Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 6: Khải Ca Đưa Cô Về
– Aida, đồ ăn ngon quá à ! Phải công nhận là tay nghề của Vương Nguyên ta đây
không tồi_ Vương Nguyên vỗ ngực tự khen.
– Thôi đi ông tướng, ông có làm được cái gì đâu, bảo nhặt mớ rau còn không thành thân_ Thiên Tỉ vừa ăn vừa nói.
– Hứ, kệ tôi chứ, sao cậu cứ xía vào vậy_ Vương Nguyên chu mỏ cãi lại ( dễ thương quá đi)
– Thôi hai em ăn nhanh rồi còn về, 11h rồi đấy_ Tuấn Khải nhắc nhở.
Sau một hồi đánh chén no nê, TFBoys và Tiên Dung chào tạm biệt bà Trịnh.
Trên đường đi Vương Nguyên hỏi Khải :
-Khải ca lát em với Tỉ ngủ nhà anh nhá ?
– Ơ anh tưởng anh quản lý thuê khách sạn cho hai đứa.
– À, anh ấy có bảo thế nhưng mà bọn em thích ngủ nhà anh hơn, khách sạn tốn tiền lắm_ Vương Nguyên chẹp miệng.
– Ha ha, Vương Nguyên cậu biết tiết kiệm cho công ti mình từ bao giờ thế ?_ Thiên Tỉ cười lớn chêu Nguyên.
– Gì chứ, từ trước đến giờ mình vẫn là người tiết kiệm nhất nhóm mà. Với lại lâu lắm rồi bọ mình chưa được ngủ với nhau còn gì, Khải ca nhỉ._ Nghe Vương Nguyên nói : « lâu lắm rồi bọ mình chưa được ngủ với nhau còn gì », Tiên Dung có chút rùng mình.
– Vậy, hai đứa về nhà trước nhá. Anh phải đưa Tiên Dung về._ Khải vừa lái vừa nói.
– Ok đại ca_ Cả hai đồng thanh.
– Đến nơi rồi hai đứa xuống xe đi_ Tuấn Khải dừng xe.
– Bye Tiên Dung, tụi tôi về trước đây, khi nào có dịp mình gặp nhau sau nha. Good night._ Vương Nguyên nháy mắt tinh nghịch với cô trông anh thật đáng yêu.
– Tạm biệt nha._ Thiên Tỉ cười nhẹ lộ rõ hai núm đồng chinh.
– Tạm biệt hai người nha._ Tiên Dung cười tươi rói.
Trên đường về nhà cô không dám nói câu nào với anh cả. Chẳng biết là tại sao nữa, có lẽ là do cô ngại. Rồi anh phá tan đi sự yên tĩnh:
– Hôm nay em có vui không?
– Dạ, vui ạ_ Cô cười nhẹ.
– Ừ, vậy là được rồi. Mà sao em không nói gì vậy, nói chuyện với anh không thoải mái à?_ Tuấn Khải đột nhiên lớn tiếng, giọng như là đang trách móc cô.
– Không phải, chẳng qua là tôi hơi… hơi ngại chút._ Tiên Dung cúi đầu xuống.
– Tôi? Thế này có gọi là thất lễ không nhỉ. Đáng lẽ em phải gọi anh là anh chứ. Mà em ngại gì vậy?
– À thực ra không có gì. Hì_ Tiên Dung gãi đầu_ Mà anh Tuấn Khải, em muốn hỏi anh một chuyện.
– Chuyện gì em cứ nói đi.
– Cái… Cái chuyện mà anh bảo là anh có người yêu đấy…là thật à?_ Cô hỏi anh.
– Ừ, có thật._ Nghe anh nói xong cô có chút buồn phiền.
– Vậy… người đó là ai. Anh cho em biết được không ?_ Cô quay đầu sang hỏi anh.
– Này, em làm phóng viên đấy à._ Tuấn Khải hỏi lại cô.
– À không, em hỏi chơi thôi._ Cô cười như ngố.
– Chắc tuần sau anh không gặp được em rồi.
– Sao vậy?_ Tiên Dung ngơ ngác.
– Tại anh phải lưu diễn bên Nhật một tuần ấy mà._ Tuấn Khải quay sang nhìn cô.
– Ừm, vậy à._ Trong lòng cô bỗng thấy có chút buồn rầu.
– Về đến nhà rồi kìa. _ Xe Tuấn Khải dừng lại trước cổng nhà Tiên Dung. Cô đang tháo dây an toàn thì Tuấn Khải nhoài người ra mở cửa khiến tim cô lệch nhịp.
– Em ngủ ngon nhé._ Tuấn Khải cười lộ ra hai chiếc răng khểnh.
– Cảm ơn anh, anh cũng ngủ ngon nhé._ Cô ra khỏi xe cúi đầu chào anh. – À, khi nào anh về anh sẽ nói cho em biết người anh yêu là ai._ Tuấn Khải nói vọng ra ngoài. Cô cứ đứng nhìn cho đến khi xe anh khuất dần.