Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 69: Kết Thúc
“Ọc ọc”, Tiên Dung bị hắn dí đầu xuống nước. Mùi nước hôi thối cùng làn nước đen đục nhanh chóng “tìm đường” từ miệng và mũi chui vào. Lúc này cô cũng đã uống no thứ nước ” tinh khiết” của hắn nhưng hắn nào buông tha, cứ muốn cô uống thêm. Thấy thân thể cô cũng dần yếu, hắn liền kéo cô lên. Tiên Dung ho sặc sụa, thở vội lấy không khí thân yêu:
– Thế nào? Vui chứ?_ Hắn lấy khăn lau tay. Tiên Dung nhìn hắn lắc đầu.
– Không vui sao? Haizz, chắc do uống ít quá, thế bây giờ ta cho uống thêm nhé._ lần này không phải hắn ra tay mà là đàn em của hắn. Tên này còn “đô” hơn cả Cao Vinh. Hắn lắm chặt lấy tóc cô khiến đầu óc cô vô cùng đau nhức. Cơn đau đầu chưa dừng lại thì cô lại tiếp tục “uống nước”, thứ nước này không những khủng khiếp mà còn vô cùng kinh khủng. Đang lúc “trò chơi” của Cao Vinh lên mức cao trào thì
” RẦM”. Cánh cửa bị đạp đổ không thương tiếc ( T/g cứu em!!!) , tên đàn em cũng vội vàng kéo Tiên Dung lên còn Cao Vinh thì tắt ngúm nụ cười quay ra nhìn “thủ phạm”:
– TÊN NÀO DÁM PHÁ TRÒ VUI CỦA TAO”_ Cao Vinh giận dữ nhưng “thủ phạm” vẫn chẳng mảy may lên tiếng. Thấy tên này “bơ” mình, Cao Vinh liền đến gần nhìn cho thật kĩ.
-Aido, chẳng phải là TFBoys- Vương Tuấn Khải hay sao? Sao “anh rể” biết chỗ này hay quá vậy?_ Vừa nghe thấy cái tên ” Tuấn Khải”, Tiên DUng bừng tỉnh rồi hàng vạn câu hỏi cứ luẩn quẩn xung quanh cô: “Tại sao Tuấn khải lại ở đây? Tại sao anh ấy tìm được nơi này?”…
– MAU THẢ TIÊN DUNG RA._ Tuấn Khải gằn lên từng từ.
– Anh rể, có cần phải hung dữ vậy không? Với lại chuyện này không liên quan đến anh, anh mau đi đi._ Cao Vinh lại gần vuốt ve khuôn mặt của Tuấn Khải. Hắn đang định tiến lại chỗ Tiên Dung thì bị anh kéo lại đấm cho một quả thật đau vào mặt.
– Tao nói mà mày không thèm nghe à? Cái đồ bê đê. Tiên Dung đắc tội gì với mày mà mày phải hành hạ cô ấy?_ Mỗi câu nói của anh là một quả đấm giáng vào mặt Cao Vinh. Dường như mọi sự tức giận đều đổ dồn lên khuôn mặt hắn.
” Pằng”_ Tiếng súng chói tai vang lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nới phát ra âm thanh… Đó là nơi Tiên Dung đang bị trói.
– Tiên Dung…_ Tuấn Khải muốn hỏi rằng cô có sao không nhưng bị tên đàn em chặn hòng:
– Mày mau thả đại ca của tao ra, không thì tao bắn nát sọ con nhỏ này_ Hắn vừa nói vừa dí súng vào đầu Tiên Dung..
-.._ Tuấn Khải nhìn hắn bằng ánh mắt giạn dữ rồi hất mạnh tên Cao Vinh. Anh định chạy đến chỗ Tiên Dung thì tên đàn em lại tiếp tục lên tiếng:
– Mày đứng yên đấy, ĐỨNG YÊN._ Tuấn Khải bất lực nhìn Tiên Dung.
– Thôi, để anh rể tao đến vói nó, chắc tìm cả tối, giờ nhớ nhau lắm._ Cao vinh nháy mắt. Nghe xong câu nói của Cao Vinh, Tuấn Khải vội chạy đến bên Tiên Dung:
– Em không sao chứ?_ Anh nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ..
– Không sao? Tại sao anh lại ở đây, sao tìm được…
– Thôi qua cảnh sướt mướt này đi. Vừa nãy em định cho cô ta chơi một mình nhưng giờ có anh rể tới thì em để cả hai chơi với nhau._ Nói đến hắn cười một cách man rợ …
*** Tại kí túc xá***
– Alo giám đốc ạ, có chuyện gì mà anh gọi vào đêm khuya thế này?_ Văn Chính lễ phép.
-…
– À, vâng vâng. Em biết rồi, em sẽ nói lại với bọn họ, vâng chào anh, chúc anh đêm ngủ ngon._ Sau khi cúp điện thoại anh liền quay ra hỏi Vương Nguyên:
– Thế Tuấn Khải với Thiên Tỉ đâu? Ấy lại cả Tiên Dung nữa?
– Em có biết đâu, từ tối tới giờ em ở nhà mà._ Vương nguyên lại cắm cúi vào điện thoại. Thấy thế, Văn Chính liền rút điện thoại ra gọi 3 người nhưng chẳng ai bắt máy.
– Ây, may mà anh gắn định vị vào xe chúng nó, nếu không cũng chẳng biết bọn nó ở đâu._ Nói xong Văn Chính liền vào chỗ định vị xem 3 người họ.
– Mọi người nhìn này._ Văn Chính giơ điện thoại ra cho Tân Vũ và Vương Nguyên nhìn.
– Sao ạ.
– Thiên Tỉ nó đến giữa thành phố làm gì không biết, chỗ đó dễ lộ lắm. Ấy còn Tuấn Khải nữa, sao lại đến khu đất hoang này…_ Ba người họ thấy có gì đó là lạ. Chợt:
– Không phải là Tuấn Khải bị bắt cóc nên Thiên Tỉ đi tìm chứ?_ Vương Nguyên mở to mắt.
– Thế sao không báo với chúng ta. Hay bây giờ chúng ta đi đón Thiên Tỉ rồi đến khu đất trống xem sao?_ Nói xong ba người họ cùng nhau mặc quần áo rồi lên đường. Họ chạy ra ngoài thì xe Tú Ly tới gần đó:
– Sao trông mặt họ nghiêm trọng vậy, hành động cũng vội vàng nữa._ Tú Ly nhìn ba người họ nhanh chóng rời đi nên cũng bảo Uy Phong chạy xe theo. Đi được một đoạn cô thấy Thiên Tỉ lên xe, thêm đoạn nữa.. hình như họ đang ra khỏi thành phố… đến ngoại thành…
*******************
Hắn nháy mắt với đàn em rồi bọn chúng nhận lệnh trói tay chân Tuấn Khải đặt anh đứng đối diện cô.
– Rốt cuộc mày muốn giở trò gì?_ Tuấn Khải nhìn hắn 1 cách hung tàn.
– Em nào dám, chỉ muốn hai người vui vẻ thôi. Mà Mạc Tiên Dung, có phải mày rất yêu Tuấn Khải không? Thế hôm nay tao sẽ khiến người mày yêu phải chịu đau khổ trước mặt mày._ Nói xong hắn tự tay cầm lấy khúc gỗ bên cạnh đập thẳng vào người Tuấn Khải
– Đừng, đừng mà, ta xin ngươi…_ Tiên Dung hét trong nước mắt.
– Mày đang khích lệ tao đấy, cảm ơn lời khích lệ của mày._ Nói xong hắn lại đánh một phát vào cánh tay anh.
– Ta mới là ngươi gây thù với ngươi, có gì thì đánh ta, đừng đánh anh ấy._ Tiên DUng hét ngày một lớn.
– Làm sao đây, người yêu anh cứ cổ vũ em kìa. Xem ra…_ hắn giơ cây gậy lên định đập vào đầu anh thì…
” Rầm”_ Cánh của lại bị đập tung ra không thương tiếc. Và lần này là 4 con người xuất hiện.
– Cao Vinh, ngươi điên rồi._ Vương Nguyên hét lớn.
– Anh nhớ tên em sao. Vậy thì tốt quá rồi. Em càng vui._ Hắn cười lướn rồi định cầm gậy đánh Tuấn Khải.
– KHÔNG ĐƯỢC._ Tú Ly từ đâu chạy vào ôm lấy đầu Tuấn Khải. Cô bị đập vào lưng nhưng không nặng lắm. Tiên Dung thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt.
– Con nhỏ này, mày ở đâu chui ra đấy, BIẾN NGAY_ Hắn quát lớn.
– Ngưoi không được đánh Tuấn Khải._ Tú LY gằn lên từng từ.
– Mày…_ Hắn cầm khúc gỗ lên giáng một đòn chí mạng nhưng lần này không vào đầu cô hay đầu Tuấn Khải mà vào đầu Uy Phong. Anh ôm chặt lấy cô, cô từ từ mở mắt thì thấy máu đang chảy trên đầu anh. Thân thể anh đang từ từ ngã xuống với vũng máu đỏ tươi:
– UY PHONG._ Cô hét lên trong đau đớn, chưa bao giờ cô thấy đau như lúc này. Phải, cũng chính lúc này cô nhận ra là mình yêu Uy Phong, thực sự rất yêu. Cô ôm chặt lấy thân anh rồi thều thào từng câu:
– uy Phong, cố lên, sẽ qua thôi._ Thấy thế Vương Nguyên liền gọi điện cho xe cứu thương. Còn Tân Vũ, Thiên Tỉ, Văn Chính thì xông lên đánh chúng. Bọn người của Cao Vinh đều thuộc dạng bê đê, nên thể lực rất kém, không bao lâu thì bị bọn họ đánh gục. Văn Chính nhanh chóng tới trói bọn chúng rồi báo công an, Thiên Tỉ cởi trói cho Tiên Dung, Vương Nguyên đỡ Tuấn Khải rồi tất cả ra xem tình hình của Uy Phong. Tân Vũ thấy Uy Phong không ổn liền cõng anh lên xe ô tô rồi trở đi. Chỉ để lại Vương Nguyên và Văn Chính trông chừng lũ người kia…
*** Tại bệnh viện Bắc Kinh***
Tất cả mọi người đều đang nín thở đợi thông tin của Uy Phong trước phòng phẫu thuật, chỉ riêng Tuấn Khải là phải đi kiểm trả sức khẻ, nhưng cũng may là không ảnh hưởng nhiều. Sau khi kiểm tra xong anh nhanh chóng đến chỗ Tú Ly để an ủi. Tú Ly lúc này đang rất hoảng loạn, người cô run cầm cập, đôi mắt nhìn vào cánh cửa phòng phẩu thuật nhưng tâm hồn thì đang lo lắng vô cùng. Bỗng một cánh tay ôm bao trọn lấy bờ vai của cô_ Là Tuấn Khải. Anh ôm cô là để giúp cô quên hết lo sợ trong lòng. Cũng cảm nhận thấy hơi ấm quen thuộc cô liền bật khóc dữ dội, chưa bao giờ cô khóc như thế:
– Ngoan, Uy Phong sẽ không sao đâu._ tiên Dung nhìn thấy hai người như thế cũng có chút nhoi nhói nhưng cô biết anh làm thế là để anủi Tú Ly chứ không hề có tình ý, cô tin ở anh.
Đèn phòng phẫu thuật tắt, Tú Ly bật dậy nhìn bác sĩ:
– Ca phẫu thuật thành công, không có gì đáng lo ngại nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi tình hình._ Bác sĩ vừa đi là lúc Tú Ly gục xuống, ngất lịm đi.
*** Sáng Hôm sau***
– UY PHONG, UY PHONG. KHÔNGGGGGGGGGGGG_ Tú Ly giật mình tỉnh giấc sau khi gặp ác mộng. Tiên Dung cũng vì thế mà giật mình.
– Tú Ly, chị có sao không?_ Cô ân cần hỏi thăm.
– Uy Phong đâu rồi? Anh ấy đang ở đâu?_ Tú LY nắm chặt tay Tiên Dung.
– Anh ấy ở phòng bên cạnh, để em đưa chị đi._ Tiên Dung đỡ lấy Tú Ly dìu sang phòng bên cạnh. Thấy Uy Phong nằm đó, cô rất đau lòng, vội vàng chạy đến nắm tay anh. Miệng không ngừng nói một câu:
– Uy Phong, anh nhất định phải tỉnh lại…
-Để cô ấy yên tĩnh đi. _ Tuấn Khải đi từ bên ngoài vào ôm vai cô.
– Ừ._ Cô nhìn Tú Ly rồi đi về với Tuấn Khải. Hiện giờ hai người đang trên đường tới đồn công an để lấy lời khai. Báo trí lúc này cũng viết rất nhiều tin về vụ việc hôm qua, đặc biệt là hành động quan tâm của anh đối với cô từ lúc ra khỏi bệnh viện đến lúc vào đồn công an. Công ty biết truyện nhưng vẫn không hỏi họ vì biết họ đang rất mệt mỏi. TF cho bọn họ một tuấn để nghỉ ngơi nhưng cái tuần nghỉ ngơi ấy vô cùng áp lực vì phải chờ đợi Uy Phong tỉnh lại.
– Uy Phong, lúc anh ngã xuống cũng chính là lúc em nhận ra mình yêu anh, yêu rất nhiều. Em không muốn mất anh đâu Uy PHong, em yêu anh._ Cô cúi đầu xuống che đi những giọt nước mắt, cánh tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh. Bỗng lòng bàn tay có có gì đó giật giật. Vội ngẩng đầu lên cô nhìn thấy đôi mắt anh dần mở ra. Phải, là anh đã tỉnh. Uy Phong đã tỉnh lại…
– BÁC SĨ, BÁC SĨ. _ Cô vội kêu lên trong vui mừng. Sau khi kiểm tra xong bác sĩ chào hỏi cô cẩn thận rồi đi ra ngoài.
– Vừa nãy tôi nghe thấy cô nói cái gì đấy anh anh, em em._ Uy Phong nheo mắt nhìn cô.
– Làm gì có…_ Côgiật mình.
– Thực ra tôi bất tỉnh nhưng vẫn nghe thấy mọi điều cô nói. Thực sự rất cảm ơn cô._ Anh nhổm dậy cúi đầu nhìn cô.
– Ấy đừng, tôi phải cảm ơn anh, nếu không thì tôi chẳng ngồi ở đây rồi._ Cô cười.
– Cô chủ…
– Đừng gọi tôi là cô chủ nữa… Gọi tôi là Tú Ly đi. Uy Phong, anh từng tỏ tình với tôi mà. Bây giờ tôi trả lời cô được không ?_ Cô e thẹn nhìn anh.
– Được, được chứ._ Anh vui mừng nhìn cô.
– Tôi cũng thích anh, có lẽ là từ lâu rồi._ Sau khi nghe cô nói lời này anh liền cẩm lấy bàn tay cô rồi thủ thỉ vào tai.
– Anh biết rồi, chỉ là tự em phủ nhận thôi. Hai người nhìn nhau say đắm rồi khẽ trao cho nhau một nụ hôn…
sau khi nghe tin Uy Phong tỉnh dậy, mọi người trong kí túc xá đều đến thăm anh. Trong lúc mọi người nói chuyện Tú LY liền gọi riêng Tuấn Khải ra. Tiên Dung nhìn vậy cũng có gì đó ghen ghen.
– Tuấn Khải, em nhận ra là bản thân mình thích Uy Phong.
– Ừ, vậy anh phải nói gì nhỉ ? Chúc em hạnh phúc nhé._ Tuấn Khải xoa đầu cô.
– Em xin lỗi vì những việc làm trước kia. Em đã mù quáng mà làm anh và Tiên Dung xa nhau… Bây giờ nhìn lại em rất hồi hận, em… em thành thật xin lỗi. Anh và Tiên Dung sau này nhớ hạnh phúc nhé._ Tú Ly cúi đầu, khẽ rơi một giọt nước mắt.
– Không sao đâu, ai chẳng có lỗi lầm chứ. Mà này, khi nào có thiệp thì nhớ đưa anh đầu tiên nhé !_ Tuấn Khải cười.
– Được rồi, anh cũng phải như thế đấy._ hai ngươi đưa tay ra móc giao hẹn. Trở lại phòng bệnh Tú Ly và Tuấn Khải vui vẻ lạ thường khiến Tiên Dung càng khó chịu hơn. Cô không ngừng suy nghĩ là Tú Ly với Tuấn Khải có chuyện gì mà vui đến thế. Cô xin phép mọi người rồi ra về trước, bởi vì cô không muốn nhìn thấy anh vui vẻ cùng Tú Ly. Thấy cô đi ra ngoài anh liền chạy theo sau xem cô đi đâu. Không ngoài dự đoán của anh… Cô về nhà.
Vừa về tới nhà cô đã định khép chặt cửa nhưng bị anh lấy chân chặn lại :
– Tuấn Khải ?_ Cô hơi giật mình.
– Ừ, làm sao ?_ Tuấn Khải mặt vênh lên.
– Sao anh lại ở đây ? Em tưởng anh ở..
– Bệnh viện? Người yêu anh tự dưng bỏ đi như thế khiến anh lo. Lỡ ai lại bắt em đi thì sao?_ Tuấn Khải véo má cô.
– Anh với..
– Tú Ly?
– Sao anh cứ chặn họng em thế._ Tiên Dung bực mình.
– Tú Ly gọi anh ra để xin lỗi vì những gì cô ấy làm trước kia, còn nữa cô ấy thừa nhận là thích Uy Phong, còn nữa, cô ấy chúc anh với em hạnh phúc. Hết._ Tuấn Khải nói một thôi một hồi chẳng để Tiên Dung Dung nói câu nào.
– Vậy à… Thế mà em tưởng…_ Tiên Dung cười tủm.
– Tưởng sao?_ Anh kề sát mặt cô khiến cô vô cùng bối rối.
– Không có gì…Mà tuần sau họp báo đấy._ Cô đánh trống lảng.
– Ừ, anh định sẽ công khai._ Anh nắm lấy tay cô.
– Công khai? Anh có bị làm sao không đấy? Nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh._ Tiên Dung nhăn mặt.
– Anh không muốn em chịu thiệt thòi._ Anh ôm lấy vai cô.
– Em không quan tâm cái đó đâu. Anh lo sự nghiệp của anh đi. mà công khai rồi nhỡ các cỏ không đồng ý sẽ tẩy chay anh thì sao ?_ Cô nhìn anh.
– Đâu có sao ? Anh cũng 26 rồi, phải tính đến chuyện vợ con chứ, chẳng lẽ cứ mãi hát hò à ? Thế đến lúc không còn hát được mới đi kiếm vợ thì anh ế mất._ Anh chu mỏ nhìn cô.
– Nhưng..
– Không nhưng nhịn gì cả. Anh đã quyết rồi. Thôi anh lên nhà đây._ Tuấn Khải đứng dậy mặc kệ cô ngồi đó.
*** Ngày họp báo***
– Xin chào mọi người tôi là TFBoys-Vương Tuấn Khải._ Tuấn Khải cúi đầu thật sau như mọi khi xuất hiện.
– Hôm nay chúng tôi mở cuộc họp báo này là để nói rõ về vấn đề mà một tuần qua khiến các nhà báo tò mò._ Anh giám đốc đứng lên phát biểu.
– Cô Mạc Tiên Dung đâu rồi ạ ?_Một phóng viên nữ đứng lên hỏi.
– Do cô ấy chua được khoẻ nên không tới._ Tuấn Khải trả lời
– Cho hỏi Tuấn Khải và cô Mạc Tiên Dung thực sự có quan hệ gì ?_ Một phóng viên đứng lên hỏi.
-Tôi rất muốn nói với mọi người một điều, đã từ lâu tôi và Tiên Dung hẹn hò với nhau nhưng chưa có cơ hội để công khai với mọi người, thực sự xin lỗi mọi người và Tứ Diệp Thảo._ Tuấn Khải cúi đầu. Giám đốc nghe xong câu trả lời của anh cũng giật mình, quay ra nhìn anh bằng ánh mắt tức giận.
– Vậy hai người bắt đầu từ bao giờ ?
– trước khi cô ấy làm quản lí của tôi.
– Vậy việc cô ấy làm quản lí cho anh là có mục đích ?
– Có thể là vậy.
– Vậy làm sao hai người gặp được nhau ?
– Cái này thì tôi không nói được không ?_ Anh hỏi lại phóng viên.
– Tôi nghĩ buổi họp báo nên kết thúc ở đây._ Giám đốc đột nhiên đứng dậy cầm mic nói.
– Chúng tôi còn rất nhiều điều muốn nói._ Một nữ phóng viên nữa đứng lên.
– Nhưng vì thời gian nên chúng tôi phải dừng lại tại đây._ Giám đốc đứng dậy nói rồi quay đi. Ở phòng chờ anh vô cùng tức giận :
– Vương Tuấn Khải, cậu nghĩ bao nhiêu năm nay tôi giúp cậu chỉ để cậu báo ơn kiểu này hay sao ?
– Giám đốc, dù gì em cũng 26 rồi, cũng đến lúc nghĩ đến tình yêu chứ ?_ Tuấn Khải hơi nhăn mày.
– Tình yêu cái gì ? đã làm ca sĩ thì một đời phải gắn bó với hát. Nếu dính vào tình yêu thì không còn gì cho sự nghiệp.
– Dù giám đốc nói nói thế nào thì em cũng phải bảo vệ người em yêu, em sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi._ Tuấn Khải quay đầu bỏ đi.
Về đến nhà anh liền up Weibo: ” Chắc hẳn mọi người đã xem buổi họp báo? Và những gì cần nói tôi đã nói hết. Mong mọi người hiểu » Phía dưới là hàng ngàn bình luận, cô nín thở mở ra xem từng cái, từng cái một:
– Tưởng ai chứ là Tiên Dung thì ổn rồi.
– Cô ấy xinh đẹp, hát hay, nhảy giỏi. Hợp với Đại Ca quá rồi.
– Cô quản lí dũng cảm, chúng tôi gửi gắm Khải của chúng tôi cho cô. Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt nhé !!
Nước mắt của cô khẽ rơi xuống khi thấy những phản hồi tích cực từ Tứ Diệp Thảo, họ không ghét cô mà ngược lại họ rất yêu quý cô, còn monng muốn cô chăm sóc tốt cho Tiểu Khải của họ. Thực sự mọi việc còn hoàn hảo hơn những gì cô mong đợi. Cô không nghĩ là cô sẽ có ngày hôm nay, có sự ủng hộ nhiệt tình từ Tứ Diệp Thảo. Vì những lời phản hồi ấy, cô chắc chắn sẽ làm tốt những gì họ giao.
Bây giờ Tuấn Khải và Tiên Dung không phải lo lắng khi đi trên đường, họ đã có thể cùng nhau nắm đi trên đường, cùng nhau mặc đồ đôi, cùng nhau up hình mới khoe người yêu trênWeibo mà không cần lo nghĩ như trước… Thực sự đây là cuộc sống cả hai mong đợi từ lâu, nó rất thoải mái và hạnh phúc.
Tuổi thanh xuân của cô trải qua với những bài hát sôi động trẻ trung của TFBoys,giờ đây tuổi đời của cô lại gắn liền với người con trai tên Vương Tuấn Khải- Người cô đã yêu thầm đến 11 năm…
The End
********************************************************
Cuối cùng thì Wang Jun Kai cũng kết thúc. Mình muốn mượn truyện này để giới thiệu truyện mới về Thiên Tỉ có tên là: ” bạn thân!! Tôi thích cậu” TRuyện này sẽ được viết bắt đầu từ tuần sau và lịch là 5 ngày ra một lần. Truyện này mình sẽ chỉ đăng trên wattpad Mong mọi người ủng hộ. À còn nữa, có ai muốn mình viết ngoại truyện không ạ?