Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 45: Tuấn Khải! Chờ Em
** Một nơi nào đó**
– Tuấn Khải, chờ em. Nhất định em sẽ về bên anh._ Một cô gái ngồi nhìn hình Tuấn Khải rồi nhấp chén rượu lên.
– Cô chủ, vé máy bay đã chuẩn bị rồi. 3 ngày nữa chúng ta sẽ lên đường._ Anh vệ sĩ đến thông báo.
– Cảm ơn anh nhé, Uy Phong._ Anh vệ sĩ gật đầu rồi đi ra ngoài.
*** Công ti TF***
” cốc cốc”
– Hết giờ rồi mà vẫn làm việc sao?_ Tuấn Khải đứng ở ngoài cửa gọi cô.
– Đợi tí nha._ Cô tắt máy tính rồi cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
– Có gì không?_ Cô nhìn anh.
– Không, gọi chơi thôi.
– Hai người kia đâu?
– Ra xe rồi.
– Ừ, tí nữa thả em ở siêu thị để em mua tí đồ nhé._ Cô vừa đi vừa nói.
– Không cần mua đâu, tối nay anh Văn Chính làm sushi rồi.
– Thật á, thích ghê._ Cô reo lên sung sướng.
– mà này, lần sau em không được uống rượu đấy nhá. Uống rượu không tốt đâu._ Anh nhắc nhở cô
– Thỉnh thoảng uống tí mà._ Cô cười
– Không được, con gái uống rượu không tốt đâu._ Anh kí đầu cô.
– Được rồi, không uống thì không uống._ Nói xong cô leo lên xe rồi lấy điện thoại ra nghe nhạc…
**********
– Oa, sushi anh làm ngon thật đấy._ Tiên Dung nhai nhồm nhoàm.
– Cậu giống y hệt con bạn cậu._ Vương Nguyên nhìn cô.
– Ai?
– Thì cái cô Vân Du đó._ Anh ngao ngán.
– Dạo này, Vương Nguyên hay nhắc đến Vân Du nhỉ?_ Thiên Tỉ nhìn anh.
– Là… làm gì có._ Anh hơi giật mình.
– Điêu vừa, mặt đỏ rồi kìa. Ha ha._ Tiên Dung cười lớn.
– cậu dám…
– Plè, sao nào?_ Cô nhìn anh thách thức.
– Không chơi với cậu._ Vương Nguyên đưa miếng sushi lên miệng.
Sau bữa ăn mọi chuyện lại diễn ra bình thường. Tuấn Khải vs Tiên Dung ngồi xem TV. Thiên tỉ vào phòng tập. Còn hai ông anh kia tì mải chơi game. Có mỗi Vương Nguyên thì biến đâu mất.
*** Trên đường JJ***
– Cứu… cứu…ưm_ Một cô gái cố gắng thoát khỏi vòng tay của một tên đàn ông.
– Ngoan đi em. Anh sẽ không hại em đâu._ Tên đàn ông đó vướt ve mái tóc cô.
– AAAA._ Tên đó hét lên.
” Chát”_ Con nhỏ này, mày dám cắn tao à. Tao ày biết thế nào là lễ độ._ Hắn cởi áo mình rồi đưa bàn tay bẩn thỉu chạm lên người cô.
– CỨU, CỨU. Hu hu_ Cô hét lên. Cùng lúc đó Vương Nguyên đi qua con hẻm nhỏ nghe thấy tiếng cứu liền ngoảnh lại xem. Và điều anh nhìn thấy là một cô gái nhỏ đang vật lộn với tên đàn ông to con kia. Nhưng.. cô gái này trông quen quen… Hình như là… Vân Du. Không suy nghĩ nhiều Vương Nguyên phi thẳng vào trong cầm khúc gỗ gần đó phang lên người hắn. Hắn quay lại, đôi mắt hằn lên tia giận dữ
– Mày dám…_ “Bốp” Vương Nguyên dơ nắm đấm lên đưa hẳn vào mặt hắn.
“Bốp” Hắn cũng đâu có vừa, hắn đưa tay lên đấm một cái rõ đau vào bụng anh.
– Oa, không tồi đâu._ Nói xong anh dơ chân đạp hắn nhưng bi hắn bắt kịp, cái chân còn lại của anh không vững để đứng trên mặt đất.
– AAAAA._ Vương Nguyên ôm mặt đất “vào lòng” hét lên đau đớn.
– Mày dám xen vào chuyện của tao này._ Hắn vừa nói vừa đạp lên người Vương Nguyên. Thấy anh không còn sức lực chống trả, Vân Du nhanh chóng lấy khúc gỗ cạnh mình phanh thật mạnh vào đầu hắn.
– CHẾT ĐI._ Cô rít lên. Cảm nhận được cơn đau ập đến, hắn chỉ biết lấy tay ôm đầu mình, hét lên. Nhân lúc hắn không để ý, Vương Nguyên kéo Vân Du chạy đi mất, mặc kệ cái tên biến thái kia. Hai người cứ chạy cho đến khi mệt lử. Vương Nguyên ngồi giữa đường thở dốc:
– Mệt quá.
– Cả..cảm ơn anh._ Vân Du ôm chặt lấy cổ áo mình.
– Cô đấy, sao lại đi một mình giữa đêm hôm như vậy?_ Vương Nguyên giận dữ.
– Tôi… đi mua tí đồ… ai ngờ gặp cái tên đó._ Cô nhìn anh, mắt đầy nước.
– Thôi được rồi. Bây giờ cô nợ tôi đấy, tính sao đây?_ Vương Nguyên nhìn cô.
– về nhà tôi._ cô nói.
– hả? về… về nhà cô làm gi?_ Vương Nguyên giật mình.
– Để tôi bôi thuốc cho anh. An bị thương rồi kìa._ Cô chỉ chỉ lên cánh tay bị trầy xước của anh.
– ừ, ừ._ Anh gật đầu như ngố.
– Đi thôi. Nhà tôi gần lắm._ Cô lôi tay anh rất tự nhiên mà không biết cái tên đằng sau đang đỏ mặt