Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 62: Sự Thật
Sau 2 ngày ở Việt , TFBoys lại trở về Bắc Kinh. Hiện TẠI họ đang ngồi ở canteen của sân bay.
– Aida, em phải vào nhà vệ sinh 1 lát._ Vương Nguyên ôm bụng đứng dậy,
– Ờ, chết cái tội ăn lắm._ Tiên Dung trề môi.
– Hừ, kệ tôi._ Nói xong Vương Nguyên chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh để tránh trường hợp bị fan “bắt”. Sau khi “giải quyêt”, Vương Nguyên bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Vân Du ôm cái tên con trai hôm nọ. Thấy vậy anh tức lắm, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tình cảm ở nhà chưa đủ hay sao mà còn đến đây. Thật là ngứa mắt.”. Anh định quay đi thì nghe thấy cô nói:
– Anh trai đợt này về phải có cháu cho em bế đấy._ Cô cười. Vương Nguyên đứng sau bức tường vô cùng ngạc nhiên. Sao cô lại gọi hắn ta là “anh trai”. Không lẽ hắn ta là…
– Con bé ngốc này, em cũng mau tìm cho anh một thằng em rể đi. Anh cũng mong có đứa gọi là “bác” lắm rồi._ Hắn ta búng trán cô.
– Hừ, em xấu thế này thì ma nó yêu._ Cô chu mỏ.
– Câu hay nhất trong ngày._ Anh trai cô dơ tay numberone.
– Anh thật là… Thôi anh mau đi đi. Sắp đến giờ rồi._ Cô buồn rầu.
– Ừ, em gái ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé._ Anh trai cô xoa đầu.
– Em tự lo được. Anhd di đi._ Cô đẩy anh.
– Anh đi đây. Bye em._ Anh cô xách hành lí lên rồi cười nhẹ. Cô cứ đứng đó nhìn anh cho đến khi khuất dần. Cô vừa quay đầu lại thì:
– Trùng hợp ghê. Ha ha._ Vương Nguyên cười như ngố. Mới đầu Vân Du có vẻ bất ngờ nhưng ngay sau đó cô lại lạnh lùng bước ngang qua anh. Vương Nguyên thấy vậy nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô.
– Đó là anh trai cô à?
– Liên quan tới anh sao?
– Tôi…
– Buông ra._ Cô nhìn cánh tay anh.
– Tôi xin lỗi vì chuyện hôm nọ… Tôi….
– Có tin tôi hét lên để fan của anh tới không?
– Cô…
– VƯƠNG… Ưm…ưm.
– Được tôi bỏ._ Anh cuống lên. Vân Du nườm Vương Nguyên mộtcái rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại. Vương Nguyên chỉ biết lắc đầu rồi trở về canteen. Anh thấy hụt hẫng khi cô đối xử với mình như vậy. Chắc là cô giận anh lắm đây…
– Cậu ngủ ở nhà vệ sinh đấy à?_ Tiên Dung ngẩng đầu nhìn Nguyên.
– Ngủ cái đầu cậu ấy._ Vương Nguyen nườm cô.
– Thế làm gì trong đấy?_ Văn Chính.
– Làm gì kệ em, sao mọi người phải quan tâm nhỉ._ Vương Nguyên gắt lên.
– Thôi, ra xe nào._ Tân Vũ đứng dậy. Thế là bọn họ lại sống chết vượt qua biển người “mênh mông” kia để trở về kí túc xá.
Vừa về đến kí túc xá họ đã nhìn thấy Tú Ly đứng ở đó. Thấy Tuấn Khải về cô nhanh chóng chạy ra
– Tuấn Khải, anh đi đường không mệt chứ?_ Cô khoác tay anh.
– Ừ, không sao. Vết thương đã lành chưa mà chạy tới đây_ Anh gạt tay cô khỏi tay mình rồi khẽ nhìn Tiên Dung một cái.
– Hừ, sao anh lại vậy…Thật là… Em đỡ rồi_ Cô lại khoác lấy tay anh cho đến khi vào trong nhà.
– Hôm nay em ăn ở đây nhé._ Tú Ly nói với Văn Chính.
– Xin lỗi. Hôm nay em không thể ăn ở đây._ Văn Chính trả lời thẳng.
– Sao lại thế?_ Cô hơi bực bội.
– Có lí do. Nhưng lí do này không thể nói._ Vương Nguyên nhảy vào.
– Sao lại không thể? Nếu không nói thì tôi sẽ ngồi ở đây mãi._ Tú Ly bướng bỉnh.
– Chị không ăn ở đây thì không chịu được à. Nói thẳng với chị rằng việc chị có mặt tại đây làm chúng tôi vô cùng khó chịu. Suốt bữa cơm chị cứ tình cảm với Tuấn Khải làm chúng tôi không mấy thoải mái cả. Tôi nhớ là hồi trước chị đâu có vậy._ Thiên Tỉ nói 1 lèo.
– Vậy thôi._ Nói xong Tú Ly bỏ đi một mạch chẳng quay đầu lại.
– May mà có cậu không thì bữa này tôi không nuốt trôi._ Vương Nguyên vỗ vai Thiên Tỉ.
– Chỉ tại mấy anh không chịu nói thẳng ấy mà. Mà thôi khi nào ăn gọi em nhé_ Thiên Tỉ cười nhẹ rồi leo lên phòng.
– Anh, em ra đây có tí việc. Khi nào ăn phone cho em nhé._ Vương Nguyên giở thói nịnh bợ ra rồi chạy mất hút.
– Ơ, mấy thằng này… chỉ thế là nhanh._ Văn Chính lắc đầu rồi thu dọn hành lí về phòng. Còn Tiên Dung và Tuấn Khải thì xuống bếp làm cơm tối ấy người kia.