm công việc sao? Không tìm vợ sao?”
Cô tung thêm một đòn, “Quan trọng nhất chính là, cậu không phải là tấm khiên của đối phương.”
Lời nói không nhiều, cũng rất dễ hiểu, nhưng cố tình đánh trúng tim đen của Lý Nguyên.
Hắn ngồi ở trên ghế, cả người rét run giống như trước mặt đang xuất hiện những hình ảnh mà cô nói.
Thẩm Nguyên Gia thấy hắn còn không chịu mở miệng, tung đòn chí mạng: “Cậu có chắn là hắn sẽ dừng tay không?”
Đương nhiên!
Lý Nguyên muốn phản bác theo phản xạ nhưng lời chuẩn bị nói ra thì ngừng ở cổ họng, không thể lên tiếng.
Phòng thẩm vấn im lặng đến đáng sợ.
Thẩm Nguyên Gia chỉ chờ hắn mở miệng, chỉ cần hắn nói ra mình gánh tội thay cho ai thì có thể đi bắt người rồi.
Người xem bên ngoài cũng không chớp mắt.
“Đây là cuộc chiến tâm lý.” Lý Thần lên tiếng, “Hay là chúng ta đi vào đi đội trưởng?”
Giang Bạn nói: “Không cần đâu.”
Lý Thần nghĩ lại, có chút xấu hổ.
Chính mình bắt được người nhưng lại không tra được gì từ đối phương.
Nhìn phản ứng của Lý Nguyên là biết bị Thẩm Nguyên Gia bắt trúng thóp rồi.
Anh xâu chuỗi lại những manh mối mình có được từ trước khi bắt được người, hình như không có gì đặc biệt.
Liệu người bình thường có biết trong tên hung thủ có chữ Mộc không? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là không rồi.
Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Nguyên Gia cất di động.
Cô vẫn còn nhớ rõ bộ dạng thảm thiết của Hoàng Trì và Trương Thư, lại nhìn cậu thanh niên trước mặt luôn gạt người này, trong lòng nổi lên cơn tức giận.
Nhưng cô không thể biểu đạt ra ngoài mà còn phải kiên nhẫn khuyên hắn.
Lý Nguyên vẫn rất kiên trì, nếu cô không nói cô là cảnh sát thì cho dù cô có nói cái gì cũng vô dụng.
Thẩm Nguyên Gia đứng lên, gọi: “Cảnh sát Giang.”
Cửa phòng bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Giang Bạn xuất hiện, giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Vất vả cho cô rồi.”
Thẩm Nguyên Gia hất cằm, “Không biết hắn đang chịu tội cho ai.”
Giang Bạn gật đầu.
Lý Thần nhận lệnh từ ánh mắt của đội trưởng, đưa Thẩm Nguyên Gia ra ngoài.
Đi ra tới trước cửa kính thủy tinh có thẻ nhìn thấy rõ hai người bên trong, Thẩm Nguyên Gia dừng lại.
Lưu Hà Dương thò đầu qua, tò mò hỏi: “Thẩm tiểu thư, sao cô biết Lý Nguyên chịu tội thay người khác?”
Thẩm Nguyên Gia cao thâm khó đoán nói: “Tôi tính ra được.”
Lưu Hà Dương vốn đã biết đáp án nhưng nghe chính miệng cô nói như vậy thì có chút hoảng hốt, sau khi bình tĩnh lại mới cảm khái nói: “Quả nhiên không bình thường.”
Khó trách bói một lần đã ra được manh mối lớn như vậy.
***
Thủ đoạn của Giang Bạn đương nhiên khác với tập sự như Thẩm Nguyên Gia.
Nói có mấy câu là mồ hôi của Lý Nguyên chảy ròng ròng, gục xuống bàn, “Tôi nói tôi nói, tôi khai hết là được chứ gì.”
Giang Bạn không mảy may dao động: “Nói.”
Lý Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt có tơ máu, khẩn trương nói: “Nếu khai thật thì có được giảm nhẹ tội danh không? Tôi có được thả ra không?”
Giang Bạn lạnh lùng nói: “Không có chuyện được phóng thích đâu.
Ban đầu cậu đã nhận chuyện này là do cậu làm, làm ảnh hưởng đến tiến độ vụ án của chúng tôi, gây cản trở cho người thi hành công vụ, có thể bị xử phạt ba năm tù.”
Ba năm, vẫn ít hơn tội bắt cóc.
Lý Nguyên biết rõ sự khác nhau của hai tội trạng này, kéo ghế lại gần vang lên âm thanh chói tai, “Tôi khai hết, chuyện này không phải là do tôi làm.”
Giang Bạn khẽ liếc ra bên ngoài.
Cửa kính của phòng thẩm vấn là cửa một chiều, bên ngoài thấy được bên trong nhưng từ trong lại không nhìn thấy bên ngoài có gì.
Thẩm Nguyên Gia và nhóm Lý Thần đứng ở bên ngoài xem.
Sau khi Giang bạn bước ra ngoài thì Lý Nguyên cũng khai nhận, hắn chịu tội thay cho bạn cùng phòng của mình, Lâm Hổ.
Thẩm Nguyên Gia cũng rõ ràng.
Bây giờ sắc mặt của Lý Nguyên rất kém, xung quanh hốc mắt đều là quầng thâm, có thể thấy được khoảng thời gian này hắn cũng không sống yên ổn.
Giằng co nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nói ra chân tướng.
“Cái này thiệt là…” Lý Thần không nhịn được mà thì thào.
Là anh bắt được người, mấy đội viên cũng thay phiên ra trận nhưng không hỏi được manh mối gì, kết quả Thẩm Nguyên Gia vừa tới đã đoán ra được.
Nếu vậy thì sau này có vụ án, cô chỉ cần nói vài câu là bọn họ không cần đi điều tra rồi.
Có điều cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Lưu Hà Dương hả một tiếng, “Thật không ngờ Thẩm tiểu thư nói một câu mà trúng đích luôn, tính ra chân tướng thật rồi.”
Giang Bạn nhíu mày ho nhẹ.
Lý Nguyên cúi đầu, không dám nhìn những người trước mặt, cúi đầu, nói những chuyện xảy ra trong năm qua.
Thấy thời gian có hạn, Thẩm Nguyên Gia cắt ngang, “Bây giờ Hoàng Trì đang ở đâu?”
Bây giờ quan trọng nhất là tìm được người, cô sợ Lý Nguyên bị bắt khiến cho hung thủ sốt ruột, sẽ ra tay sát hại con tin.
Lý Nguyên đột nhiên bị hỏi, sửng sốt một chút mới nhỏ giọng nói ra một địa điểm.
Thẩm Nguyên Gia nghe xong mà trong đầu nổ to một tiếng, lập tức ngây dại.
Cô cứ cảm giác hiện trường rất quen thuộc, bởi vì đây chính là cô nhi viện cô từng sống, hồi nhỏ cô hay chơi ở đó.
Hóa ra nhóm Hoàng Trì luôn bị nhốt ở đó.
Giang Bạn phát hiện cô bất thường, “Cô làm sao vậy?”
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, nói: “Tôi biết nơi đó ở đâu, mau đi cứu người trước, đến muộn sẽ không kịp mất.”
Căn nhà bị phá bỏ di dời không ai biết có người bị nhốt trong này.
Lúc Giang Bạn xuất hiện bên ngoài thì Lưu Hà Dương và Lý Thần đã dẫn đội vây quanh hai bên, không để cho đối phương có đường thoát thân.
Thẩm Nguyên Gia không đi mà ngồi trong xe đợi bọn họ.
Vào bên trong, căn nhà sụp xệ đập vào mắt, đồ đạc vứt lung tung, đi vào sâu hơn thì phát hiện bên trong có dấu vết không ít người.
Căn nhà này đã bị phá bỏ từ lâu, chẳng qua là chủ đất và công ty xây dựng vẫn không thương thảo tốt nên bỏ dở đến giờ.
Dần dà nơi này cũng bị lãng quên.
Nếu Lý Nguyên không nói ra nơi này thì bọn họ cũng không biết phải chạy xa nội thành mấy cây số để kiếm người.
Giang Bạn vừa mới bước vào một phòng thì đã có người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lý Thần kêu lớn: “Không được chạy!”
Người nọ thấy có người bắt thì bước chân chạy càng nhanh, cảnh sát phía sau cũng nối đuôi nhau.
Nhưng sức của hắn sao có thể bì lại những chiến sỹ thường xuyên tập luyện, vài phút sau đã bị đè ngã xuống đất.
Giang Bạn đi tới, ngồi xổm xuống, vỗ mặt hắn.
Rất nhanh, một vị cảnh sát khác chạy từ nhà ra lớn tiếng báo cáo: “Đội trưởng, tìm được ba người mất tích rồi, cả ba đều không có gì nguy hiểm.!”
Thẩm Nguyên Gia ở trong xe nghe được mà thở phào.
*
#18022021.