Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 32: Người Yêu Tao Là… Vương Nguyên
– Người yêu sao ? Người yêu anh là ai ?_ Cô gặn hỏi.
– Anh ? Mày nghĩ sao kêu tao là anh. GỌI TAO LÀ CHỊ NGAY._ Cao Vinh quát lên khiến Tiên Dung giật mình. Cô cảm thấy buồn nôn khi nghe tên này quát bởi giọng hắn rất kinh khủng.
– Ờ…CHỊ… Thế người yêu CHỊ là ai ?_ Cô nhấn mạnh từ « Chị »
– Người yêu chị là… Vương Nguyên._ Hắn ta nói rõ ràng từng chữ.
– Há Há, anh..à chị có nhầm không ? Tôi cướp Vương Nguyên của chị sao ? Này nói cho rõ nhé, tôi không phải người yêu Vương Nguyên. Tôi và cậu ta chỉ là bạn thôi._ Tiên Dung cười lớn.
– Bạn ? Thế cái hôm ở Lotteria sao mày lại thân thiết với anh ấy thế?_ hắn hỏi.
– Thì là bạn mà._ Cô nhún vai. Na Na từ nãy đến giờ rất sợ bởi cái tình không sợ sợ trời, sợ đất của Tiên Dung. Tại sao cô có thể nói chuyện với tên đầu sỏ tự nhiên như vậy ? Thật kinh khủng.
– Mày nói dối. Mày làm thế để tao tha ày à. Mơ đi em ơi._ Hắn chỉ thẳng mặt Tiên Dung.
– Này Tiên Dung tôi mà phải nói dối sao ?_ Cô nhìn
– Nhốt chúng nó lại. Trông trừng cẩn thận biết chưa_ Hắn nói lớn rồi bỏ một mạch ra ngoài.
*** Tại kí túc xá***
– Alo._ Vương Nguyên nhấc máy.
– Bây giờ người yêu của anh đang bị em bắt giữ. anh mau đến đây đi._ Cao Vinh gọi điện.
– Ai đấy ? Nhầm số à ? Tôi làm gì có người yêu._ Vương Nguyên thấy tởm khi nghe thấy giọng hắn.
– Mạc Tiên Dung không phải người yêu anh thì người yêu ai._ Hăn ta gắt lên.
– Sao anh lại bắt Tiên Dung ?_ Nguyên đứng phắt dậy.
– Không nói nhiều nữa, anh hãy mau đến EEE không thì con nhỏ đó sẽ chết._ Nói xong hắn cúp máy.
-Cái gì mà Tiên Dung vậy ?_ Thiên Tỉ cau mày.
– Tiên Dung bị bắt cóc rồi mau gọi cho Khải ca đi._ Vương Nguyên chạy lên lầu thay quần áo rồi chạy xuống hầm lấy xe.
– Alo Khải ca, anh đang ở đâu. Tiên Dung bị bắt cóc rồi._ Thiên Tỉ nói.
– Cái gì, Tiên Dung bị bắt cóc sao ?_ Khải nói to.
– Anh đang ở đâu ?_ Thiên Tỉ lặp lại.
– Chợ đêm Bắc Kinh._ Nghe Khải nói xong Vương Nguyên quay xe về hướng chợ đêm. Chỉ sau 2’ xe đã tới nơi.
– Lên xe._ Thiên Tỉ nói vọng ra ngoài…
– Điên quá._ Tiên Dung thổi thổi vài sợi tóc trên chán.
– Tại cô mà tôi bị nhốt ở đây đấy._ Na Na trách móc.
– Từ từ sẽ có cách._ Tiên Dung nhìn xung quanh ngôi nhà thì phát hiện ra một miếng mảnh sành ở chỗ xa. Cô nhảy nhảy đến chỗ đó, quay người lại lấy miếng mảnh sành rồi trở về chỗ cũ.
– Cô định làm gì vậy ?_ Na Na hỏi.
– Cô cứ im lặng đợi tôi cứu ra ngoài._ Tiên Dung cố gắng làm đứt sợi dây thừng.
– Cô sao ? Tôi không cần cô cứu._ Na Na ra vẻ tiểu thư.
– Không cần thì thôi. Cô ở đây cũng được đỡ chen giữa tôi và Tuấn Khải._ Tiên Dung nói đùa.
– Vậy nhất định tôi phải rời khỏi đây._ Na Na liếc.
– Thế thì ngồi im.
– Mà cô làm sao thoát được trong khi ngoài đó có mấy chục tên._ Na Na tiếp tục hỏi.
– Tôi có võ mà. Sợ gì. Lâu lâu mới được đánh nhau không biết trình độ ra sao nữa.
– Cô học võ sao? Đùa à._ Na Na nghi ngờ.
– Tin hay không đợi đến lúc bọn chúng vào đây tôi sẽ cho cô thấy. Mà này tôi và có có vẻ thân hơn rồi đấy._ Tiên Dung nhìn Na Na.
– Thân? Ai thèm._ Na Na quay đi chỗ khác.
– Không phải tôi soi mói đâu nhé. Nhưng tôi thấy anh Tân Minh có vẻ quan tâm cô đấy._ Tiên Dung nghỉ tay một chút rồi tiếp tục.
– Anh Tân Minh sao? Mà kệ đi, tôi không quan tâm. Tôi chỉ thích Tuấn Khải thôi._ Na Na nghe tới hai chữ Tân Minh bất giác tim đập nhanh.