Bạn đang đọc Wang Jun Kai Wo Ai Ni: Chương 11: Tỏ Tình
Tuấn Khải đã ngồi đó chờ bốn tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả. Trời ngày một lạnh nhưng anh vẫn không khuất phục. Anh phải đợi cho đén khi cô tới.
– Anh còn định đợi đến bao giờ?_ Một tiếng nói vang lên. Theo phản xạ anh quay lại.
– Tiên Dung em đến rồi à._ Khải ca lộ rõ sự vui mừng.
– Chẳng qua là Vương Nguyên gọi điện bảo anh đợi lâu rồi nên em mới đến. Anh… anh muốn nói gì thì nói đi, em còn nhiều việc bận lắm.
– Anh muốn giải thích với em về việc kia. Thực ra mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Là tại anh nghĩ đón cô ấy chỉ một chút thôi rồi đến chỗ em vẫn kịp, nhưng ai ngờ cô ấy…cô ấy bắt anh đi hết chỗ này đến chỗ nọ. Là lỗi của anh, anh xin lỗi. Thực sự…_ Tuấn Khải cứ rối lên, cố nhìn biểu cảm của Tiên Dung nhưng khuôn mặt cô vẫn không thay đổi gì cả.
– Em đã đợi ở đó bao lâu?_ Tuấn Khải hỏi cô.
– Bao lâu thì cũng đâu quan trọng._ Cô nói một cách lạnh lùng._ Anh nói xong rồi, em về đây._ Tiên Dung quay bước đi thì một vòng tay từ đằng sau ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ của cô. Còn cô thì bất ngờ hết cỡ:
– Đừng đi. Anh vẫn còn điều chưa nói. Anh thích em… À không. Anh yêu em._ Nói đến đây vòng tay anh xiết chặt hơn như không muốn cô rời xa.
– Yêu? Yêu mà anh bắt tôi đứng đó đợi anh suốt 6 tiếng đồng hồ trong khi anh đang vui vẻ với người khác sao?_ Vừa nói cô vừa đấm vào vai anh. Tuấn Khải giữ lấy hai tay cô và kéo cô vào lòng mình.
– Anh xin lỗi, là anh sai. Tha thứ cho anh nhé. Anh thực sự yêu em, thực sự rất yêu em._ Tiên Dung vừa cười vừa khóc, vòng tay ôm lấy anh. Đáp lại anh bằng câu nói:
– Wang Jun Kai! Wo Ai Ni.
Trong khi đó hai tên quỷ nhỏ Tỉ-Nguyên đứng đằng sau lùm cây dơ máy ảnh lên quay rồi cười khúc khích:
– Bao giờ hai người này lấy nhau, đăng clip này lên thì phải hot lắm đây. Úi giời, hình ảnh sắc nét, âm thanh đủ nghe. Phải gọi là tuyệt. Chắc lượt view sẽ cao lắm đây._ Vương Nguyên ngồi nhìn thành quả của mình, cười mãn nguyện.
– Cậu thật là… để đại ca biết thì chết. Nhưng mà dùng cái này đe dọa ông ấy có khi được ăn cơm chùa dài dài đấy._ Thiên Tỉ cười lớn hùa theo. Nghe thấy có tiếng động sau lùm cây. Tiên Dung đẩy anh ra rồi tiến lại gần đó. Đang định ngó vào xem thì Nguyên hét lên:
– Chạy nhanh, kẻo chết bây giờ._ Thế là Nguyên- Tỉ bán sống bán chết chạy trước mặc kệ Tiên- Khải đuổi theo sau.
– Đứng lại, không thì tôi giết cả hai cậu đấy._ Tiên Dung vừa thở vừa chạy.
– Đưa cái máy đây hai đứa kia_ Khải hét.
Thế là bốn người họ cứ rượt đuổi nhau hết cả cái xóm đấy khiến không gian yên tĩnh của buổi đêm trở lên “náo nhiệt”.
*** Sáng hôm sau***
“ Tinh Tinh”. Điện thoại Tiên Dung có tin nhắn tới. Cô dụi dụi mắt vơ lấy chiếc điện thoại. Không biết ai nhắn tin mà sớm dữ thế mới có 4h sáng, cô nhìn vào điện thoại thấy tên Tuấn Khải chợt giật mình.
{ Dậy chưa?}
{ Giờ mới dậy nè. Sao anh lại gọi sớm vậy?}
{ Anh đang ở dưới nhà em, mau thay quần áo rồi đi thể dục với anh}
{ Thể dục gì mà sớm thế}
{ Thế đi muộn cho người ta đăng báo à. Không nói nhiều nữa, xuống lẹ đi}
Xem xong tin nhắn, Tiên Dung vội vàng vào thay quần áo rồi chạy tuột xuống nhà không quên đi rón rén để tránh bố mẹ nghi ngờ.