Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 60: Phở Bò
Hôm nay, TFBoys sẽ sang Việt lưu diễn. Đây là cái ngày mà Tú Ly chẳng mong chút nào. Sang đó lưu diễn chắc chắn Mạc Tiên Dung sẽ quấn lấy anh. Vì thế mà cứ 5 cô lại gọi cho Tuấn Khải một lần để kiểm tra.
– Anh đến nơi chưa?_ Tú Ly gọi điện.
-Chưa, anh đang trên ô tô để về khách sạn. Mà sao em gọi nhiều thế, không sợ tốn tiền à?_ Tuấn Khải bắt máy
– Nhớ anh thì mới thế chứ._ Cô nũng nịu ( Oẹ. Người đâu, mang thau!!!!!!)
– ừ, thôi bây giờ anh mệt lắm. Đừng gọi nữa, để anh nghỉ nhé._ Tuấn Khải day day đầu.
– Ừ, khi nào dậy nhớ gọi em đấy._ Cô nhắc nhở anh.
– Ừ, bye nhé._ Anh vừa tắt điện thoại thì nghe thấy Vương Nguyên nói.
– Xì, quá đáng thật.
– Gì vậy Nguyên?_ Khải nhìn Nguyên.
– Hiện tại, ai mới là người yêu anh?_ Nguyên nhìn thẳng mắt Khải. Nghe Nguyên nói vậy, Tiên Dung có chút chột dạ. Cô rất muốn anh trả lời câu hỏi đó 1 cách thật lòng.
– Anh mệt rồi._ Khải nhắm mắt lại dựa đầu vào ghế. Nghe anh nói xong, cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
– Hèn nhát quá đi, đại ca._ Vương Nguyên hếch mép.
– Em nói gì cơ?_ Tuấn Khải mở mắt.
– Em nói anh hèn nhát đấy._ Vương Nguyên nhìn anh bằng ánh mắt thách thức.
– Em dám nói anh vậy sao?_ Tuấn Khải trừng mắt.
– Em dám bởi sự thật vốn là thế. Nếu anh không hèn nhát thì trả lời em câu hỏi vừa rồi. Hiện tại, ai mới là người yêu của anh? Là Mạc Tiên Dung hay Lục Tú Ly?_ Vương Nguyên gắt lên.
-….._ Tuấn Khải im lặng chẳng nói lời nào. Bởi anh không biết rõ hiện tại người anh yêu là ai nữa.
– Thôi, Vương Nguyên, đừng làm anh ấy khó xử._ Thiên Tỉ động tay Nguyên.
– Hừ, mình chỉ muốn làm rõ sự thật thôi._ Vương Nguyên khoanh hai tay lại. Nghe Vương Nguyên nói xong thì chẳng ai nói lời nào cho đến khi về khách sạn.
******
– Tiên Dung, mau đi ăn cơm rồi dại phố đi. Nghe bảo phố ở Hà Nội buổi tối đẹp lắm._ Vương Nguyên đứng ngoài gọi.
– cậu không sợ bị fan phát hiện sao?_ Tiên Dung mở cửa.
– Có an ninh bảo vệ mà, sợ gì._ Vương Nguyên kéo cô đi.
– Ừ, cũng đúng. Tôi sẽ mua nón lá về ẹ._ Cô gật gù.
– Ừ, thấy bảo nón là ở Việt đẹp lắm đấy._ Nguyên sáng mắt lên.
– Ok, ăn xong anh em mình rủ cả Tỉ nữa._ Nguyên cười.
– cả Tuấn Khải nữa._ Cô nói tự nhiên.
– Hừ, anh ấy đối xử với cậu như vậy mà cậu vẫn đối tốt với anh ấy nhỉ._ Vương Nguyên nhìn cô.
– Không lẽ tôi cứ nhìn Tú Ly cướp đi anh ấy?_ Cô ủ rũ.
-…. Đi ăn cơm thôi._ Vương Nguyên nhìn cô như vậy không đành lòng liền kéo cô đi.
Suốt cả bữa cơm, Tiên Dung và Tuấn Khải chẳng nói với nhau lời nào cho đến khi mọi người rủ nhau đi chơi cô mới hỏi anh:
– Đi chơi với tụi em chứ?
– Ừ, sao cũng được._ Nói xong anh bỏ đi trước mặc kệ cô đằng sau.
Cả buổi tối đi chơi Tiên Dung ăn không biết bao nhiêu thứ, từ phở đến cá viên chiên. Cái gì cô cũng ăn nhưng cô thích nhất là mon phở bò ( tất nhiên, đặc sản mà). Nhìn thấy nón lá Tiên Dung chạy vội ra mua cơ 4,5 cái về.
– Mua gì mà nhiều thế?_ Thiên Tỉ hỏi cô
– tôi mua cho bố mẹ, chị, bà, cô, dì, chú bác,…. Nhiều người lắm._ Cô dơ đầu ngón tay ra đếm.
– Thế 5 cái sao đủ?_ Thiên Tỉ lại hỏi.
– Tiền có giới hạn._ Cô chẹp miệng
– Ừ, ăn gì không, tôi đãi._ Thiên Tỉ nhìn cô.
– Ok, phở bò đi._ Cô cười.
– Vừa mới ăn 2 bát mà.
– Nhưng tôi vẫn thèm._ Cô xoa xoa bụng.
– Bó tay. Đợi tôi gọi Vương Nguyên cùng đi._ Thiên Tỉ kéo Vương Nguyên và Tiên Dung đi ăn còn Tuấn Khải vẫn đứng đó nhìn bọn họ. Tiên Dung có cảm giác như các fan đang tò mò vì sự chia rẽ nên cô kêu Thiên Tỉ gọi Tuấn Khải đi cùng. Tất nhiên là Vương Nguyên sẽ không thích nhưng vì cái lợi trước mắt nên đành bỏ qua. TFBoys và 2 quản lí chẳng ăn uống gì cả, chỉ có Tiên Dung nhà ta là gục đầu vào ăn thôi. Cô cứ ngồi suýt xoa, mặc dù bụng thì đã lo nhưng miệng thì không ngứt kêu thèm.
– Về được chưa?_ Thiên Tỉ lên tiếng.
– Ừ, rồi._ Cô vẫn nìn bát phở.
– Sáng mai lại ăn, giờ thì về thôi._ Vương Nguyên kéo tay cô đứng dậy.
– Nhớ đấy, mai phải đãi tôi nha._ Cô nhìn Nguyên.
– Ok._ Anh gật đầu chắc nịch.