Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương Chuơng 68: Đau Khổ 1
Sáng hôm sau, trong kí túc xá TFBoys có một vụ cãi nhau phải nói là vô cùng nghiêm trọng:
– Mạc Tiên Dung, em ở nhà cho anh. Mới ốm dậy đã đòi đi đâu._ Tuấn Khải một tay vịn cửa, một tay dí đầu Tiên Dung vào trong.
– Đúng rồi Tiên Dung, cậu ở nhà đi. Mới ốm dậy mà._ VƯơng Nguyên đứng ngoài nhìn cái gọi là “tình cảnh la liệt”
– Huhu, ở nhà một ngày đủ biến em thành đứa tự kỉ rồi. Đại ca coi như em cầu xin anh, cho em đi cùng được không? ở nhà thực sự rất chán._ Tiên Dung ôm chân Tuấn Khải.
– Đúng rồi đấy Tuấn Khải, anh để Tiên Dung ở nhà một mình thế cũng không được._ Vương Nguyên lại một lần nữa chen cái miệng vào.
– Tóm lại cậu/ em đứng phe ai?_ Cả hai cùng quay ra hỏi Vương Nguyên.
– Em là con người hoà bình, vì không muốn chiến tranh xảy ra nên em sẽ ở cả hai phe._ Vương Nguyên vỗ ngực nói lớn.
– Thế thì biến đi._ Cả hai lại tiếp tục đồng thanh.
– Có cần phải quá đáng thế không?_ Vương Nguyên bực mình đi ra ngoài cùng Thiên Tỉ.
– Đại ca, em cầu xin anh hãy cho em đi đi. Hic hic._ Tiên Dung vẫn ôm chặt chân Tuấn Khải.
– Thôi…_ Tuấn Khải chưa nói hết câu thì Thiên Tỉ chạy vảo.
– Hai người có nhanh lên không? Muộn giờ tới nơi rồi. Còn Tiên Dung ấy hả, anh cứ cho đi đi, đằng nào chỗ quảng cáo cũng gần bệnh viên, có gì bất chắc thì cứ cho vào đấy._ Thiên Tỉ khoanh tay nhìn hai người.
– Thôi được._ Tuấn Khải gật đầu với Tiên Dung.
– Cảm ơn đại ca, cảm ơn Thiên Tỉ. À mà này, cậu nói “có gì bất chắc” nghĩa là sao, cậu rủa tôi chết à?_ Tiên Dung lườm Thiên Tỉ.
– Đâu có, mà tôi không nói thế liệu cậu có được đi không?_ Thiên Tỉ hơi chột dạ.
– Ừ cũng đúng, thôi đến giờ rồi._ Tiên DUng chạy thẳng vào xe.
*** Tại trường quay***
– Tiên Dung, em đã khỏe hẳn chưa mà đến đây vậy?_ Bảo Châu chạy đến hỏi thăm.
– Em khoẻ rồi chị ạ._ Tiên Dung cười nhẹ.
– Khoẻ rồi thì tốt. Lát xong việc chúng ta đi ăn trưa nhé._ Y Vân từ đâu chạy đến.
– Vâng ạ._ Tiên Dung vui vẻ gật đầu.
– Aido, Tiên Dung hôm nay cũng đi làm sao? Thật là chăm chỉ quá mà._ Tú Ly từ đâu đi đến, trên người mặc bộ váy dạ hội nhìn cô mới kiêu sa làm sao, mái tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt được trang điểm đậm, thể hiện rõ nét quý phái, cao sang.
– Tú Ly ? Chị cũng ở đây sao?_ Tiên Dung ngạc nhiên.
– Chắc Tân Vũ chưa nói với cô là tôi sẽ chụp ảnh cùng TFBoys rồi._ Tú Ly nhếch mép.
– TẤT CẢ VÀO VỊ TRÍ. TFBoys với Tú Ly lại đây_ Anh Tân Minh bắt loa nói.
– Bây giờ tôi cần ở TFBoys là sự lạnh lùng, cao ngạo. Còn ở Lục Tú Ly sẽ là sự quyến rũ, quý phái, được chứ? Giờ thì vào vị trí đi_ Anh Tân Minh cùng 4 người họ bàn luận.
– Vâng._ Cả bốn cùng gật đầu.
Buổi chụp hình thành công tốt đẹp, những bức hình đều rất tốt, không có gì chê được. Trong lúc Tiên Dung đang chuẩn bị đồ về thì Bảo Châu và Y Vân chạy đến:
– Tiên Dung, mình đi thôi.
– Vâng, chị đợi em một tí._ Tiên Dung đang chuẩn bị đi thì Tuấn Khải chặn đường.
– Về thôi.
– Em hẹn Bảo Châu với Y Vân đi ăn rồi. Các anh cứ về trước đi._ Tiên Dung cười nhẹ.
– Ừ, đi rồi về sớm nhé.
– Em biết rồi.
Ba người họ cùng nhau vào một quán ăn, buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển rồi bỗng Y Vân lên tiếng:
– Ê, vừa nãy chị thấy Tú Ly cứ quấn lấy Tuấn Khải, có vẻ rất là quan tâm đấy.
– Vậy ạ?_ Tiên Dung ngưng hoạt động 1s rồi tiếp tục ăn như chưa nghe thấy gì.
– Liệu có phải Tuấn Khải lại chuyển mục tiêu không?_ Bảo Châu lên tiếng.
– Tôi nghĩ chắc chỉ là tình đồng nghiệp thôi._ Y Vân chẹp miệng.
– Đồng nghiệp á? Theo tôi thấy thì hình như cái cô Tú Ly đó có tình cảm với Tuấn Khải đúng hơn._ Bao Châu vừa ăn vừa nói.
– Thôi hai chị ăn đi nhé, em phải về rồi._ Tiên Dung đứng dậy xin phép mọi người rồi ra về.
– Ơ, sao về sớm thế, còn chưa tráng miệng._ Bảo Châu nhìn Tiên Dung.
– Thôi để khi khác nhé._ Nói xong Tiên Dung chạy ra ngoài.
Tiên Dung chạy ra ngoài bắt taxi về kí túc xá, vừa về tới kí túc xá, Tiên Dung đã vất túi xách xuống giường rồi chạy lên nhà trên tìm Tuấn Khải.
– Mọi người, Tuấn Khải đâu rồi?_ Tiên Dung hỏi mấy anh chàng đang chung một bàn ăn cơm.
– Ơ Tuấn Khải nó… Mà em bảo đi ăn trưa với cánh Bảo Châu cơ mà?_ Văn Chính ấp úng như che đậy điều gì.
– À, em xin về trước ấy mà. Thế Tuấn Khải đâu ?
– À nó…_ Văn Chính vẫn ấp úng không dám nói, quay đi quay lại nhìn số người còn lại.
– Anh ấy ra ngoài có việc không biết bao giờ mới về._ Thiên Tỉ nhìn cô.
– Thế à, thế thôi mọi người ăn cơm đi, em ra phòng khách chơi._ Tiên Dung vui vẻ trả lời.
3h chiều, cô ngồi xem TV mà mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Tuấn Khải. 7h tối cô nhận được tin nhắn từ anh : [ em mau đến công viên Happy Valley, anh có chuyện muốn nói. Nhớ là ở chỗ trung tâm nhé, có cái đu quay đấy, đứng đó đợi anh.]. Tiên Dung vui mừng khi thấy tin nhắn của anh, chắc anh nhắn tin kiểu này lại gọi đi hẹn hò đây. Vội vàng thay cho mình một bộ quần áo thật đẹp, bắt taxi tới Happy Valley. Cô nhanh chóng tìm đường đến chỗ đu quay. Cô định lấy điện thoại gọi Tuấn Khải thì thấy một đôi nam nữ đang cầm tay nhau thắm thiết, trái tim cô bỗng dưng thắt lại. Đâu đơn giản như thế, cô còn thấy người con gái quàng tay qua cô hôn người con trai một cách đắm đuối như nơi không người. Không thể chịu đựng nổi, cô quay đi trong nước mắt.
Cô vừa đi thì, Tuấn Khải hất tay Tú Ly ra nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm :
– Em đang làm cái gì vậy ? Có biết ở đây đông người lắm không ?
– Hồi trước chúng ta cũng thế mà ? Anh còn bảo em là lo cái gì._ Tú Ly làm nũng.
– Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Sao em có thể đem ra so sánh nhỉ?_ Tuấn Khải lại càng bực hơn.
– Anh đúng thật là… chỉ hôn có một cái thôi mà, cần gì phải to chuyện như thế.
– Anh là đang lo cho cả hai chứ không phải làm to chuyện.
– Thật là… thôi chúng ta đi chơi tiếp đi…_ Tú Ly hơi cúi đầu xuống nở một nụ cười ma mãnh.
30 phút trước…
– Tuấn Khải, em khát rồi, anh đi mua nước cho em được không?_ Tú Ly làm nũng.
– Ừ, đợi anh một lát._ Tuấn Khải định đứng dậy thì Tú Ly lại kéo tay.
– Cho em mượn điện thoại em gọi một cuộc.
– Điện thoại em đâu?
– Điện thoại em để ở nhà mất rồi, anh cho em mượn một lát.
– Đây.
Tuấn Khải đưa cho Tú Ly rồi đi mua nước, đợi đến lúc anh khuất xa, cô cầm máy lên nhắn và tin nhắn ấy được gửi cho Mạc Tiên Dung. Sau khi nở nụ cười đắc chí, cô xoá tin nhắn rồi giơ điện thoại lên nói chuyện như thật:
– Xong rồi, trả anh này.
– Ừ.
Mỗi chuyện diễn ra khá là suôn sẻ, cho đến khi thấy bóng dáng Tiên Dung, cô bất ngờ vòng tay trao cho Tuấn Khải một nụ hôn. Vậy là kế hoạch của cô đã thành công mĩ mãn
Hiện tại: Tiên Dung cứ đi mà chẳng biết mình đi đến đâu, đến khi không còn sức lực cô ngẩng đầu lên thì thấy biển hiệu quen thuộc : « Bà Trịnh »
– Bà ơi, cháu nhớ bà quá, bà cho cháu 1 thùng rượu với ít đồ nhắm nhá._ Cô nhìn bà cười tươi- 1 nụ cười hết sức giả tạo.
– 1 thùng ? Uống gì mà nhiều thế ? Lại có chuyện buồn hả ?_ Bà TRịnh ân cần hỏi thăm.
– Không ạ, chẳng qua là cháu muốn uống thôi. Bà lấy cho cháu đi mà !!!_ Cô nịnh ngọt bà.
– Thôi được, nhưng đừng uống say quá nhé._ Bà đi vào lấy thùng rượu ra cho Tiên Dung.
Cô uống hết chai này sang chai khác, không ngưng nghỉ chút nào, thấy thế bà Trịnh cũng chạy ra khuyên nhưng chẳng ích gì. Bà lấy điện thoại trong người cô gọi cho Tuấn Khải. Nhưng chưa kịp gọi thì Thiên Tỉ gọi đến. Bà nhanh chóng bắt máy :
– {Alo, cậu đang ở đâu đấy, muộn thế này mà còn chưa về hả ? }_ Thiên Tỉ nói có đôi chút giận dữ.
– {Thiên Tỉ hả cháu ? Cháu mau đến đây đi, Tiên Dung nó uống nhiều quá mà bà không cản nổi. }
– {Bà đợi cháu một lát, cháu đến ngay đây}_ Nghe điện thoại xong, Thiên Tỉ lấy xe, chạy thẳng đến quán bà Trịnh. Cái hình ảnh cậu thấy bây giờ vô cùng đau lòng : cô gật gù bên đống vỏ rượu, miệng nói xảm linh tinh, tóc tai bù xù, đặc biệt là khuôn mặt thì ướt đẫm nước mắt. Thiên Tỉ đi thẳng đến chỗ cô, giật mất chai rượu trên tay cô, quát lớn :
– Cậu đang làm cái trò gì vậy ? Có biết là mọi người lo lắng cho cậu lắm không ?
– Ơ, Dịch… Dịch Dương Thiên Tỉ đây mà… Cậu đang làm… gì …ở đây vậy ?_ Cô mắt nhắm mắt mở nhìn cậu.
– Còn làm gì nữa, khênh con lợn về.
– Lợn á ? Cậu… dám… nói tôi là lợn ư ? Đáng ghét.
– Cậu đứng dậy cho tôi.
– Không, để tôi… uống… hay cậu… ngồi đây uống… cùng đi._ Cô chỉ chỉ cái ghế bên cạnh. Thiên Tỉ thực sự không muốn cô như thế này, nhưng mà cô đang buồn chẳng lẽ không cho cô được thoải mái. Cậu nhìn cô rồi từ từ ngồi xuống.
– Sao cậu uống nhiều thế ?_ Thiên Tỉ tu một chén.
– Thích thì… uống, buồn cười._ cô cũng nhanh chóng tu một chén.
– Có phải cãi nhau với Tuấn Khải không ?_ Tiên Dung có chút khựng lại nhưng vẫn tiếp tục uống.
– Liên quan gì chứ ? Mà cậu… uống đi, nói nhiều… quá._ Cô khẽ quay đi lau giọt nước mắt vừa chảy ra, cô không muốn Thiên Tỉ biết mình là người yếu đuối…
*******************************
Mình thấy trên trang yeu .com có một bạn tên là myfullhouse2001 tự ý lấy truyện của mình mà không hề xin phép. Cái này không làm mình tức giận, nhưng cái khiến mình thực sự tức giận là tên tác giả bạn đã thay đổi, không phải là Skyfall nữa mà là myfullhouse2001_ Chính tên bạn ấy. Thậm chí còn tự ý viết tiếp truyện của mình, làm hỏng câu chuyện. Mình đăng chú thích này mong bạn myfullhouse2001 hãy dừng lại việc viết tiếp truyện của người khác đi và lần sau có lấy truyện người khác thì hãy xin phép