Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 55: Lại Lạnh Nhạt
– Này, có phải anh đang ở bên Mạc Tiên Dung không?_ Tú Ly hơi cau mày.
-…._ Tuấn Khải không nói gì chỉ biết nhìn Tiên Dung rồi thở dài.
– Im lặng là sao? Không lẽ… điều đó là sự thật._ Cô gắt.
-…._ Tuấn Khải tiếp tục thở dài.
– Anh đừng có im lặng nữa, nói gì với em đi._ cô gắt to hơn.
– Phải, anh đang ở bên Tiên Dung._ Đầu dây bên kia dứt khoát.
– Hứ, vậy là mọi tin đồn đều là sự thật sao?_ Cô cười lạnh còn anh chẳng nói năng gì.
– Ba năm… anh Tiên Dung? Anh không còn tình cảm với em sao?_ Cô nói chẳng ra đâu vào đâu.
– Anh đang ở ngoài đường không nói chuyện được nhiều, bye em._ Tuấn Khải nhanh chóng tắt máy để tránh cô.
– Về thôi._ Anh gọi Tiên Dung. Suốt cả đoạn đường về khách sạn, anh chẳng nói với Tiên Dung lời nào, cũng chẳng xoa đầu, hôn trán cô như trước, chỉ nói với cô 2 chữ: “ngủ ngon”. Tất nhiên điều đó sẽ khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Cả đêm cô không tài nào ngủ được bởi thái độ của anh, cách ứng xử của anh. Có lẽ Tú Ly đã nói gì đó về cô với anh…
*** Sáng hôm sau***
Hôm nay TFBoys phải chạy trước chương trình cho ngày mai. Suốt cả buổi tập Tuấn Khải bị anh Tân Minh mắng liên tục vì tội không chú ý. Rốt cuộc thì anh làm sao vậy? sao không chú ý vào công việc? Chẳng phải từ trước đến nay anh vẫn là người cẩn trọng nhất mà?
– Tuấn Khải, hôm nay anh sao vậy?_ Vương Nguyên và Thiên Tỉ chạy đến.
– Không có gì._ Anh tu chai nước.
– Em biết là anh đang gặp rắc rối về chuyện tình cảm, nhưng đừng vì thế mà làm nó ảnh hưởng đến công việc._ Thiên Tỉ vỗ vai anh.
– ừ, anh biết rồi._ Anh cười nhẹ rồi đứng dậy tập tiếp……
Một tuần tại Úc nhanh chóng trôi qua. Hôm nay TFBoys sẽ trở về Bắc Kinh. Và như mọi khi, họ phải vượt qua cả biển người để lên ô tô về kí túc xá. Vừa về tới cổng Tú Ly đã chạy đến kéo Tuấn Khải lên phòng rồi nói chuyện về Tiên Dung. Trong phòng không ngớt những tiếng cãi vã. Đây là lần thứ 2 anh mắng Tú Ly kể từ khi cô về nước.
” RẦM”_ Cánh cửa mở ra không thương tiếc, Tú Ly chạy một mạch xuống nhà, không may chạm mặt tiên Dung. Và rồi, cô để lại cho Tiên Dung ánh mắt không mấy thiện cảm, còn Tiên Dung thì vẫn ngơ ngác đứng đó, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với mình…
*** trên đường GG***
Vương Nguyên đang thả mình mua sắm trong cửa hàng tạp hoá “thân quen” thì tự dưng nhớ đến… Vân Du. Anh chẳng hiểu sao lại nhớ đến cô. Dù trong lòng nói rằng ghét cô, không muốn gặp cô nhưng anh lại nhớ cô vô cùng. Cứ mải suy nghĩ mà anh không biết rằng đã đứng ở cổng nhà cô lúc nào không hay. Anh cứ lưỡng lự không bước vào, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở kia. Anh nở một nụ cười khi thấy cô vui vẻ ngồi xem TV rồi nụ cười ấy tắt ngúm khi thấy người con trai lạ mặt…à không, tên này chính là người mà cô ôm ấp vui vẻ ở sân bay… tên đó trèo lên ghế cười nói với cô vô cùng tự nhiên. Nhìn thấy cảnh đó trái tim anh vô cùng đau xót, nó cứ như hàng vạn con dao xuyên thẳng vào tim anh. Tại sao anh có cảm giác này… tại sao chứ?
*********
Suốt 1 tuần Vân Du cứ ngồi trực điện thoại mong Vương Nguyên gọi điện. Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà chẳng có cuộc gọi nào. Có lần điện thoại reo lên, cô còn tưởng là Vương Nguyên chứ. Hoá ra là thằng bạn cùng lớp. Ôi! Lúc đó cô ghét thằng bạn vô cùng, chưa bao giờ cô ghét hắn như vậy… Mà cũng từ cái ngày đó cô thấy mình là lạ khi cứ chờ đợi Vương Nguyên. Tại sao cô lại như thế? Không lẽ cô thích… Vương Nguyên….
Ngày nào cô cũng lên mạng xem tin tức về TFBoys. Hôm nay là ngày bọn họ về nước. Trong lòng cô vui sướng biết bao. Không biết cái tên đáng ghét kia có tìm cô hay không. Vừa ăn cơm xong cô đã chạy lên sân thượng rồi nhìn xuống tìm tòi bóng dáng quen thuộc… Nhưng đã 11h mà vẫn không thấy tên đó đâu…
********
“Reng Reng”_ Điện thoại của tiên Dung vang lên. là số lạ, không biết là của ai nữa nhưng cô nhanh chóng áp chiếc điện thoại lên tai
– Alo?
– Mạc Tiên Dung, tôi đang đợi cô ở ngoài cổng. Mau ra đây._ một giọng nữ vang lên.
– Chị là ai?_ Cô nhíu mày.
– Không quan trọng. Tôi cho cô 5 để ra. Sau 5 mà cô không ra thì tôi không chắc cô sẽ an toàn trong suốt thời gian này đâu._ Đầu dây bên kia hếch mép.
-…. Đợi chút._ Tiên Dung lạnh lùng đáp trả.
– Ngoan đấy. Mau ra nhé._ Cô gái đó cúp máy rồi hếch mép một cách kiêu kì… Miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ. Nhưng chắc chắn rằng điều đó không mấy… tốt đẹp