Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 42: Cô Biến Đi Cho Tôi
– Lại phải đi làm, chán ghê cơ._ Vương Nguyên ngồi than.
– Không đi làm thì lấy đâu tiền mà tiêu._ Thiên Tỉ nhìn anh.
– Tóm lại là chán._ Anh cầm điện thoại lên xem tin tức.
– Thiên Tỉ nhìn này._ Nguyên giật mình khi thấy cô gái trong điện thoại.
– Chẳng phải…_ Thiên Tỉ đinh nói thì Khải bước tới.
– Đi không?
– Có ạ._ Cả hai cố gượng cười.
Hôm nay, không khí trong xe im lặng đến đáng sợ. Mọi ngày Vương Nguyên là người lắm mồm nhất nhưng hôm nay chẳng chịu nói gì. Tuấn Khải thì tập trung vào việc lái xe chẳng quan tâm gì đến xung quanh.
– Hì, hay tối nay mình ăn thịt nướng đi._ Cô đề nghị.
– Ừ, đúng rồi._ Vương Nguyên cười.
– Ăn thịt nướng nhiều hại sức khỏe._ Tuấn Khải nói lạnh tanh.
– Sushi._ Thiên Tỉ đế vô.
– Đồ sống cũng không tốt._ Khải nói.
– Tuấn Khải, hôm nay anh sao vậy? Chẳng lẽ anh xem…_ Vương Nguyên định nói thì Thiên Tỉ huých vai.
– E hèm._ Tiên Dung bắt đầu thấy lạ vì hành động của cả ba người. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
– Xuống xe đi._ Khải dừng xe lại. Bước vào công ti ai nấy đều vui vẻ nhưng riêng cô và TFBoys thì ủ rũ, buồn rầu. Mỗi người mang trong mình một lỗi lo khác nhau… Cả ngày hôm đó Tiên Dung không tài nào làm việc được…
*** Tối***
– Mọi người, Tuấn Khải có trên phòng không?_ Tiên Dung chạy lên nhà to.
– Có đấy._ Văn Chính trả lời.
– Cảm ơn nha._ Nói xong Tiên Dung phi một mạc lên phòng Tuấn Khải. Cô định mở cửa vào nhưng nhớ đến đợt ở nhà anh cô lại cẩn thận gõ cửa. Gõ mãi, gõ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, cô nhẹ nhàng mở cửa ra. Ô, thì ra anh đang tắm… Cô ngồi xuống giường đợi anh ra nói chuyện. Nhưng hình như tay cô chạm phải cái gì… Thì ra là một bức ảnh. Cô lật tấm lên xem thì thấy trong bức ảnh là một cô gái khác chứ không phải cô. Cô ấy là ai? Trông rất quen, hình như cô gặp ở đâu rồi…
– Em làm cái gì vậy?_ Tuấn Khải từ nhà tắm bước ra, anh mắt vô cùng giận dữ.
– Em…_ Cô lúng túng không biết phải làm thế nào.
– Sao em dám động vào đồ của anh?_ Anh đến bên cô giật vội tấm ảnh.
– Không tại em thấy…
– Biến._ Anh gằn giọng.
– Sao anh lại…
– CÔ BIẾN NGAY CHO TÔI._ Tuấn Khải gắt lên. Mắt cô bắt đầu đỏ dần. Đây là lần đầu anh quát cô. Tại sao vậy? Cô đã làm gì sai sao?
– Sao còn chưa đi?_ Anh lôi cô ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Nước mắt bắt đầu chảy xuống. 1 giọt…2 giọt… rồi nhiều giọt thi nhau chảy xuống khuôn mặt bầu bĩnh của cô.
– Tiên Dung, chuyện gì vậy?_ Bốn người kia chạy lên. Cô không nói gì, lững thững bỏ đi. Về phòng cô khép chặt cửa lại, rồi ôm gối khóc lóc. Rốt cuộc cô làm gì sai mà anh lại đối xử như vậy với cô… tại sao như vậy?