Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 118: Chữ Trên Tờ Giấy
Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Đây thật đúng là một cảnh tượng đáng xấu hổ.
Thẩm Nguyên Gia cũng không định mở miệng nói chuyện, xoay đầu tiếp tục xem bài viết, làm như mình không phát hiện cũng không nghe thấy gì cả.
Nhậm Lộ Lộ từ chỗ Lưu Hà Dương bên kia lấy một phần, đặt trên bàn mình, “Nguyên Gia, nè, cái này cho cô.”
Thẩm Nguyên Gia cười nói: “Cảm ơn.”
“Tôi vừa cho người điều tra, có lẽ đợi một lát nữa là có thể biết được địa chỉ của người đăng bài, chúng ta lại xác định một chút, trong bài đăng chưa nói rõ đó là chỗ nào.”
Nhậm Lộ Lộ tiếp tục kéo xuống xem.
Trong nội dung bài đăng không có nhiều thông tin hữu ích cho lắm.
Người đăng bài dường như lấy góc độ người đứng xem, nói đây là hình ảnh đáng sợ sáng hôm nay anh ta thu hoạch được, còn cảm thấy sau đó sẽ còn nữa.
Bình luận bên dưới tất cả đều cảm thấy anh ta đang gạt người.
“Chủ thớt, sao anh không đi Hồ Nhai thử viết truyện ma xem sao, tôi thấy anh rất có triển vọng đấy.”
“Loại ảnh này nếu anh muốn, bây giờ tôi có thể đóng gói gửi cho anh một bao, đừng lấy ra lừa gạt người ta nữa được chưa?”
“Tuy rằng nhìn ảnh trông rất thật, nhưng chủ thớt mua đạo cụ tốn không ít tiền nhỉ, tôi cho rằng đây là ảnh tự chụp.”
“Coi chừng chủ post lừa để chúng ta bình luận đấy, mọi người đừng quan tâm anh ta.”
Không có gì kỳ lạ trong bài đăng, mà chính là người đăng bài và hình ảnh có vấn đề, làm cho Thẩm Nguyên Gia và Nhậm Lộ Lộ có chút nghĩ không ra.
Mùi hương của tiểu long bao và cháo tràn ngập cục cảnh sát.
Thẩm Nguyên Gia cũng có chút đói bụng, mở chiếc túi mà Nhậm Lộ Lộ vừa mới lấy tới, đang định ăn thì phát hiện mặt trên cái hộp có dán đơn hàng.
Túi mà cô lấy là túi to đựng toàn bộ thức ăn ban nãy, cho nên đơn hàng nằm phía trên.
Thẩm Nguyên Gia không biết ma xui quỷ khiến làm sao lại nhìn thoáng qua, người đặt hàng họ Giang, cô quay đầu hỏi Nhậm Lộ Lộ: “Ở đây còn có người thứ hai họ Giang?”
Nhậm Lộ Lộ còn đang chăm chú xem bài viết, nghe thấy lời này, trả lời: “Không phải là đội trưởng đó sao.”
Thẩm Nguyên Gia: “……!À.”
Tình cảm thì đã sớm biết, đột nhiên cảm giác xấu hổ vừa nãy cũng không tính là gì cả.
Không chừng tương lai Giang Bạn cái gì cũng sẽ biết, dù sao thì anh cũng chết ở cạnh mộ cô kia mà……!
Thẩm Nguyên Gia tăng tốc độ uống một chút cháo, ngượng ngùng chừa lại một phần, sau khi thu dọn xong cũng đi xem nội dung bài viết.
Đúng lúc này, trên máy tính nhảy ra một khung chat: “Đã tra được.
Người đăng bài sống tại số 45 tiểu khu Thư Hương tòa 302, tên Thẩm Vĩ.”
Còn cùng họ với mình nữa.
Thẩm Nguyên Gia theo bản năng suy nghĩ, “Báo cho Giang Bạn một tiếng đi.”
Nhậm Lộ Lộ gật gật đầu, “Cô ăn trước đi, tôi đi nói một tiếng với đội trưởng.”
Nhưng một phút đồng hồ sau, Giang Bạn lại xuất hiện trong đại sảnh.
Thẩm Nguyên Gia đã rời khỏi vị trí của mình, bình tĩnh nhìn anh rồi chuyển tầm mắt, “Bài đăng ở đây.”
“Các cô nhìn thấy điểm gì đáng ngờ?” Giang Bạn hỏi, một bên nhanh chóng xem toàn bộ nội dung bài rồi trở lại hình ảnh ở trang đầu tiên.
Nhậm Lộ Lộ lắc đầu, “Tạm thời không rõ người đăng bài có phải đang nói thật hay không, bức ảnh này cũng cần phải xác minh một chút mới được.
May mắn có Nguyên Gia nhắc nhở, nếu không em cũng không biết ảnh này là thật.”
“Đối chiếu ảnh chụp người chết với hệ thống một chút, hẳn là anh ta.”
Nhậm Lộ Lộ chỉ chỉ thông tin một người đàn ông trên máy tính, “Em đã so sánh một chút, chỉ cần đến hiện trường xem thì biết có phải hay không.”
Người thanh niên này tên Lưu Huy, 22 tuổi, năm nay mới vừa tốt nghiệp, hiện tại đang làm ở bộ phận tiêu thụ cho một ông ty bảo hiểm, cũng khá là mồm mép.
Giang Bạn liếc mắt xem một cái liền nhìn ra được ảnh chụp là thật.
Hầu kết anh giật giật, ánh mắt từ trên người Thẩm Nguyên Gia dời đi, vỗ vỗ tay.
Rất nhanh, anh chia mọi người chia làm hai đội, Lưu Hà Dương dẫn người đến nhà của Lưu Huy, trong khi anh và Nhậm Lộ Lộ mấy người còn lại đi tìm Thẩm Vĩ điều tra.
Bởi vì chỗ ở của Lưu Huy khá xa, nhóm của Lưu Hà Dương mất gần hai giờ đồng hồ mới đến nơi.
Vừa đến chỗ đó, vài người lập tức không nhịn được nhíu mày, bởi vì hoàn cảnh thật sự không thể nói là tốt được, so với ảnh chụp Lưu Huy chết trong đống tiền rất không giống.
Người mở cửa là một bà lão.
Bà híp mắt nhìn một lát mới nhận ra mấy người trước mặt là cảnh sát: “……!Có chuyện gì vậy? Tôi đâu có phạm tội gì đâu?”
Lưu Hà Dương vội vàng nói: “Không có việc gì không có việc gì, chúng cháu muốn tìm Lưu Huy để hỏi cậu ấy chút chuyện ở công ty ấy mà, cậu ấy có ở nhà không bà?”
Những nếp nhăn trên mặt bà lão nhăn lại, “Nó cả ngày không ra khỏi cửa, tôi có gõ cửa cũng không trả lời, có khi tối qua lại thức đêm cũng không chừng, mọi người vào đi.”
Nghe được lời này, trong lòng mọi người đều cảm thấy cậu ta lành ít dữ nhiều.
Quả nhiên, khi đám người Lưu Hà Dương gõ cửa phòng Lưu Huy cũng không có bất kỳ phản hồi nào, một chút âm thanh cũng không có.
“Tông cửa đi.”
Trong nháy mắt cửa bị bật tung, cảnh tượng trong phòng xuất hiện làm mấy người bọn họ chói mắt, sau đó chính là vẻ mặt nghiêm trọng.
Rèm cửa trong phòng được kéo lên, bên trong bật đèn, mà trên giường lại là một đống đủ các loại tờ tiền nhân dân tệ, Lưu Huy nằm ở bên trong, đã chết.
Đôi mắt của bà lão không tốt, lại bị bọn họ che khuất nên không nhìn thấy được.
Lưu Hà Dương kéo bức màn ra, đưa mắt nhìn rồi nói: “Cửa sổ ở đây bị mở ra, hẳn là hung thủ bỏ chạy từ chỗ này.”
Người bên cạnh cảm khái nói: “Vậy thì phía sau có thể khó tìm đây……”
Chỗ ở của Lưu Huy là nơi tương đối đổ nát ở Đế Đô, đằng sau là một cái sân xây cũ kĩ, bên trong bây giờ đã lộn xộn thành một đống, khỏi phải nghĩ, chắc chắn không có camera theo dõi.
Bọn họ chụp lại hiện trường, nói thầm: “Những tờ tiền này, phía trên chắc chắn sẽ có rất nhiều vân tay, manh mối quá rộng, nhưng khả năng dùng được sẽ không nhiều.”
Lưu Hà Dương nhíu mày nói: “Báo cho pháp y tới đây đi.”
***
Bên kia, nhóm của Giang Bạn đang theo địa chỉ tìm đến nhà Thẩm Vĩ.
Thẩm Vĩ mới hơn hai mươi tuổi, nhìn qua chính là một thanh niên bình thường, tóc nhuộm màu xám, là bộ dạng của một tên ăn chơi.
Tiểu khu cậu ta ở tuy rằng không quá xa hoa nhưng cũng rất cao cấp, tiền thuê tuyệt đối không rẻ, đối với một thanh niên mà nói, có thể sống tốt đã nói lên gia cảnh không tồi.
Ấn chuông cửa một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Nhìn thấy Giang Bạn đứng trước mặt, Thẩm Vĩ lùi lại một bước, cảnh giác nhìn: “Cảnh sát? Tôi không có phạm pháp, các người đừng nghĩ đánh tôi rồi bắt tôi nhận tội!”
Giang Bạn trực tiếp hỏi: “Bài viết này có phải cậu đăng hay không?”
Đưa màn hình di động lên trước mặt Thẩm Vĩ, tên người đăng cũng vô cùng rõ ràng.
.
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Thẩm Vĩ gật gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Giang Bạn nâng mi mắt, nói: “Một khi đã như vậy, chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi cậu.”
Nhậm Lộ Lộ và Thẩm Nguyên Gia ở phía sau Giang Bạn, Nhậm Lộ Lộ vóc dáng nhỏ nhắn nên bị che chắn hoàn toàn, còn Thẩm Nguyên Gia thì lướt qua bờ vai của anh có thể nhìn thấy mặt Thẩm Vĩ.
Từ tướng mạo có thể tiết lộ tính cách của một người.
Thẩm Nguyên Gia cơ bản có thể kết luận Thẩm Vĩ chính là một tên háo sắc, tuy rằng vẫn chưa giao tiếp nhưng ít nhất vẫn có thể xác định.
Hơn nữa từ thái độ cho thấy, còn rất lưu manh.
“Hỏi cái gì?” Thẩm Vĩ cảnh giác nói: “Tôi cũng không biết gì cả.”
Âm thanh Giang Bạn có chút lạnh, “Hy vọng cậu có thể phối hợp nói ra nơi phát hiện được bức ảnh này.”
Thẩm Vĩ mắt trợn trắng, tức giận nói: “Tôi không biết, tôi nhận được bức hình này vào lúc sáng sớm, làm tôi sợ chết khiếp.”
Mặc dù nói như vậy nhưng cậu ta vẫn mở cửa cho bọn họ vào.
Cậu ta một chút cũng không ý thức được tính chân thật của bức hình, nhìn thấy phía sau là Nhậm Lộ Lộ và Thẩm Nguyên Gia, ánh mắt sáng lên, cà lơ phất phơ nói: “Hai vị cảnh sát xinh đẹp như vậy, đây là tới quan tâm tôi phải không?”
Thẩm Nguyên Gia vẫn như cũ mang khẩu trang, nhưng cũng không giấu được nét đẹp tinh xảo.
Ánh mắt Thẩm Vĩ dạo qua một vòng ở trên người hai cô, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng lãnh đạm nhìn chằm chằm cậu ta.
Cậu ta lập tức lui về phía sau một chút, cười đùa cợt nhả.
Hai chân mày Giang Bạn cau lại, âm thanh lạnh hơn: “Thẩm Vĩ, hy vọng cậu có thể có thái độ đoan chính một chút, gây cản trở người thi hành công vụ sẽ bị giam giữ.”
Trong lòng Thẩm Vĩ run lên, đáng tiếc nhìn hai người một chút.
Cậu ta bĩu môi, nói thầm: “Không phải chỉ là nhìn thôi sao, hung dữ như vậy làm gì, mỹ nữ chính là để ngắm mà……”
Câu nói kế tiếp chạm đến ánh mắt kia của Giang Bạn cũng không dám nói nữa.
Mãi cho đến nửa phút sau, Giang Bạn mới nhàn nhạt hỏi: “Làm sao cậu có được bức ảnh này?”
Thẩm Vĩ nói: “Tôi nhận được qua chuyển phát nhanh.”
“Chuyển phát nhanh?” Nhậm Lộ Lộ tò mò lặp lại.
Thẩm Vĩ tươi cười ngả ngớn với cô, “Chính là chuyển phát nhanh đó, không biết là ai gửi cho tôi nữa, dù sao người yêu thầm tôi nhiều như vậy.”
Sáng hôm nay, lúc cậu ta đang ngủ trong nhà thì có người ấn chuông cửa, là nhân viên chuyển phát nhanh.
Thẩm Vĩ không nhớ rõ mình có mua gì hay không, nhưng nhân viên chuyển phát nhanh cũng không đòi tiền, chỉ cần cậu ký nhận là được.
Đến khi cậu vừa mở cái hộp nhỏ ra thì thấy được một phong thư màu trắng, sau khi mở ra thì thấy được bức hình bên trong, không khỏi hoảng sợ.
Thẩm Vĩ nói với Giang Bạn: “Chắc chắn là có người bày trò đùa dai! Ganh tỵ tôi có tiền chứ gì!”
Anh ta quơ quơ đồng hồ trên tay mình, ánh mắt bay về phía Nhậm Lộ Lộ và Thẩm Nguyên Gia đang ở bên cạnh nhìn bức hình, “Cũng có thể là hâm mộ tôi có nhiều bạn gái.”
Giang Bạn căn bản không để ý đến anh ta.
Tận mắt nhìn thấy bức hình so với xem trên bài viết thật ra vẫn có chút khác nhau, ảnh chụp càng có cảm giác đây là người chết thật hơn, trên ngực của cậu thanh niên này có một lỗ máu, bên trong còn bỏ một đống tiền xu.
Nhậm Lộ Lộ nói: “Cái cách chết này, có cảm giác là cố ý tạo thành.”
Cho nên ngay từ đầu cô mới có thể cho đây là diễn xuất, dù sao thì đây là chết trong đống tiền, vừa thấy đã biết không phải là cách chết bình thường.
Nếu như tự sát, vậy thì người chụp ảnh là ai?
Người đó gửi bức hình này cho Thẩm Vĩ là có ý gì.
Nếu người là do hắn giết, vậy người giết có phải cũng là người chụp ảnh hay không, giết người trong hoàn cảnh như vậy là có ý gì, gửi ảnh cho Thẩm Vĩ là có ý kỳ quái gì vậy?
Vụ án này từ đầu tới cuối đều thật đáng ngờ.
Làm cảnh sát lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Nhậm Lộ Lộ thấy cách chết thế này, chết trong tiền thật ra không hiếm thấy, nhưng ở chỗ miệng vết thương bỏ vào một đống tiền xu thật chưa thấy qua bao giờ.
Thẩm Vĩ bên kia còn đang trả lời câu hỏi của Giang Bạn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: “Trong hộp chuyển phát nhanh không chỉ có mỗi cái phong thư, còn có một tờ giấy nhưng bị tôi vứt đi rồi.”
Trực giác Giang Bạn cho biết có vấn đề, “Trên tờ giấy có viết gì không?”
Thẩm Vĩ suy nghĩ, “Hình như viết hai chữ, cái gì mà “dâm dục”, tôi biết ngay chắc chắn là ghen ghét tôi có nhiều bạn gái, loại người như này tôi đã thấy nhiều rồi.”
Giang Bạn lại nhíu mày..