Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 32: Lên Cấp


Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 32: Lên Cấp


Những kết quả điều tra gần đây đang được hiển thị trên máy chiếu.

“Camera giám sát ở tiểu khu nhà Trình Thu Di và quảng trường Bình An đều bị phá hư, cũng không lưu lại dấu vân tay của hung thủ.”
Báo cáo pháp y cũng đã có.

Căn cứ vào những dấu vết để lại trên thi thể, bọn họ bước đầu suy đoán hung thủ là đàn ông, chiều cao khoảng 1m75, nặng tầm 65-70kg.

Trên người Trình Thu Di không để lại dấu vết giãy dụa phản kháng, đoán chừng là khi cô không đề phòng mà bị hung thủ đâm vào bụng, còn đâm rất nhiều nhát, cuối cùng mất quá nhiều máu mà tử vong.

Chứng tỏ hung thủ là người quen.

Hiện trường gây án đầu tiên là trong nhà Trình Thu Di, nhưng bọn họ cũng không tìm được dấu vân tay của hung thủ, hung khí gây án cũng bị hung thủ cầm đi.

Trên mặt đất có vết bùn, sau khi đối chiếu thì phát hiện đó là từ khu vực lân cận của quảng trường Bình An.

Xung quanh quảng trường cũng không tìm được manh mối gì hữu ích.

Hai ngày đó trời lại đổ mưa to, người tới người đi cũng không để ý đến mấy chuyện xảy ra trên quảng trường, hơn nữa trời mùa đông nhanh tối, có thấy cũng không thấy rõ.

Có thể thoắt ẩn thoắt hiện giấu xác Trình Thu Di như vậy, một là tự mình lái xe, hai là có đồng phạm.

Trước mắt, bọn họ vẫn nghĩ hung thủ chỉ có một người.

Nhưng phạm vi điều tra lại quá lớn.

Những người Trình Thu Di từng quen biết ở giới giải trí cũng toàn là nghệ sỹ, đạo diễn hoặc người đầu tư…!cũng hơn cả chục người.

Cuối cùng bọn họ cũng định ra khoảng mười người có khả năng tình nghi cao, sau khi truy vấn thì loại được sáu người, còn bốn người đang tra hỏi.

Hai trong số đó từng là đối tượng tai tiếng với Trình Thu Di, người thứ ba từng bị Trình Thu Di cướp vai diễn, còn lại là một đạo diễn truyền hình.

Cả bốn người đều không có chứng cứ ngoại phạm, mỗi người cũng từng có mâu thuẫn riêng của mình và Trình Thu Di.

Cảnh sát nghi ngờ hung thủ là một trong bốn người bọn họ.

Ba giờ chiều, trong đội lại cử người đến nhà của Trình Thu Di.

Bảo an của chung cư không mạnh lắm, lúc bọn họ mặc đồ thường đi vào, bảo vệ còn đang ngủ, camera bị hư mấy cái rồi mà cũng không chịu sửa.

Tháp nhà Trình Thu Di cũng có không ít camera, người tới người đi cũng nhiều nhưng hung thủ lại dám cả gan đập hư.

Cảnh sát đương nhiên cũng không tìm được manh mối gì.

Giang Bạn dạo một vòng, ngừng ở dưới lầu chung cư.


Cách đó không xa có một tia sáng lóe lên, anh lập tức xoay người đi qua, thấy trong bụi cây có một người, “Ai đang làm gì đó?”
Lưu Hà Dương lập tức chạy tới.

Đối phương cũng lập tức bỏ chạy, bị Lý Thần chặn đường lui, “Chạy cái gì mà chạy?”
Lưu Hà Dương chạy theo sau cũng lập tức chế trụ người lại rồi giải đi.

“Tôi không làm gì hết, bắt tôi làm gì, các người mau thả tôi ra!” Chàng trai với mái tóc nhuộm vàng, còn móc lai thêm một sợi màu xanh la lên.

Lưu Hà Dương nhìn đầu tóc của cậu ta, tấm tắc bảo lạ, “Hoàng Mao, cậu vừa lén lút làm gì ở kia vậy hả!”
Ánh mắt Hoàng Mao mông lung, “Không làm gì cả.”
Lý Thần duỗi tay mò một chút, bắt được một cái máy chụp hình, mặc dù hàng kém chất lượng nhưng vẫn còn hoạt động tốt, không bị hư gì.

Đập vào mắt chính là hình ảnh một người công nhân vác một cái bao ra cửa.

Anh lại lướt thêm mấy tấm, phát hiện tính chất của những tấm hình này đều như nhau, hoặc mà phụ nữ văn phòng, hoặc là nội trợ gia đình, phạm vi chụp lén tương đối lớn.

Thậm chí còn có vài tấm chụp khung cửa sổ nhà người khác khi không đóng rèm vào buổi tối.

“Chụp lén người khác phải không?” Lý Thần đánh Hoàng Mao một cái.

.

Đọc‎ thê????‎ nhiều‎ tru????ện‎ ở‎ ﹍‎ tru????tru????en.vn‎ ‎ ﹍
Hoàng Mao rụt đầu lại, “Tôi chỉ chụp vui thôi chứ đâu có làm gì trái pháp luật đâu chứ…!Các người không thể bắt tôi vì tội này được!”
Lưu Hà Dương hừ một tiếng, túm hắn đi tới chỗ Giang Bạn, “Giang đội, phát hiện một tên cuồng chụp lén.”
“Tôi chỉ chụp ảnh bình thường thôi, đây là nghệ thuật.

Các người đâu có quyền can thiệp vào tự do chụp ảnh của tôi, tôi lại không làm việc gì trái pháp luật, tôi không có phạm tội!” Hoàng Mao lải nhải.

Giang Bạn cầm lấy máy chụp hình.

Trong máy chụp hình có lưu lại thời gian và ngày tháng, gần nhất là tấm ảnh vừa mới chụp, cũng phải mấy trăm tấm.

Giang Bạn xem xét máy chụp hình, “Chụp được bao lâu rồi?”
“…!Mới hai tháng!” Hoàng Mao không dám không trả lời.

Anh lại hỏi: “Ngày mười chín tháng trước có tới đây chụp không?”
“Cái này…!tôi không nhớ.” Hoàng Mao gãi đầu, “Làm sao mà tôi nhớ được chứ, sau khi chụp xong là tôi tải ảnh lên máy tính hết rồi.”
Giang Bạn ném máy chụp hình vào ngực hắn, Hoàng Mao luống cuống tay chân bắt lấy.

Giang Bạn hoạt động cổ tay, nói: “Dẫn tôi đến chỗ của cậu đi.”
Hoàng Mao thuê một căn nhà nhỏ trong khu công cộng, bừa bộn không nói nên lời, có rất nhiều người trong đó, phần lớn đều bằng tuổi hắn ta, có người chơi game, có người lớn tiếng mắng chửi nhau.

Vài người đi theo hắn ta vào một căn nhà rộng khoảng mười mấy mét vuông.

Một cái máy tính cũ đặt ở mép giường, đồ vật và cửa sổ bên cạnh đều bám một tầng bụi, trên mặt đất ném đầy rác.


“Đều ở trong này…” Hoàng Mao không dám gạt cảnh sát.

Ngày thường hắn ta huênh hoang là vậy nhưng vẫn sợ cảnh sát.

Lưu Hà Dương bật máy tính lên.

Lý Thần thì tra khảo Hoàng Mao, đào ra được không ít tin tức.

Hoàng Mao không có công việc đàng hoàng, ngày thường đều dựa vào một ít video và ảnh chụp lén đăng lên web lậu để kiếm đồng lẻ.

Hai tháng nay đều dựa vào chụp lén mà kiếm ăn.

Tiểu khu Trình Thu Di là nơi làm việc của hắn, bởi vì nơi này bảo an không tốt, có thể trà trộn vào trong mà không bị nghi ngờ, bên trong cũng có nhiều người đẹp.

Trình Thu Di cũng bị hắn chụp mấy lần.

Lý Thần đúng là hết nói nổi, làm cái gì không làm lại làm cái này, “Cậu như vậy là đang truyền bá văn hóa đồi trụy!”
Hoàng Mao vô cùng hoảng sợ.

Đúng lúc này, Lưu Hà Dương đang ngồi trước máy tính đột ngột kêu lên, “Giang đội, ở đây có một tấm hình rất khả nghi!”
Anh nhường chỗ ngồi cho Giang đội.

Giang Bạn không ngồi mà lấy tay di chuyển chuột, mấy tấm ảnh phân giải cao lập tức hiện ra.

Đầu tiên là bức ảnh chụp Trình Thu Di và bạn vào ngày 18 tháng 2, sinh nhật Trình Thu Di.

Tấm ảnh thứ hai là vào buổi tối, rèm cửa của nhà Trình Thu Di lộ ra một khe hở, ánh đèn phản chiếu hình ảnh hai bóng người cao thấp đang đứng trong phòng khách.

Trình Thu Di cao 1m65, đối lập với người cao khoảng 1m75 bên cạnh, khá khớp với đối tượng mà bọn họ phân tích.

Mà bức ảnh thứ ba càng khiến người khác khiếp sợ hơn.

Trong bóng tối, trời đổ mưa, một người đàn ông đỡ một người phụ nữ bước đi, người phụ nữ có vẻ đã say, được người đàn ông cao lớn dìu lên xe, dưới màn mưa, biển số xe bị thứ gì đó che lại.

Lý Thần nhịn không được mà nói, “Ngày mưa mà cậu cũng đi chụp à?”
Hoàng Mao lập tức phủ nhận, “Ai biết được ngày đó trời sẽ mưa chứ, tôi mới ngồi không bao lâu thì trời mưa nên đành phải vào phòng bảo vệ trú mưa, chỉ chụp có chút xíu mà thôi…”
“Tấm ảnh này…” Lưu Hà Dương không thể phàn nàn.

Rõ ràng là chụp lén với mục đích đồi trụy nhưng kết quả lại chụp được một tấm ảnh khả nghi, đúng lúc cung cấp thêm manh mối cho bọn họ.

Lý Thần: “Đây là một chiếc Mercedes-Benz.”
Giang Bạn biết, đây đúng là một phát hiện lớn, anh ngồi dậy, thấp giọng nói, “Đi bắt người.”

Chiếc xe này thuộc về một trong số bốn đối tượng tình nghi, bất kể hình dáng hay nội thất bên trong thì cũng rất là giống nhau.

Cả đội nhanh chóng rời khỏi nhà cho thuê.

Hoàng Mao thấy cảnh sát không truy cứu hắn nữa nên vui chết đi sống lại, vội vàng tải ảnh chụp lên máy rồi lưu vào USB sau đó mới yên tâm.

***
Thẩm Nguyên Gia làm xong một động tác duỗi người, nằm nghỉ ở trên giường.

Mấy ngày nay trên weibo đều là những tin tức liên quan tới Trình Thu Di.

Cô nhíu mày, xóa hết những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu.
Bình ổn hơi thở xong, cô vẫn là quyết định tìm weibo của Trình Thu Di sau đó bấm theo dõi, chờ đợi sự thay đổi của weibo.

Trên di ảnh là ảnh đại diện chân dung của Trình Thu Di.

Trước kia cô ta có quay một bộ phim truyền hình, đây là hình lấy ra từ bộ phim đó, cũng nhờ bộ phim này đã đem về cho Trình Thu Di giải thưởng truyền hình.

Thẩm Nguyên Gia dời mắt đi.

Ngày sinh thì cô không biết nhưng ngày tử vong thì đúng như trên tin tức cảnh sát công bố.

Lướt xuống một chút thì tấm ảnh hiện trường lập tức xuất hiện.

Ảnh hiện trường này sáng sủa hơn tấm ảnh của Vương Huệ Văn rất nhiều, có thể thấy được chuyện gì đã xảy ra.

Trình Thu Di nằm giữa trung tâm, trên người đều là máu, có thể nhìn rõ vết thương và quần áo rách nát.

Nó trông thật kinh khủng và đẫm máu.

Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, hơi buồn nôn nhưng vẫn cố mở to mắt tiếp tục xem.

Miệng vết thương xuất huyết quá nhiều, trên mặt đất cũng toàn là máu, tay của Trình Thu Di đối lập với màu máu, cực kỳ bắt mắt…!
Cô nhìn hết mười mấy giây, phát hiện không có thêm được manh mối nào.

Thẩm Nguyên Gia có chút suy tư, chẳng lẽ sau khi hung thủ rời đi rồi Trình Thu Di mới chết? Vì thế mà trong bức ảnh không bắt trúng hung thủ.

Ảnh chụp sắp biến mất thì cô đột nhiên phát hiện thứ gì đó.

Theo dõi lần thứ hai, cô tập trung vào điểm khả nghi vừa nãy, quả nhiên có bất thường.

Cô cứ cảm thấy bàn tay và thảm máu của Trình Thu Di đối lập nhau nhưng nhìn kỹ thì thấy góc độ không đúng lắm.

Thẩm Nguyên Gia nằm lên giường, bắt chước tư thế của Trình Thu Di.

Nằm theo Trình Thu Di rồi cô mới phát hiện mình không thể tạo ra được tư thế và góc độ đó, tay không thể đặt tay theo hướng đó.

Vậy thì bàn tay này không phải của Trình Thu Di.

Mà là của hung thủ!
Thẩm Nguyên Gia lập tức lên mạng tìm những tấm hình hậu trường quay phim của Trình Thu Di, đa số là phim hiện đại nên cũng có khá nhiều hình.

Bàn tay đó quả nhiên không phải của Trình Thu Di.


Tay cô ta rất mịn, chưa thấy những thứ giống như là sẹo hay bớt bao giờ.

Thẩm Nguyên Gia không ngờ tới lần này lại có thể tìm ra được hung thủ dễ dàng như vậy.

Cô cập nhật tin tức một chút, thấy cảnh sát vẫn chưa công bố hung thủ là ai.

Dù sao thì cũng từng bị cảnh sát hoài nghi không dưới một lần, hơn nữa lúc này chắc bọn họ vẫn chưa tìm được manh mối gì.

Cô lại kéo Giang Bạn ra khỏi sổ đen, định gửi tin nhắn nhưng nghĩ đi nghĩ lại quyết định gọi điện luôn.

Đối phương bắt máy rất nhanh, “Cô Thẩm?”
Giang Bạn nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi.

“Đã muộn như vậy, không biết cô cần trợ giúp điều gì?”
Ngữ khí quân tử như vậy khiến Thẩm Nguyên Gia bị khớp.

Cô lên tiếng, “Trên bàn tay hung thủ có vết bớt.”
Giang Bạn lúc này đang đứng bên ngoài phòng thẩm vấn.

Bọn họ đang thẩm tra một người đàn ông, Lưu Hà Dương đảm nhận truy vấn.

Mà trên bàn tay phải hắn đặt trên bàn có một khối màu đen bất quy tắc, nằm ngay trung tâm cổ tay, cực kỳ rõ ràng.

Giang Bạn trả lời, “Màu đen phải không?”
Thẩm Nguyên Gia nghĩ chắc anh đoán được, nhẹ giọng Ừm.

“Chúng tôi đã bắt được nghi phạm, đang thẩm vấn, tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi.

Cảm ơn cô Thẩm đã cung cấp manh mối này…” Giang Bạn bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Thẩm Nguyên Gia cảm thấy hơi phiền, cảnh sát bắt được người rồi, cũng không còn chuyện của cô nữa, nói, “Không có việc gì.”
Sau đó cúp máy.

Giang Bạn nhìn di động, suy nghĩ tới ngữ khí của đối phương, hình như không vui lắm, chẳng lẽ anh nói sai gì sao?
Anh lắc đầu, ánh mắt lại tập trung vào phòng thẩm vấn.

…!
Thẩm Nguyên Gia lại kéo anh vào sổ đen, nhớ tới cô vẫn chưa hủy theo dõi weibo của Trình Thu Di nên lập tức đi hủy.

Cũng may bây giờ chưa có ai để ý tới cô, nếu không thì cứ theo dõi rồi hủy, hủy rồi lại theo dõi thì đã sớm lên hot search rồi.

Không có ân oán gì với ai nhưng blogger cũng sẽ vẽ chuyện cho cô có một cái.

Có điều cô cũng tò mò muốn biết hung thủ là ai, nhưng chắc Giang Bạn sẽ không nói cho cô biết, cô hỏi cũng như không.

Thẩm Nguyên Gia hừ một tiếng, tắt điện thoại.

Cô ném di động lên giường rồi đi vào phòng tắm, bỏ lỡ một dòng thông báo trên màn hình điện thoại:
【Weibo đã tự động tải xuống phiên bản mới, bạn vui lòng cập nhập ngay.】
*
#06012021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.