Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 138: Màu Xám
Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Lên mạng tra là có thể tìm được rất nhiều thông tin về Văn gia.
Thẩm Nguyên Gia tiện tay tìm một cái đã ra kết quả thậm chí còn có cả sơ đồ phả hệ Văn gia, cộng thêm họ hàng thân thích ước chừng có hơn trăm người, phía dưới tên mỗi người lại có thêm vài người khác.
Tuổi tác của người phụ nữ kia hẳn là không quá lớn, bằng không dễ gì khiến Lâm Kính Tùng nảy sinh ý đồ xấu.
Thẩm Nguyên Gia đối chiếu với sơ đồ phả hệ cũng tìm được ngót nghét mười mấy người.
Thế hệ trước của Văn gia có ba trai hai gái, hiện tại ai cũng có công ty riêng, mỗi người con trai đều có ít nhất một con gái, đối chiếu tuổi thì có vài người.
Thẩm Nguyên Gia nhìn một lát muốn hoa cả mắt.
Cuối cùng, cô đành phải từ bỏ.
Chuyện này thật sự quá khó, lấy thân phận của những người này cô không tiếp xúc được, thông tin trên mạng cũng chưa chắc đúng sự thật, cô căn bản không có cách nào biết được thật giả.
Hơn nữa, cô cũng không nhìn thấy được mặt của người phụ nữ đó.
Xem ra vẫn phải dựa vào Lâm Kính Tùng, ngày mai đi hỏi hắn thêm lần nữa, cố tìm ra điểm yếu rồi tấn công nhanh gọn lẹ tìm ra đáp án.
Đang mãi suy nghĩ thì có người ấn chuông cửa.
Thẩm Nguyên Gia nghi ngờ đi ra nhìn xem, thì ra là Tôn Ngải.
Tôn Ngải rút ra hai tấm bưu thiếp tinh xảo từ trong túi xách, dương dương tự đắc nói: “Nè, cho cậu chữ ký của Lăng Lị Tư, thấy tớ tốt chưa.”
Chữ ký Lăng Lị Tư như rồng bay phượng múa, rất đẹp.
“Cảm ơn cậu.” Thẩm Nguyên Gia nói: “Vào đây ngồi đi.”
Tính ra đây là lần đầu tiên Tôn Ngải đến nhà của cô, trước đây hai người bọn họ chỉ hẹn nhau ra ngoài ăn mà thôi.
Lướt nhìn toàn bộ căn phòng, Tôn Ngải nói: “Xem ra Hoa Nghệ đối xử với cậu cũng không tệ đó, lấy danh tiếng trước đây của cậu mà cấp cho căn hộ như vầy cũng đã làm người khác hâm mộ muốn chết.”
Thẩm Nguyên Gia giương mắt, “Bây giờ đã chứng minh là họ đã đúng.”
Tôn Ngải bước tới, “Đúng vậy đúng vậy, ngay lập tức cậu sẽ thành con gà đẻ trứng vàng.”
Dứt lời, cô đưa mắt nhìn quần áo trên người Thẩm Nguyên Gia, “Sao cậu vẫn còn ăn mặc bình thường như vậy chứ, không có chút tự giác của người mẫu gì cả.”
Thẩm Nguyên Gia cúi đầu nhìn.
Hôm nay cô đến cục cảnh sát, vì để tránh gây chú ý nên chọn đại một bộ bình thường, có lẽ là đồ mua lâu lắm rồi nên chưa mặc qua.
Tôn Ngải nghi hoặc: “Chẳng lẽ cậu không còn bộ nào khác nữa à?”
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, “Đâu có, chỉ tại tớ lười tìm quá thôi.”
Nghe xong lời này, Tôn Ngải trợn mắt, nói: “Ở tuần lễ thời trang cậu được mặc qua nhiều loại trang phục như vậy mà cũng không nghĩ tới việc thay đổi phong cách của bản thân? Đừng nói là trong tủ quần áo hiện giờ vẫn là mấy bộ trước đây hai đứa mình đi mua đấy nhé?”
Cô vào phòng mở tủ quần áo ra, tuy rằng bên trong rất nhiều đồ nhưng đều là đồ cũ, trước đây cô cũng thấy cô ấy mặc qua nhiều lần.
Tôn Ngải đề nghị: “Chúng ta ra ngoài dạo phố mua đồ đi.”
Đang định đóng tủ lại, ánh mắt Tôn Ngải đột nhiên dừng lại phía trong cùng, đưa tay vén chiếc váy bên cạnh qua, nhìn chằm chằm.
Sau một lúc lâu, Tôn Ngải quay đầu lại hỏi: “Này, cậu mua chiếc váy này khi nào thế?”
Thẩm Nguyên Gia đang tô son quay qua nhìn xem, thấy bộ lễ phục màu bầu trời đầy sao thì dừng một chút, “Lúc trước chơi sang một phen nên mua.”
Tôn Ngải tấm tắc khen: “Cậu lợi hại.”
Tuy giá cả bộ lễ phục này không phải mua không nổi, nhưng cũng phải xem độ nhanh tay lẹ mắt, cô chỉ muộn có một bước thôi đã không mua được, không nghĩ tới lại được thấy nó ở chỗ của Thẩm Nguyên Gia.
Tôn Ngải sờ cằm: “Lần sau cậu có thể mặc bộ này đi dự tiệc tối gì đó, chắc chắn rất bắt mắt.”
Thẩm Nguyên Gia không nói tiếng nào.
Tới người tặng là ai cô cũng không biết làm sao có thể mặc nó bước ra đường, trừ phi đối phương chủ động cho cô biết thân phận.
Mãi cho đến vài phút sau, cô mới đóng tủ quần áo lại, lôi kéo Tôn Ngải: “Đi thôi, không phải cậu muốn đi dạo phố mua sắm sao?”
Tôn Ngải trong nháy mắt đem chuyện bộ lễ phục quẳng ra sau đầu, “Đi thôi đi thôi.”
Ở Đế Đô có rất nhiều trung tâm thương mại, gần nơi Thẩm Nguyên Gia ở cũng có một cái, xung quanh lại thêm vài cái khác, đủ các loại thương hiệu thời trang nổi tiếng.
Hai người ăn mặc giản dị, đương nhiên cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Cứ mua mãi cho đến khi cả hai tay không còn chỗ để xách đồ nữa, Thẩm Nguyên Gia và Tôn Ngải mới trở về nhà, một lúc sau, Tôn Ngải tự mình lái xe về nhà.
Thẩm Nguyên Gia cất hết quần áo mới mua.
Nhìn đến bộ lễ phục nằm trong góc tủ, ánh mắt Thẩm Nguyên Gia khẽ động, cuối cùng nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Hay là có người yêu thầm cô?
Thẩm Nguyên Gia vội vàng loại bỏ ý tưởng này, khép tủ quần áo lại rồi ngồi xuống nhận điện thoại của Lưu Lị: “Chiều nay em không bận gì phải không? Chị bảo Lộc Nguyệt tới rước em đến công ty.”
“Dạ được, chị Lị.”
Ăn cơm xong, Lộc Nguyệt đã đợi ở dưới chung cư, vẫn dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ như trước, dường như không để bụng bất kỳ chuyện gì.
Sau khi đến công ty, Thẩm Nguyên Gia đi ở phía trước.
Trên đường đi, có không ít người thấy cô đều sẽ cười chào hỏi.
Dù sao cũng là người mẫu tham dự tuần lễ thời trang quốc tế khác hoàn toàn với cô người mẫu nhỏ trước kia, chỉ cần điểm này là có thể nhìn ra được công ty có quan tâm hay không.
Lưu Lị vừa đến thang máy liền gặp cô, nghe được hai thực tập sinh phía trước đang bàn tán về Thẩm Nguyên Gia, chờ Thẩm Nguyên Gia vào thang máy mới nói: “Em hiện tại ở công ty đương nhiên đã không giống như trước.”
Thẩm Nguyên Gia cũng có thể hiểu đợc.
Thang máy rất nhanh đã đến nơi.
Vừa bước ra liền gặp Chu Lộ và người đại diện đang đi tới, nhìn thấy Thẩm Nguyên Gia khẽ mỉm cười.
Thẩm Nguyên Gia cũng cười với cô ấy.
Từ sau sự kiện lần trước, tuy rằng hai người bọn họ cũng không có quan hệ gì sâu sắc nhưng cũng coi như chị em tốt, dù sao với tính cách của Chu Lộ, muốn cô ấy cười rất khó.
Sau khi Lưu Lị chào hỏi với Chu Lộ xong, quay sang nói với cô, “Chị đã sắp xếp các thông cáo sắp tới cho em rồi, nếu có cái nào em không muốn có thể từ chối, nhưng tốt nhất đừng từ chối quá nhiều.”
Nguyên nhân cũng là nhờ tuần lễ thời trang mới có những thông cáo này, nếu không biết nắm chắc cơ hội thì không biết khi nào cơ hội mới lại đến một lần nữa.
Trên bàn là các thông cáo, Thẩm Nguyên Gia cầm lấy xem qua.
Ngoài 2 chương trình thời trang còn có 3 đại ngôn, một cái là thương hiệu trang sức trong nước, một cái là trang phục nữ, còn lại là đại diện cho sản phẩm make up – phấn mắt, thời hạn đều là một năm.
Thẩm Nguyên Gia cũng không biết tại sao đại ngôn mảng make up lại tìm tới cô.
Còn có một chương trình, mời nghệ sĩ từ các ngành nghề khác nhau trong làng giải trí, sau đó sẽ tiến hành phỏng vấn và chơi một số trò chơi nhỏ.
Rating của chương trình này không cao cũng không thấp, nhưng danh tiếng không tồi.
Lưu Lị thấy ánh mắt cô ngừng ở đây, giải thích: “Tuy rằng em không phải diễn viên, nhưng vẫn có thể tham gia chương trình, chị đã hỏi qua, trong tập ghi hình kỳ này có một người là nhạc sĩ, một người là diễn viên, không sao đâu.”
Tham gia tiết mục sẽ có thêm nhiều người hâm mộ.
Thẩm Nguyên Gia hiện giờ chỉ mới tham gia show thời trang, hoàn toàn không có cơ hội giao lưu với người hâm mộ, hai bên giống như ngăn cách bởi một lớp kính, vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Có sự trợ giúp của những chương trình như vậy sẽ giúp bọn họ thấy được tính cách thật sự của Thẩm Nguyên Gia, fan chân chính sẽ càng nhiều, hơn nữa cũng coi như là cơ hội để cô rèn luyện.
Lưu Lị nói: “Nói vậy nhưng chị sẽ để em tự mình quyết định, không vội.”
Thẩm Nguyên Gia xem qua một lượt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn chị Lị.”
Cô biết lúc trước Lưu Lị không chủ động chọn mình nhưng chị ấy vẫn luôn tận tâm tận lực, luôn quan tâm cô, chuyện gì cũng làm hết sức không hề qua loa, đối với cô mà nói đã là một người đại diện tốt.
Thật ra trong xấp tài liệu này cũng có một ít phim truyền hình tìm tới cô, nhưng đều là những vai phụ rất rất rất nhỏ, Thẩm Nguyên Gia không có hứng thú với diễn xuất nên trực tiếp bỏ qua.
Còn lại, chọn thêm một video quảng cáo.
Đây là loại hình tương đối phổ biến hiện nay, đều hoạt động trên Weibo, trực tiếp tiến hành tuyên truyền trên Weibo, cũng không cần đại ngôn.
Một số thương hiệu có tiền thậm chí còn trực tiếp mua hot search.
Tình cờ video này quảng cáo cho một dòng son môi mà trước đây cô khá thích, đã từng dùng qua và có chút ít kinh nghiệm, lúc này mới dám tự mình ra tay.
Dòng son môi này cũng không quá nổi tiếng, là sản phẩm nội địa, nhưng màu sắc cùng kết cấu và chất son lại khiến Thẩm Nguyên Gia rất thích, cô vô tình nhìn thấy dòng sản phẩm này trước khi tốt nghiệp.
Hiện tại Thẩm Nguyên Gia vẫn còn giữ son môi của nhãn hàng này trong túi.
Sau khi cô chọn xong, Lưu Lị hỏi: “Tại sao em lại chọn cái này? Thật ra ngay từ đầu chị không khuyến khích em chọn cái này, vì nó sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của người hâm mộ.”
Thẩm Nguyên Gia nói: “Em vẫn hay sử dụng son của nhãn hàng này, quảng bá một chút cũng không có chuyện gì.”
“Nếu em đã nói như vậy thì chọn nó đi.” Lưu Lị lấy cất những tài liệu còn lại, “Vài ngày nữa sẽ thương lượng, sau đó ký hợp đồng với từng cái một.”
Thẩm Nguyên Gia gật đầu.
Lưu Lị cười nói, “Được rồi, cũng không còn việc gì nữa, để chị gọi Lộc Nguyệt đưa em về.”
Ra khỏi công ty cũng đã không còn sớm, Thẩm Nguyên Gia mới chợt nhớ ra ở nhà không còn gì, tới đồ ăn cũng hết.
Tranh thủ trước khi Lộc Nguyệt chưa lái xe tới, cô đi mua chút trái cây và đồ ăn.
Sau đó hai người về nhà trong bầu không khí im lặng.
Thẩm Nguyên Gia đã quen với sự im lặng của Lộc Nguyệt khi lái xe, dù sao có kêu cô ấy nói chuyện cũng không biết phải nói gì, bình thường đều là cô hỏi Lộc Nguyệt trả lời.
Mặc dù cô cũng không biết những câu trả lời của cô ấy là thật hay giả.
Hơn nữa hỏi nhiều sẽ dễ bứt dây động rừng, trước đó cô hỏi nhiều như vậy, không chừng người đứng phía sau Lộc Nguyệt đã phát hiện ra, không biết có xảy ra chuyện gì không.
Thẩm Nguyên Gia không muốn vô cớ đắc tội với nhiều người.
Cuộc sống hiện tại của cô vừa mới đi đúng hướng, người muốn giết cô đã bị bắt, kẻ đứng sau hẳn là không dám động thủ, tuy rằng Lâm Kính Tùng vẫn chưa chịu khai ra.
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Nguyên Gia bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện.
Sau khi Weibo nâng cấp, cô có thể vào xem Weibo màu xám của Lộc Nguyệt!
Một khi nhìn thấy những chuyện trước kia, tất nhiên có thể biết được thân phận thật sự của cô ấy, cũng rất có thể thấy được người đứng đằng sau.
Có lẽ còn có thể tìm được chút gì đó liên quan tới thân phận của mình.
Xe vừa lúc tới dưới lầu chung cư.
Nghĩ đến đây, cô cũng không còn hơi sức đâu quan tâm đến Lộc Nguyệt nữa mà chạy như bay về nhà, vào phòng khách liền trực tiếp ngồi xuống, cầm điện thoại lên tìm tên Lộc Nguyệt.
Quả nhiên, ngay sau đó Weibo màu xám “Lộc Nguyệt” liền xuất hiện.
Thẩm Nguyên Gia nhấn vào xem..