Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 22: Diễn Thay- Bi Kịch
– Tiểu Dung, em có thể đóng thay cho Na Na mấy đoạn được chứ?_ Chị Y Vân nói.
– Dạ? Bắt buộc hả chị ? Nhưng trình độ diễn của em tồi lắm._ Cô gãi đầu.
– Không sao, chỉ một tí thôi mà. Giúp chị nhé ?_ Y Vân thành khẩn.
– Vâng ạ._ Cô ngoan ngoãn gật đầu
– Mau thay quần áo đi.
*****
– 1…2…3…Action._ Nghe thấy hiệu lệnh mà chân tay cô cứ run cầm cập, cô cứ lưỡng lự mãi, chẳng biết phải làm thế nào.
– CẮT._ Anh Tân Minh không mấy vui vẻ._ Tiên Dung em không nghe thấy hiệu lệnh à. Mau diễn lại._ Anh gắt lên. Cô lại phải diễn lần hai, lần này cô sẽ cố gắng hết sức.
– ACTION._ Nghe thấy hiệu lệnh cô lấy hết can đảm chạy ra giữa rồi giả vờ trượt chân ngã xoẹt ra đó.
– CẮT. Ngã thì tốt đấy nhưng em phải cho tôi thấy sự đau khổ qua gương mặt, cử chỉ chứ không phải chạy ra như đùa. Biết chưa ? Diễn lại._ Nghe đạo diễn nói xong cô lại diễn tiếp lần 3. Cứ như thế đến lần thứ 10 cô vẫn chưa thực hiện xong cảnh quay, đầu gối cô đang dần rỉ máu, thấy cô có vẻ không chịu được nữa nên anh Tân Minh cho cô nghỉ 5’.
– XIN LỖI MỌI NGƯỜI VÌ ĐÃ ĐẾN MUỘN._ Na Na chạy ra từ xe ô tô.
– Không sao. Em mau thay quần áo rồi vào diễn đi._ Anh Tân Minh nhẹ nhàng.
………..
– 1…2…3… Action_ Nghe xong hiệu lệnh, Na Na chạy ra diễn một cách tự nhiên mà không hề có trục trặc gì cả. Chỉ cần một lần là cô đã thực hiện xong cảnh quay. Phải công nhận là cô rất giỏi, nếu đem cô và Tiên Dung so sánh chắc chắn phần thắng sẽ nghiêng về cô. Nhân lúc rảnh, Tiên Dung vào phòng wc thay quần áo tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai cô trợ lí.
– Phải công nhân là Na Na giỏi thật đấy, chỉ cần diễn một lần là thành công._ trợ lí 1.
– Mày nói như thừa đấy, Na Na là con nhà nòi mà. Nhưng kể ra cái cảnh đó diễn cũng dễ sao con bé Tiên Dung lại không làm được nhỉ._ Trợ lí 2.
– Tại vì nó kém cỏi. Có thế mà cũng không biết._ Trợ lí 1.
– Tao thấy Tuấn Khải để nhỏ kia làm quản lí là có vấn đề đấy.
– Vấn đề gì ?
– Thì từ trước đến nay Khải có thích con gái làm quản lí đâu. Bây giờ lại…
– Không lẽ…
– Nhưng tao nghĩ nhỏ Dung thua là cái chắc. Trông nhỏ có vẻ quê mùa, không giỏi giang, nếu đem so sánh với Na Na thì nắm chắc phần thua.
– Ừm, cũng đúng. Thôi ra ngoài đi._ Sau khi hai cô nàng kia bỏ đi, cánh cửa hàng cùng được mở ra, Tiên Dung đưa ánh mắt vô hồn nhìn lên gương : « Mày và anh là hai thế giới khác nhau, sao có thể… Hay bỏ cuộc. Không được. Vì Tuấn Khải, phải cố gắng mới được. »
– Oh, chào quản lí._ Na Na nói bằng giọng khinh bỉ.
– Chào._ Cô đáp lại lạnh lùng.
– Tưởng cô quản lí thế nào, hóa ra cũng tầm thường thôi.
– Tôi tầm thường thì liên quan tới cô chắc.
– Người tầm thường thì sao có quyền làm quản lí cho Tuấn Khải.
– Làm quản lí liên quan đến diễn xuất sao ?_ Cô nói móc.
– Cô có hiểu cái quản lí tôi nói ở đây là gì không ?_ Na Na tiến lại._ Là người yêu đấy. Cô nghĩ cái loại tầm thường như cô đủ tư cách quyến rũ Tuấn khải sao? Vậy thì cô nhầm rồi.
– Xin lỗi Na Na tiểu thư, tôi chưa bao giờ quyến rũ Tuấn Khải cả.
“ Chát”. Một cách tát giáng xuống khuôn mặt Tiên Dung.
– Mày còn cãi à, tao nghe nhiều người nói mày đang gây sự chú ý từ Tuấn Khải đấy.
– AI?_ Cô ôm một bên má nhìn Na Na lạnh lùng.
– Ai sao? Này thì ai này._ Na Na định dơ tay lên tát cô lần hai nhưng cô nhanh chóng nắm được tay ả.
– Mày…_ Na Na định rít lên thì thấy có người đến liền đưa tay còn lại lên ôm mặt.
– Tiên Dung, cậu có phải quá đáng như vậy không?_ Ả có tình nhỏ vào giọt nước mắt.
– Cô…_ Tiên Dung đang ngơ ngác thì chị trợ lí 1bước vào.
– Không ngờ quản lí Tuấn Khải là người như thế. Đi theo tôi._ nói xong chị ta kéo cả hai ra ngoài nói với Tân Minh.
– Anh xem Tiên Dung làm gì Na Na này._ Cô đẩy Na Na ra trước mặt.
– Na Na em làm sao đấy._ Anh Tân Minh nhìn cô.
– Hức hức, em không sao._ Đúng là con nhà nòi, chỉ cần hức hức vài cái là ra nước mắt.
– Mạc Tiên Dung, cô làm cái quái gì vậy._ Anh Tân Minh tức giận.