Bạn đang đọc Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh FULL – Chương 105: Tào Yến Muốn Bỏ Trốn
Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Tào Yến nói xong chữ cuối cùng thiếu chút nữa thì nôn ra.
Thấy bộ dạng này của cô ta, bọn họ không hỏi gì nữa rồi rời khỏi.
Chỉ là cho đến khi rời khỏi đó không xa, ra khỏi tầm mắt của Tào Yến, sau khi trở lại xe Giang Bạn mới mở miệng: “Cử người theo dõi cô ta.”
Lưu Hà Dương đáp: “Được.”
“Đội trưởng, có phải anh nghi ngờ cô ta hay không?” Lý Thần hỏi: “Em cảm thấy con dao này không dùng được vào việc đó đâu, suy cho cùng nếu muốn làm chuyện đó cần có động tác rất mạnh.”
Anh không tưởng tượng ra được hình ảnh như vậy.
Giang Bạn mắt nhìn thẳng, “Bảo cậu kiểm tra thì cậu cứ kiểm tra đi.”
Lý Thần im lặng.
Nếu thật sự kết quả kiểm tra liên quan đến Phùng Oánh vậy chẳng phải là anh đã tự vả vào mặt mình sao, cho nên tốt hơn vẫn là ít nói một chút, mắc công đến lúc đó lại bị cười nhạo.
……!
Sau khi bọn họ rời khỏi, Tào Yến quay trở lại ngồi lên ghế một lần nữa, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, cô đi tới cửa, vịn vào khung cửa ngẩn người.
Người phụ nữ lúc đầu nhờ cô khiêng đá lại từ trong phòng đi ra, nhỏ giọng hỏi: “Tào Yến, lúc bọn họ rời khỏi đã lấy cái gì vậy?”
Tào Yến đang nhìn bên kia thì đột nhiên bị giọng nói đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ, thở hổn hển mấy hơi, nở nụ cười rồi trả lời: “Không có gì, lúc trước người đồng nghiệp kia của tôi có để lại vài món đồ ở đây.”
Người phụ nữ gật gật đầu.
Tào Yến đột nhiên hỏi: “Lúc trước chị nói chị có người đồng hương lái xe vận chuyển hàng hóa mà phải không, đi chưa vậy?”
“Vẫn chưa đâu.” Người phụ nữ lắc tay, “Sáng hôm nay anh ta mới nói với tôi muốn cùng các anh em ăn một chầu, gần tối nay mới đi.”
Tào Yến nói: “Đúng lúc em cũng muốn đi gặp bạn, ngồi xe của bạn chị khá tiện, tiền xe so với xe khách rẻ hơn nhiều, chị nói giúp em một tiếng nhé.”
Người phụ nữ kinh ngạc nói: “Bạn trên mạng hả?”
Tào Yến tạm dừng vài giây mới gật đầu.
Người phụ nữ thấy thế, suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ: “Con gái đi gặp bạn trên mạng không tốt lắm đâu, không an toàn, cô coi đó, trên tin tức viết rất nhiều chuyện không hay……”
Người phụ nữ nói đến vế sau thì ngừng lại.
Ngẫm lại thì Tào Yến làm việc ở chỗ nào, sức lực lại lớn như vậy, chẳng lẽ không địch lại những người đàn ông bình thường được sao, có lẽ chị ta lo lắng hơi thừa.
Người phụ nữ sửa lại cách nói: “Đợi lát nữa quay về tôi hỏi anh ta một chút rồi báo lại cho cô.”
Tào Yến thả lỏng chút sức lực trên tay, “Được, cảm ơn chị.”
“Cảm ơn gì chứ, chỉ là đi nhờ xe thôi mà, cũng không cản trở công việc, hôm nay cô nhớ tới nhà tôi ăn cơm chiều đó, bây giờ tôi đi mua thịt đây.”
……!
Sau khi trở về cục, Lý Thần ngay lập tức đưa túi vật chứng cho người khác mang đi xét nghiệm.
Việc này cần có thời gian mới ra được kết quả, chuyện mà bọn họ cần làm bây giờ chính là dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi và lời lời cùng với một ít thông tin của Phùng Oánh phán đoán.
“Trên báo cáo nghiệm thi nói không có dấu hiệu bị xâm phạm, mà là bị người khác nhét đồ vật vào bên trong.” Lúc Nhậm Lộ Lộ nói câu này, nét mặt không được tốt cho lắm, “Chi tiết này lúc trước chúng ta có chú ý qua.”
Giang Bạn đột nhiên gọi tất cả bọn họ đến phòng họp.
Anh chiếu ảnh chụp lên màn hình, “Đây là thuốc được tìm thấy trong nhà của Tào Yến.”
Trong bức ảnh, những thứ đó nằm ở trong góc, còn bị che lại, nếu không chú ý thì căn bản nhìn không ra, cho nên Lý Thần và Nhậm Lộ Lộ mới không phát hiện.
Nhậm Lộ Lộ đột nhiên nói: “Đây là…!thuốc trị HIV phải không?”
Bởi vì trong lời khai của Chu Tiên Minh có nói đến chuyện này, sau đó cô có chú ý đến các tình huống liên quan đến HIV, bao gồm một số loại thuốc có thể ngăn chặn và ức chế loại bệnh này.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều chú ý tới mình, Nhậm Lộ Lộ nói: “Tôi cũng vừa mới tra ra được thôi, nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là loại thuốc có khả năng ngăn chặn HIV trong một khoảng thời gian nhất định.”
Chu Tiên Minh căn bản là không ý thức được mình bị lây bệnh, chờ đến lúc anh ta phát hiện ra thì đã bị nhiễm, cả thế giới như sụp đổ.
Sau khi anh ta trả thù Phùng Oánh xong mới trở nên bình tĩnh, bắt đầu uống thuốc khống chế bệnh.
Đương nhiên cứ giấu diếm một căn bệnh như vậy ở trong lòng, cho dù trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chết nhưng trong lòng cũng sẽ trở nên u ám, cuối cùng lại bị tiết lộ ra bên ngoài, xung quanh cũng không có người nào muốn chăm sóc anh ta.
Lưu Hà Dương nói: “Còn có loại thuốc này sao? Tôi mới biết đó.”
Nếu không phải Nhậm Lộ Lộ nói, anh thậm chí còn không biết có loại thuốc này.
Nhậm Lộ Lộ lập tức nói: “Loại thuốc khống chế bệnh này ở trong nước không được phổ biến, phần lớn mọi người đều không biết, chỉ có những khu vực được chỉ định đặc biệt mới có, trung tâm kiểm soát dịch bệnh và bệnh viện truyền nhiễm cũng chưa chắc có loại thuốc này.”
Lưu Hà Dương nói: “Nếu như vậy thì hẳn là sẽ có bản ghi chép người mua.”
Tào Yến mua loại thuốc này có thể có nguyên nhân gì đó, chắc chắn là sợ mình bị nhiễm HIV, nguyên nhân đương nhiên là Phùng Oánh mắc bệnh HIV.
Giang Bạn nhanh chóng quyết định liên hệ với các trung tâm kiểm soát dịch bệnh ở Đế Đô.
Các trung tâm kiểm soát dịch bệnh và bệnh viện truyền nhiễm ở quận Giang Hải đều nhanh chóng phản hồi lại, không có ai tên Tào Yến từng mua loại thuốc này, hơn nữa lần gần nhất người này mua thuốc là ba tháng trước.
Cũng may, vào buổi chiều, một trung tâm kiểm soát dịch bệnh ở Thành Sơn có tin tức.
Dựa vào hồ sơ phía bên họ, Tào Yến mua thuốc ngừa HIV vào ngày sáu tháng tám, hơn nữa người phụ trách bị cô ta hỏi rất nhiều vấn đề cho nên vẫn còn nhớ rất rõ.
Đám người Lưu Hà Dương lập tức đi qua bên kia tiến hành lấy lời khai.
Sau đó nhận được một tin tức làm cho bọn họ kinh ngạc.
Y tá nhớ lại một chút tình hình lúc đó, “Bởi vì số người mua loại thuốc đó một năm cũng không nhiều, trên cơ bản là trong nước cũng không biết có loại thuốc có thể ngăn ngừa HIV, thật ra chúng tôi cũng đã từng tổ chức các hoạt động phổ cập khoa học nhưng không có hiệu quả gì.”
“Lúc Tào Yến đến có nói gì không?”
Y tá nói: “Lúc đó cô ấy hình như rất hoảng loạn, cái này từ camera theo dõi hẳn là có thể nhìn ra được.
Tôi có an ủi cô ấy sau đó dò hỏi một chút tình huống cụ thể, dù sao thì chúng tôi không thể tùy tiện bán thuốc cho người khác, mỗi loại thuốc đều có định mức riêng.”
“Cô ấy nói với tôi cô ấy bị một người nhiễm HIV cưỡng bức, hỏi tôi có phải nhất định sẽ bị nhiễm HIV không, lúc trước cô ấy xem tin tức thấy có sinh viên uống thuốc ngừa HIV nên không sao, hỏi cô ấy có thể ngừa được không.”
Dựa theo lời nói của cô y tá, trong camera giám sát cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng kia.
Tào Yến gần như là lao vào trong trung tâm, còn có thể nhìn thấy cô ấy cuống cuồng đến mức thiếu chút nữa đi nhầm đường, ở trước mặt y tá cũng vô cùng kích động.
“Tôi nói chỉ cần trong thời gian nhất định thì khả năng không bị nhiễm bệnh là rất lớn.
Chẳng hạn như trong vòng một đến hai giờ thì khả năng ngăn chặn bệnh cao tới 95%, còn sau 72 tiếng đồng hồ thì cơ bản không có khả năng.”
Y tá nói: “Cô ấy nói với tôi thời gian từ lúc bị cưỡng bức tới giờ đã qua sáu giờ đồng hồ, thời gian này vẫn không sao, sau một số bước kiểm tra thì cô ấy nhận thuốc rồi rời khỏi.”
Bọn họ nghe xong đều cảm thấy đáng sợ.
Nhậm Lộ Lộ trước khi chú ý chuyện này hoàn toàn không biết có loại thuốc ngăn ngừa HIV, nghe y tá giải thích xong, chỉ cảm thấy tại sao chuyện này một chút cũng không có ai biết hết vậy.
Nếu sớm có người biết tới thì người ta đâu cần phải chờ chết.
Thậm chí hiện nay trong nước loại thuốc này chỉ cung cấp cho một số cá nhân đặc thù như thai phụ, bác sĩ và cảnh sát bọn họ, còn người thường muốn mua thì vô cùng phiền phức.
Tào Yến trải qua một phen kiểm tra mới được nhận thuốc.
Bệnh viện bình thường sẽ không có loại thuốc này.
Lưu Hà Dương đột nhiên phản ứng: “Vậy Tào Yến nói với chúng ta Phùng Oánh giới thiệu cô ta cho người đàn ông kia vào ngày bảy tháng tám, thật ra là Phùng Oánh đã giới thiệu thành công?”
Căn cứ theo lời của Chu Tiên Minh, Phùng Oánh là bị người đàn ông kia lây bệnh, người đàn ông đó có bệnh, cưỡng bức Tào Yến, cho nên Tào Yến cũng có tỷ lệ bị nhiễm bệnh.
Cho nên mới đến mua thuốc ngừa bệnh.
“Vậy thì động cơ của cô ta rất đầy đủ!” Lưu Hà Dương lẩm bẩm nói: “Chúng ta hãy nhanh chóng tới chỗ của Tào Yến, tuy rằng đội trưởng đã cử người quan sát cô ta nhưng tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bị Phùng Oánh hại bị cưỡng bức không nói, còn có khả năng bị lây nhiễm HIV, quả thực có khả năng ra tay rất lớn.
Nhậm Lộ Lộ nói: “Con dao mà đội trưởng muốn kiểm tra vẫn còn phải chờ kết quả kiểm nghiệm.”
Nếu trên mặt dao có ADN hoặc biểu bì của Phùng Oánh, đó chính là chứng cứ vô cùng xác thực, có thể trực tiếp tiến hành bắt giữ.
Hiện tại đối với việc này chỉ có thể mang cô ta về thẩm vấn.
……!
Đã bốn giờ chiều.
Tào Yến sắp xếp vài món quần áo, cũng lấy số tiền được giấu dưới gối ra cho vào túi, ngồi chờ người phụ nữ phản hồi.
Lúc năm giờ, người phụ nữ đẩy cửa ra, “Tào Yến, anh ta nói với tôi đã đến rồi, đang ở bên ngoài, phiền cô đi ra đường cái nhé, xe tải không đi vào được.”
Tào Yến lập tức đứng lên, “Được.”
Cô xách theo cái túi kia, căng phồng, thoạt nhìn như đựng rất nhiều đồ, cầm trong tay của cô lại dường như không có trọng lượng gì, nhẹ nhàng khéo léo xách đi.
Ra khỏi nhà trọ cách đó không xa chính là đường cái, bởi vì hoàn cảnh không tốt nên tiền thuê nhà ở đây mới đặc biệt rẻ, nếu không với tấc đất tấc vàng ở Đế Đô làm sao bọn họ có thể ở lại.
Hiện tại Tào Yến lại cảm thấy may mắn khi mình ở một nơi như vậy.
Vài người cảnh sát đang ở trong xe quan sát động tĩnh bên này, vừa thấy người mang theo túi, nhìn dáng vẻ này không cần suy nghĩ nhiều thì biết ngay đang muốn bỏ trốn.
Bọn họ đã từng gặp qua nhiều trường hợp như vậy rồi, đủ các loại mánh khóe trốn chạy, cách này của Tào Yến vẫn còn rất bình thường.
“Mau đứng lên, Tào Yến muốn bỏ chạy!”
“Cô ta cũng thật là, bỏ chạy ở thời điểm này chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, đây không phải công khai nói cho người ta cô ta là hung thủ sao?”
Bọn họ mở cửa xuống xe đi theo sau Tào Yến, nhìn thấy cô xách túi đi tới một chiếc xe tải đang đậu gần đó.
Tào Yến sau khi nhìn thấy tài xế xe tải thì nhẹ nhàng thở ra.
Tài xế xe tải hỏi: “Cô là Tào Yến phải không?”
“Đúng, là tôi.” Tào Yến trả lời, sau đó hỏi: “Sư phụ, bây giờ đi ngay chưa? Hay là muốn chờ một lát?”
“Chỉ chờ cô thôi đó, bây giờ đi luôn!”
Nghe thấy thế, trên mặt Tào Yến lộ vẻ vui sướng, đem túi bỏ vào ghế phụ, đang muốn bước lên xe đột nhiên nghe được phía sau có người hô: “Tào Yến!”
Chân của cô lập tức giẫm vào khoảng không, muốn chạy qua hướng khác nhưng cuối cùng vẫn quay sang nói với tài xế: “Bác tài, đi thôi.”
Tài xế thấy cảnh sát ở kêu tên cô thì biết chắc chắn có chuyện, nói không chừng đã làm chuyện gì phạm pháp, nào dám lái xe, sợ mình bị liên lụy, “Từ từ đã.”
Vừa mới nói xong thì cảnh sát đã đi đến bên cạnh, “Tào Yến, cô muốn đi đâu?”
Tào Yến bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi gặp bạn, các vị cảnh sát, những gì nên nói không phải tôi đã nói hết rồi sao? Các người sẽ không phải là ngăn không cho tôi đi gặp bạn bè chứ?”
Một vị cảnh sát cười cười, “Tào Yến, phiền cô theo chúng tôi đi một chuyến.”
Tào Yến tâm như tro tàn, cuối cùng vẫn là theo bọn họ rời đi.
Tài xế xe tải trong miệng còn đang ngậm thuốc lá, bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, phun ra khói, quyết định về sau không bao giờ chở người bậy bạ nữa.
Có khi lần sau lại đưa tới một người bị cảnh sát bắt cũng không chừng..