Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 30: Hạ Vân Du- Buổi Hẹn Hò Thứ Hai
Một xô nước từ trên rơi xuống, may mắn là cô đã tránh được, bởi có ai đó đẩy cô. Theo phản xạ, cô đứng dậy nhìn bên trên nhưng chỉ thấy một bóng đen quay lưng lại đi mất. Lúc này cô mới để ý đến người bên cạnh:
– Cậu không sao chứ?
– Ừ, không sao. Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy._ Co gái phủi quần áo đứng dậy.
– Cảm ơn cậu nhiều lắm. Mà cậu tên gì vậy?
– Mình là Hạ Vân Du._ Cô gái trả lời.
– Rong chơi trên mây ? Tên cậu hay thật đấy._ Tiên Dung cười
– Thế cậu là…_ Vân Du nhìn cô.
– À mình là Mạc Tiên Dung._ Cô cười.
– Tên cậu cũng hay không kém đâu. Thôi mình có việc phải đi trước. Nếu có duyên thì gặp nhau sau._ Vân Du vẫy tay tạm biệt rồi chạy đi.
– Hạ Vân Du ? Tên hay thật đấy._ Vừa đi cô vừ lẩm bẩm.
– Ú ề._ Tuấn Khải từ cổng nhảy lên hù cô.
– Úi trời, giật cả mình._ Cô lấy hai tay ôm ngực.
– Nhớ vụ gì tối nay không ?_ Anh nhìn cô.
– Biết rồi khổ lắm nói mãi. Nhưng phải về sớm đấy, mai đi rồi mà_ Cô lườm lườm.
– Anh biết rồi._ Anh cười rồi bẹo má cô.
– Thôi vào nhà đi, em mua đồ ăn sáng nè._ Cô giơ túi thức ăn lên.
– Ngon quá à._ Vương Nguyên từ đâu chạy ra vồ lấy túi thức ăn.
– Đồ tham ăn, trả lại đây. Tôi mua ọi người chứ có phải một mình cậu đâu._ Tiên Dung chạy theo.
Trong lúc ăn sáng, cô nói đến chuyện gặp Vân Du khiến ai cũng sửng sốt. Không phải sửng sốt vì cô nàng kia mà vì cô suýt bị thùng nước té xuống.
– Thế có sao không ?_ Khải nhìn cô.
– Không sao. Cũng may là có cô gái kia._ Cô vừa ăn vừa nói.
– ĐÚng là không có ý thức mà. Trước khi đổ nước phải nhìn xem có ai không chứ._ Vương Nguyên nói như nhắc nhở người khác._ Mà cô ấy có xinh không._ Vương Nguyên hỏi mắt sáng như đèn ô tô.
– Cũng dễ nhìn. Mà cậu chỉ cần nghe tên là đủ biết rồi._ Cô cười.
– Mà tên gì í nhỉ?_ Nguyên hỏi.
– Hạ Vân Du._ CÔ nhìn.
– Tên hay đấy._ Văn Chính cười.
– Thôi ăn đi rồi còn đi làm._ Tân Vũ lên tiếng. Suốt ngày hôm đó cô không thể làm việc được bởi tên Tuấn Khải. Cứ 5’ anh lại gọi điện hoặc nhắn tin để nhắc cô về buổi hẹn tối nay. Thật là khiến cô bực mình.
*** Buổi tối***
Cô mở tủ quần sao ra chọn hết bộ này đến bộ khác nhưng chẳng thấy bộ nào ưng ý. Chợt cô nhớ ra trước hôm đên đây mẹ đã bỏ vào vali của cô một hai bộ váy gì đó. Mà cô để ở đâu nhỉ ? Cô nhớ kĩ lại thì phát hiện ra mình nó ở trong tủ nhỏ. Mở tủ ra cô vui vẻ lấy chiếc váy, có hai cái, cô chọn cái nào giờ nhỉ ? Một cái là váy gien trắng mỏng không dài quá đầu gối trông rất nữa tính. Cô muốn mặc cái này lắm nhưng lại không có giầy cao gót. Cái váy còn lại cũng màu trắng nhưng trông nó năng động dễ thương với nhưng đường kẻ thẳng ở chân váy, cổ áo và tay áo( Giống váy của Apink trong bài NONONO đấy nhưng không có nơ, và trông năng động hơn). Nhìn chiếc váy, cô thấy rất ưng ý. Và công việc tiếp theo là trang điểm nhưng cô chưa bao giờ trang điểm cả. Với lại cũng không có đồ trang điểm. Phải làm sao đây ? À, giải pháp tốt nhất là không trang điểm. Sau đó cô ra ngoài kệ lấy một chiếc giày Adidas Super star màu trắng. Nhìn trong gương cô cảm thấy mình có vẻ xinh hơn. Hí hí.
« Ting Ting ». là Tuấn Khải nhắn.
– Anh đến chợ đêm trước, em đến nhanh nhé.
– Biết rồi. Thôi bye nha._ Cô vui vẻ nhắn lại.
Cô rón rén chạy ra khỏi nhà vì sợ đội kia biết là không xong. Cô quạch vào đường tắt để đi nhanh. Đó là một con hẻm nhỏ, rất ít người qua lại. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô.
– Nói chuyện được chứ._ Là Âu Dương Na Na…